Thấy Trần Khiêm mà con trai mình nói lại còn trẻ như thế, Tân Huyền Phong vô cùng tò mò.
Con trai cứ một tiếng đại sư hai tiếng đại sư, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy người thanh niên này rất bình thường.
Chẳng lẽ là con trai nhầm rồi?
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Tân Huyền Phong vẫn rất thân thiện bắt tay Trần Khiêm, tỏ lòng biết ơn của mình.
Tất nhiên, là một người lớn tuổi, qua vài câu trò chuyện thì trong lòng khó tránh khỏi có hơi khinh thường.
“Ha ha, người anh em Trần Khiêm, đây là tảng đá
‘Trấn Lôi vừa nấy kể với cậu. Đây là viên đá cứng nhất trên đời, cho dù tôi sống ở đâu thì tôi cũng sẽ mang theo. tảng đá này bên mình!”
Sau bữa cơm, Tần Huyền Phong và những người khác đưa Trần Khiêm đi dạo xung quanh.
Nói đến tảng đá Trấn Lôi này.
Trần Huyền Phong đã không gọi Trần Khiêm là đại sư Trần như trước đây mà đổi thành người anh em rồi.
Cả mấy người lớn tuổi trong gia tộc cũng gọi Trần Khiêm là người anh em.
Điều này khiến Tần Dũng ở bên cạnh lo lắng, nháy mắt ra hiệu để nhắc nhở ba mình thế này là không kính trọng đại sư rồi!
Nhưng Tân Huyền Phong lại vờ mắt điếc tai ngơ.
Lúc này cũng không đợi Trần Khiêm hỏi mà lại tự mình giải thích nguồn gốc của đá Trấn Lôi.
Người ta đồn rằng, đây là tảng đá lớn lộ ra ở đỉnh núi núi Thái Ô năm đó, là tinh hoa lâu dài của mặt trăng và mặt trời, hơn nữa, không biết có phải là do tảng đá này. có khi tức đặc biệt hay không.
Mà có thể thu hút sấm sét.
Nhưng mặc dù bị sét đánh nhiều như vậy nhưng tảng đá khổng lồ này hoàn toàn không hề hấn gì.
Từ đó, tảng đá này được gọi là đá Trấn Lôi.
Nói đến đây, Tân Huyền Phong có hơi đắc ý nhìn Trần Khiêm:
“Thế nào người anh em, cậu có thấy tảng đá mà tôi sưu tâm rất có giá trị không?”
Tân Huyền Phong nói. Mấy ông lão còn lại đều bật cười.
Thầm nghĩ một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch làm sao mà biết được pháp bảo của đất trời này được!
Trần Khiêm nghe thế thì cười khổ một tiếng, sau đó gật đầu: “Xem ra quả thực rất có giá trị!”
“Ha ha, nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy biểu cảm của người anh em giống như không tin lắm nhỉ. Vừa hay con trai tôi nói bản lĩnh của người anh em rất lớn, hay là để cho gia tộc nhà họ Tân tôi mở mang tầm mắt đi!”
Tân Huyền Phong thuận miệng nói. “Đúng đấy người anh em, chỉ bằng cậu thử xem có thể bổ đá Trấn Lôi không thể nào vỡ được trong trong lời đồn này ra không, để chúng tôi mở mang tầm mắt đi!”
Có ông lão cười nói.
Nhưng nói thì nói, cười thì cười, lời nói này của bọn họ ngược lại hơi có ý chế giễu.
Trần Khiêm nghe cũng hiểu rất rõ ý của bọn họ.
Đúng vậy, mình chỉ cứu anh em Tân Dũng một mạng, sau đó đã đồng ý với Tân Dũng làm người bảo hộ cho bọn họ, các thế hệ trong gia tộc bọn họ sẽ kính trọng mình. Nhưng rõ ràng, Tân Huyền Phong với rất nhiều các. nhân vật trưởng bối của nhà họ Tần đều rất không phục.
Giống như lúc dùng bữa tối, bọn họ không nhắc đến một chữ nào về việc bảo hộ cả, chỉ một điểm nhỏ này thôi cũng có thể rõ được toàn bộ sự việc rồi.
“Quả thực đá Trấn Lôi này là vật cứng nhất trên đời, sét đánh không được, pháo nổ cũng không xong! Chỉ vì nó hấp thụ tinh hoa của mặt trăng và mặt trời trong thời gian dài cho nên đã có linh khí, trở thành linh thạch rồi, độ cứng của nó chính là điểm đặc biệt của đá Trấn Lôi này!”
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
“Ha ha, chẳng lẽ theo như lời người anh em nói, phàm là vật có linh khí thì đều là linh vật cả, nói vậy thì rất nhiều thứ đều chắc chắn không phá nổi?”
Tần Huyền Phong không hiểu ý của Trần Khiêm, nhưng cũng vì không hiểu cho nên Tần Huyền Phong có hơi châm biếm hỏi lại.
“Nói thế nào nhỉ, sở dĩ nó cứng rắn không thể phá vỡ được là bởi vì, linh vật phải có linh khí của đất trời để đối phó, nội kình của mọi người cũng như sức mạnh kim loại thông thường, hoàn toàn không thể gây ra được bất kì tổn hại nào cho tảng linh thạch này!”
Trần Khiêm nói.
“Tôi hiểu rồi, người anh em Trần Khiêm là đang cười nhạo thực lực của mấy lão già chúng tôi kém sao…”
Một ông lão trong đó nhìn Trần Khiêm, vừa cười vừa chế giễu Trần Khiêm với mấy vị trưởng bối.
Rõ ràng là đang có ý cảnh cáo Trần Khiêm: Thanh niên thì ăn nói phải có chừng có mực, đừng quá kiêu ngạo!
Đương nhiên Tân Dũng nghe ra được ý cảu ông nội, hoảng hốt nói: “Ông nội, ý của đại sư không phải như vậy…”