Cô ta nhìn về phía Bạch Tiểu Phi mà hỏi.
Mà Trần Khiêm lúc này mới từ trên xe bước xuống, vừa rồi trên xe anh ngồi quan sát địa hình chung quanh cũng như kết cấu đường đi.
Nếu như muốn ngăn chặn hắn, nhất định phải hiểu rõ được địa hình xung quanh, cái tên biến thái kia có lẽ đã định săn cho mình một đường chạy.
Tuy rằng thân thủ Trần Khiêm vô cùng tốt và cũng vô cùng tự tin
Nhưng mà, nghe Tiểu Phi nói tên tội phạm kia vô cùng giảo hoạt.
‘Trần Khiêm cũng không dám quá chủ quan, đặc biệt là khi giúp đỡ bạn bè làm việc thì cũng phải cẩn thận để tâm.
Dù sao bây giờ mình không thể sử dụng nội kình, bằng không dù có cho tên kia chạy trước cả mấy cây số, anh cũng sẽ tóm được hắn chỉ trong nháy mắt!
Sau khi ghi nhớ được những điều đó, Trần Khiêm từ trên xe bước xuống.
“Trần Khiêm? Tại sao lại là anh?”
Trần Khiêm vừa xuống xe, cô gái đang đứng cùng Bạch Tiểu Phi nhìn thấy liền không khỏi kinh ngạc.
Đồng thời, cũng có một người thanh niên khác, hai mắt mang theo tia đố kị đi tới bên cạnh cô gái đó.
“Hồ Tuệ Mẫn, Thẩm Quân Văn?”
Trần Khiêm nhìn về phía bọn họ, bất đắc dĩ cười khổ trong lòng và nói.
Thế giới này nhỏ quá!
Oòn nhớ rõ lần cuối cùng gặp mặt, là một năm rưỡi trước, khi mình đã dạng A Tam, đi càn quét nhà họ Tư Đồ.
Mà nhiệm vụ khi đó của Hồ Tuệ Mẫn và Thẩm Quân Văn là điều tra chứng cứ phạm tội mà những năm này nhà họ Tư Đồ đã phạm phải.
Lúc ấy, sau khi mình cứu người xong.
Một mồi lửa đốt rụi nhà Tư Đồ.
Đồng thời, giữ lại một số chứng cứ rồi đóng thùng gửi cho Hồ Tuệ Mẫn.
Hơn nữa còn dán lên đó dòng chữ ghi tên Hồ Tuệ Mẫn.
#Coi như là thuận tay giúp đỡ bạn học cũ.
Sau đó hai người không gặp nhau nữa, Hồ Tuệ Mẫn về sau thế nào, Trần Khiêm cũng không hỏi tới.
Không ngờ người ta sớm đã trở lại rồi, hơn nữa còn được thăng chức rồi!
Bên cạnh cô ta là Thẩm Quân Văn.
Hai người đều biết thân phận của Trần Khiêm, đặc biệt là Thẩm Quân Văn.
Giờ phút này gặp lại Trần Khiêm, những ám ảnh hồi nhỏ bỗng ào ạt tràn vê
“Trần Khiêm, đã lâu không gặp, sau khi trở về tôi mới nghe nói, cậu đã từ bỏ gia tộc của cậu, về sau đã xảy ra chuyện, không ngờ bây giờ cậu vẫn bình yên vô sự!”
Hồ Tuệ Mẫn nhìn về phía Trần Khiêm nói với vẻ bất ngờ.