“Buổi tiệc hôm nay là do cậu chủ Thác Bạt Kiệt đề xuất, gia tộc Thác Bạt là gia tộc vô cùng lớn mạnh, đã †ồn tại mấy trăm năm ở nước C rồi, gần như nắm giữ hơn phân nửa tổng giá trị GDP của nước C, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Tất nhiên buổi tiệc do anh ấy đề xuất sẽ thu hút rất nhiều ngôi sao nổi tiếng từ khắp nơi trên đất nước.”
Khương Dũng dẫn mọi người đi tới buổi tiệc sôi động, rồi kiêu ngạo giới thiệu.
Đồng thời, Khương Dũng vừa nói vừa liếc mắt nhìn mấy cô gái xinh đẹp đang đi bên cạnh, rõ ràng rất hài lòng với vẻ mặt hơi kinh ngạc của bọn họ.
Nhất là Long Phi Phỉ, người đẹp nhất trong số đó, Khương Dũng liên tục liếc mắt nhìn cô ta.
Mã Binh đang đi bên cạnh, hình như cảm nhận được ánh mắt khác thường của Khương Dũng, trong lòng không khỏi chua xót, bởi vì so với Khương Dũng, bản thân mình vẫn còn thua kém xa, trong lòng cảm thấy anh ta mới là người cùng thế giới với Long Phỉ Phi.
Nên Mã Binh lập tức mở miệng chuyển chủ đề:
“Vậy cậu Khương, xem ra Thác Bạt Kiệt là một nhân vật tai to mặt lớn trong nước C. Đúng rồi, bây giờ hình như ở trên khán đài đang bán đấu giá thứ gì đó hả? Ha ha, với những cậu chủ có đẳng cấp như vậy, chắc hẳn sẽ không thiếu tiền đúng không?”
Mã Binh không tìm được đề tài nói.
“Ừm, tất nhiên có một số chuyện, chúng ta sẽ không hiểu rõ những nhân vật tai to mặt lớn trong nước C, cho nên có những lời không nên nói lung tung sẽ tốt hơn. Còn chuyện bán đấu giá, sao cậu Thác Bạt có thể thiếu tiền chứ, ha ha, anh ấy chỉ có thú vui này thôi.”
“Đúng rồi, cậu nhớ mấy năm trước, tớ nhờ ba cậu giúp nhà chúng tớ tìm kiếm bảo vật quan trọng không? Ha ha, không giấu gì cậu, từ khi biết được cậu chủ Thác. Bạt có thú vui này, ba tớ đã dùng cách đó để nịnh bợ cậu chủ Thác Bạt, ha ha, bây giờ tớ có thể có nhiều vé tham gia như vậy, một phần là vì hoạt động giao tiếp lần đó.”
Khương Dũng cười hì hì.
“Ha ha, không ngờ nhà họ Mã chúng tớ lại lập được công lao lớn như vậy cho nhà họ Khương đấy! Haizz, nhưng không biết lần này cậu chủ Thác Bạt định bán đấu giá món đồ gì?”
Mã Binh cũng khế cười, nhưng trong lòng hơi cảm thấy khó chịu. Sớm biết thế này, mình đích thân đi tới kết giao thì tốt biết mấy.
Nói không chừng bây giờ mình mới là người nở mày. nở mặt.
“Mã Binh, chẳng lẽ trong lòng anh không cảm thấy xấu hổ, khi mang bảo vật của Hoa Hạ cho mấy người nước ngoài à? Ngược lại còn cảm thấy tiếc nuối khi mình không tự tay làm nữa?”
‘Trân Khiêm đứng bên cạnh nghe vậy thì nhíu mày, lạnh nhạt nó Anh vừa dứt lời.
Đã làm cho Mã Binh và Khương Dũng cùng nhíu mày.
Nhất là câu nói này của Trần Khiêm đã đâm trúng tim đen của Mã Binh, làm Mã Binh rất mất mặt.
“Mẹ kiếp, tên khốn này, ông đây muốn làm gì thì liên quan gì đến mày?”
Mã Binh tức giận nói, vốn dĩ Khương Dũng có ý tán tỉnh Long Phỉ Phỉ đã khiến anh ta bực bội rồi nên bây giờ tiện thể trút giận lên Trần Khiêm.
“Hừ, chẳng lẽ Trần Khiêm nói sai à, Mã Binh? Uổng công anh là quý ông du học ở nước ngoài, vậy mà tính tình lại thô lỗ như vậy!”
Điền Hiểu Phàm vừa nghe Mã Binh nói thế thì lập tức đứng về phía Trần Khiêm.
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau.
“Được rồi được rồi, mọi người nói đủ chưa, chúng ta tới tham gia buổi tiệc để giải sầu, chứ không phải tới đây để nghe mọi người tranh cãi, đi thôi, nhìn cảnh tượng có lẽ buổi bán đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi tới đó đi!”
Không giống như những người khác, lúc này ánh mắt của Long Phỉ Phỉ luôn nhìn về phía khán đài, tập trung lên người cậu chủ Thác Bạt đang được bao bọc bởi ánh đèn sân khấu.
Ông nội bảo mình phải nắm lấy cơ hội, có khi nào ông nội đang ám chỉ mình, phải nắm lấy cơ hội tiếp xúc với cậu chủ Thác Bạt này không?
Bởi vì trong toàn bộ hội trường, chỉ có cậu chủ Thác Bạt mới là người có khí phách như Khương Dũng.
Còn Mã Binh thì thật sự không phải con người.