Sáng sớm hôm sau.
“Hài”
Trần Khiêm tu luyện suốt cả đêm, đây là lần đầu tiên anh tập trung với việc tu luyện như vậy.
Trước đây, bởi có thể phách mạnh mẽ nên anh chỉ cần tu luyện chút xíu là có thể đánh bại Mạc Trường
Không Mạc Thương Long rồi.
Nhưng giờ không giống vậy, gặp được kẻ địch quá mạnh.
Anh mở bừng mắt.
Một vệt sáng màu tím lóe lên trong mắt Trần Khiêm.
Mới chỉ tu luyện một đêm.
Nhưng Trần Khiêm lại phát hiện vết thương của mình đã lành hơn nửa, hơn nữa nội kình cũng khôi phục lại như lúc đầu.
“Thiên Huyền Công đúng là kì diệu, không ngờ mấy cách hô hấp cổ xưa mà anh trai Thiên thần cho mình lại hữu dụng như vậy!”
Anh cảm giác cả người còn hơi dư thừa năng lượng.
Trần Khiêm vui mừng.
Lúc này anh còn có chút say mê cái cảm giác bản thân tràn đầy năng lượng này đấy.
“Trần Khiêm! Ra ăn sáng đi, chú có việc muốn nói với anh này!”
Lý Mộc Mộc đúng lúc này gõ cửa phòng.
Trần Khiêm giơ tay về phía cánh cửa vẩy một cái.
Chỉ một cái hất tay
Viul
Cửa phòng theo tiếng kêu này mở bật ra!
“Ui! Anh làm gì vậy! Làm tôi giật cả mình!”
Lý Mộc Mộc không ngờ ngoài ông chú ra, Trần Khiêm cũng có khả năng làm trò xuất quỷ nhập thần này.
Cô ấy nhanh chóng hoàn hồn vội nói.
“Trần Khiêm… thực lực của anh khôi phục rồi à?”
Lý Mộc Mộc che miệng, dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn Trần Khiêm.
“Ừ, đúng vậy, tôi cũng không ngờ phương pháp luyện hô hấp này lại có ích đến vậy, đúng là báu vật vô giá mà!”
Trần Khiêm nhìn hai tay của mình, hưng phấn nói.
“Anh dạy tôi được không?”
Hai mắt Lý Mộc Mộc tỏa sáng, hiện giờ cô ấy thật sự rất thích cái phương pháp hô hấp mà ông chú và Trân Khiêm tu luyện.
“Được thôi, nếu sau này có dịp tôi sẽ chọn một số chỗ thích hợp cho cô luyện tập rồi dậy cho cô!”
Trần Khiêm cười nói.
Trần Khiêm cũng đã coi Lý Mộc Mộc thành bạn của mình rồi.
Cho nên cũng không có gì phải giấu giấu giếm giếm cả.