Nếu chiếc Tu La Bàn kia của tổ chức Long đã có giá trị quan trọng như vậy, Trần Khiêm cũng không dám chần chừ thêm nữa mà lập tức phân công nhiệm vụ cụ thể xuống cho cấp dưới, sau đó nhanh chóng cùng thầy Quỷ đi tới căn cứ của tổ chức Long.
Địa bàn của tổ chức Long nằm ngay trên một vùng đất của núi Thái Ô. Tất nhiên vùng núi Thái Ô này cấm người ngoài vào.
Phàm là người có thể tiến vào bên trong căn cứ của †ổ chức Long đều là cao thủ hàng đầu có thể bảo vệ trật tự của cả một vùng, hoàn thành các loại n vụ cấp bậc hạn chế.
Tổ chức Long cũng được xưng là con rồng ẩn mình của Hoa Hạ.
Thuộc quyền quản lí trực tiếp của **.
Vân Hạo Thiên, có phải ông bị điên rồi hay không? Ông dám dẫn một tên nhóc con vẫn chưa dứt sữa vào tổ chức Long, vậy vẫn chưa hết, còn tiến cử cậu ta làm huấn luyện viên cho căn cứ?
Trong phòng làm việc của đại đội trưởng Long Diệp.
Khi Vân Hạo Thiên hưng phấn nói ra chuyện này lập tức khiến cho tất cả các phân đội trưởng khác đều cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Ngay cả Long Diệp cũng cảm thấy rất là bất ngờ.
Long Diệp tầm ngoài sáu mươi tuổi, nhìn qua tóc trắng xoá, thế nhưng từng cử chỉ đều để lộ sự sắc bén nhanh nhạy.
Dễ thấy người này không hề tâm thường chút nào.
Có thể trở thành đại đội trưởng, tất nhiên ông ta phải có vô cùng trầm tĩnh, đối với sự bàn tán của mấy phân đội trưởng, ông ta chỉ ngồi một bên lắng lặng nghe.
Người trực tiếp đứng ra phản đối Vân Hạo Thiên chính là đội trưởng của phân đội số một, tên là Chu Bảo Khánh, hơn bốn mươi tuổi.
Điều đáng nhắc tới chính là, ông ta lại là người thừa kế đời thứ ba trăm sáu mươi của môn phái Thiết Sa Chưởng. Nghe đồn hai nắm đấm sắt của ông ta có thể đập vỡ cả đá tảng.
Các phân đội trưởng còn lại thì không nóng nảy giống như ông ta.
Người nào không biết đội trưởng Chu của phân đội số một và đội trưởng Vân của phân đội số hai như nước với lửa, hai người lập tức xông vào cãi nhau nhưng ai cũng không dám xen mồm.
Chu Bảo Khánh, ông làm ầm gì đấy? Tôi làm vậy là vì suy nghĩ cho toàn bộ người thuộc tổ chức Long chúng †a, năng lực của cậu Trần vô cùng cao siêu, thậm chí ở ngưỡng mà chúng ta không thể tưởng tượng ra, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới mời được cậu ấy đến để truyền dạy, đại đội trưởng Long, ngài biết tính tôi mà, tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện vô bổ đâu! Vân Hạo Thiên vội nói.
Long Diệp nhẹ nhàng gật đầu, đúng là tác phong làm việc của Hạo Thiên vẫn luôn rất thận trọng, mấy năm nay ông ta cũng rất tin tưởng người này.
Hạo Thiên đã khen người tên Trần Khiêm kia tài giỏi đến vậy, hẳn cậu ta cũng phải có chỗ hơn người.
Cũng được, nếu Hạo Thiên đã cật lực đề cử, vậy cứ để cậu ta thử xem. Vừa rồi cậu nói cậu ta còn có điều kiện gì nữa?
Long Diệp hỏi thêm.
Ồ, cậu Trần chỉ muốn mượn Tu La Bàn dùng một chút mà thôi!
Vân Hạo Thiên nói.
Vừa nghe đến đây, lông mày Chu Bảo Khánh đột nhiên nhướn thật cao.
Ông ta lạnh lùng đáp lại: “Hừ, cái thứ rơm rạ từ đâu đến không biết mà còn đòi dùng đến Tu La Bàn, vật thần ấy chính là pháp khí trấn giữ của tổ chức Long, người khác muốn dùng là có thể dùng hay sao? Còn ra thể thống gì nữa?”
Chu Bảo Khánh quát ngay.
Chu Bảo Khánh ông đừng có mà quá đáng, tôi mời cậu Trần đến đây là vì lo nghĩ cho thực lực tương lai của toàn bộ tổ chức Long.
Thấy hai người lại sắp xông vào cãi nhau một trận nữa.
Long Diệp vội vàng quát bảo ngưng lại: “Được rồi, như vậy đi, chuyện Tu La Bàn tạm thời gác lại đã, để xem cậu Trần đó có thể đem lại cho tổ chức Long chúng ta ích lợi gì không!”
Long Diệp hiển nhiên không phải loại người ai bảo gì làm nấy, hơn nữa, thật lòng lần này Hạo Thiên khen một cậu trai trẻ hơn hai mươi tuổi lên tận trời cũng có chút khoa trương thái quá rồi!
Ngay cả Long Diệp cũng chỉ tin đến ba phần, còn lại đều là vì nể mặt của Vân Hạo Thiên.
Chuyện này cứ quyết định như vậy, mọi người ra ngoài hết đi!
Cuối cùng, Long Diệp khoát tay kết thúc cuộc họp.
Sao chứ? Đại đội trưởng Long, cậu Trần đã tới đây rồi mà ông không đi gặp một lần sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!