Trần Khiêm nghe tiếng bên kia điện thoại cũng không chú tâm mấy.
Lập tức tăng tốc đến sơn trang Ngọc Long.
Chỗ này mà một trang viên tương tự với sơn trang suối nước nóng.
Khu phức hợp vui chơi ăn uống.
Nhưng nói về cơ sở vật chất hạ tầng thì không chỉ thua sơn trang suối nước nóng một đẳng cấp thôi đâu.
Đương nhiên, có so sánh như thế thì đây cũng là nơi thích hợp nhất để các gia đình giàu hạng hai hạng ba đến tụ hội.
Hôm nay tiệc mừng thọ của bà nội Tô Mộc Vũ tổ chức ở đây.
Sau khi đến, Trần Khiêm lái xe đến đỗ tại bãi đỗ xe bên cạnh trước.
“Được… được được được… được rồi!”
Bác bảo vệ tầm hơn năm mươi, nhưng hình như bị nói lắp.
Dưới sự chỉ dẫn của bác ấy, nếu không phải chiếc. Lamborghini này của anh có hệ thống tự động đỗ xe thì chắc rớt xuống mương luôn rồi.
Trần Khiêm bất lực läc đầu. Nhưng vẫn boa cho bác bảo vệ một trăm tệ. Để bác ấy mua hộp thuốc lá.
“Cảm cảm cảm… cảm ơn nhé!”
Phía sau lưng là tiếng bác bảo vệ vui mừng và chậm rãi nói cảm ơn.
Cùng lúc đó.
Tại cổng sơn trang.
“Ối giời, Mộc Vũ, sắp mười một giờ rồi, cậu bạn trai Trần Khiêm kia của em sao vẫn chưa đến thế?”
Bên cạnh Tô Mộc Vũ là một cô gái trẻ.
Nhìn tầm hai mươi tư tuổi, đeo kính râm, rất lạnh lùng, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
“Chị hai à, chị đừng vội mà, Trần Khiêm đến giờ đó!”