Lúc ban đầu, Dược Minh chẳng qua chỉ cảm thấy. ‘Trần Khiêm là một chàng trai bình thường mà thôi.
Mà ân nhân thì là một bác sĩ nhỏ của phòng khám †ư nhân, còn chàng trai này là học trò của ông ấy.
Nhưng không ngờ Trần Khiêm lại có tài năng đến như vậy.
Dân nhà nghề vừa ra tay thì biết ngay là hay là dở.
Thực lực mà chàng trai Trần Khiêm này vừa bày ra thật sự là quá mạnh mã.
Thậm chí so với một số cao thủ trong Dược Vương Cốc còn mạnh hơn.
Dược Minh kinh ngạc tột độ.
“Cậu Trần, không ngờ cậu lại có võ công cao cường đến bậc này!”
Dược Minh chân thành ca ngợi.
Ngay cả việc Trần Khiêm vừa đánh bị thương người của Dược Vương Cốc cũng bỏ qua sau đầu.
“Ông Dược quá lời rồi, tôi cũng chỉ là bất mãn cái thái độ ông ta đối xử với ông thôi!” Trần Khiêm cười khổ một tiếng.
“Phải rồi ông Dược, không biết chuyện tôi cần ba vị thuốc kia Cốc chủ có biết hay không? Tôi muốn được gặp Cốc chủ của các ông!”
Trần Khiêm mở lời hỏi thẳng.
Sau khi anh đến đây, đầu tiên là gặp được hai chị em gái nhà họ Dược, lại là hai đứa nhóc con thích lấy tính mạng người khác ra làm trò đùa.
Vô lí đến cùng cực.
Khiến cho lòng tôn trọng của Trần Khiêm với Dược. Vương Cốc lúc đầu đã sớm tan thành mây khói.
Hơn nữa, chính Cốc chủ Dược Vương Cốc vong ân phụ nghĩa, ông ta đã quên chuyện năm đó ông chú cứu mình từ lâu rồi, khiến Trần Khiêm thấy đôi chút tức giận.
Dĩ nhiên, việc ông chú cứu người cũng đâu mong được báo đáp cái gì.
Thứ Trần Khiêm mong muốn, chỉ là một câu trả lời 4 hợp lý.
“Tôi nói thật vậy cậu Trần ạ, nếu là khi trước, tôi có đưa cậu đến thì Cốc chủ cũng sẽ không gặp cậu đâu, ngay cả ba loại thuốc kia cậu cũng không lấy được; nhưng hiện tại, cậu đã có thân thủ cỡ này thì sao lại r! không nói sớm chứ, Cốc chủ sùng bái nhất là cao thủ võ đạo. Hơn nữa Dược Vương Cốc hiện giờ tuy nhìn bề ngoài yên thấm, nhưng thực ra nguy cơ dồn dập, Cốc chủ cũng đang chiêu mộ người tài từ khắp nơi!”
Dược Minh cười nói.