Công ty nhà Triệu Nhất Phàm là Công ty truyền thông.
Lợi nhuận hãng năm khoảng sáu bảy triệu.
Không được xem là cao nhưng cũng không tệ.
Vị trí nhà hàng được chọn là một nhà hàng trong khách sạn sang trọng, chờ sau khi nhóm Trần Khiêm bước vào, đúng
là đã có một bàn thức ăn và rượu rất xa xỉ.
Thật đáng tiếc khi người thực sự muốn mời lại không đến.
“Nhất Phàm, các con đến rồi!”
Triệu Cương đứng lên cười gượng. Bây giờ con gái gặp rắc rối lớn như vậy, công ty thì bị chèn ép, ví dụ như cậu Vệ đã nói lời tàn nhẫn răng có thể công ty sẽ đóng cửa trong vòng một tháng.
Mười mấy năm tâm huyết đã vỡ tan.
Bây giờ chỉ có thể cười gượng cho vui.
“Chào bác trai, chào bác gái!”
Mọi người cùng chia ra chào.
“Nhất Phàm, hôm nay ba muốn hỏi con, chẳng phải lúc trước con đã nói con có một người bạn rất tài giỏi, quan hệ rất
rộng hả, hôm nay người bạn đó có đến không?”
Triệu Cường nhớ vài ngày trước con gái có nói rằng con có một người bạn quen với sơn trang suối nước nóng.
Cho nên Triệu Cường mới hỏi như vậy.
Nếu người đó có thể giúp đỡ thì chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nhiều hay sao.
“Đến, nhưng mà ba à, mọi chuyện không như ba nghĩ đâu, quan hệ của cậu ấy không phải như lúc con nói…”
Sắc mặt Triệu Nhất Phàm rất hờ hững.
Hôm nay Trần Khiêm có đi theo hay không, cô ta cũng không tỏ thái độ rõ ràng.
“Hừ, Nhất Phàm, chị còn giữ thể diện cho người ta làm gì. Đúng đó bác trai, lúc trước, tụi con cứ nghĩ Trần Khiêm rất tài giỏi, quan hệ rộng nhưng bây giờ tụi con đã biết, cậu ta là một thằng trai bao được người ta nuôi thôi, vậy nên mới có thể tự do ra vào sơn trang, lại còn không phải chỉ có một người nuôi!”
“Nhìn thì giỏi đấy nhưng mà hèn hạ, người ta sẽ không giúp chúng ta đâu!”