Bị ánh mắt sắc bén của Trần Khiêm lia tới.
Dương Yến bỗng chật vật nuốt một ngụm nước bọt.
Sắc mặt trở nên trăng bệch.
Mã Hân Nhiên thì vô cùng kinh ngạc khi Trần Khiêm nói như vậy.
#Trần Khiêm nghi ngờ Dương Yến trộm đồ, sau đó vu oan giá họa cho mình sao?
#Thế nhưng chuyện này không có khả năng, mấy ngày nay Dương Yến đều đi công tác, hơn nữa cô ta cũng đâu biết chuyện mình đã cầm học bổng rồi?
#Mình nhận tiền học bổng lúc nào đến cả mẹ cũng không hay biết, chỉ có mình biết rõ mà thôi.
Sau khi xảy ra chuyện Dương Yến mới khăng khăng đổ tội cho cô.
“Anh anh anh… anh nói vậy là có ý gì, gì mà cầm đá đập chân mình chứ! Tôi cho anh biết này, chuyện ngày hôm nay anh không giải thích rõ, bà đây không cho anh còn mạng mà lết khỏi cái trường này đâu!”
Dương Yến vội la lên.
“Tôi có ý gì cô hẳn là hiểu mới phải, chờ đến ngày mai tôi sẽ tìm ra ngọn nguồn mọi chuyện, đến lúc đó mong cô đừng khóc lóc làm gì!”
Nói xong, Trần Khiêm dẫn theo Mã Hân Nhiên đi thẳng.
Trong mắt Dương Yến lóe lên sự ác độc.
Cô ta chạy ra ngoài gọi điện thoại.
“Chồng ơi, em gặp phải chuyện phiền phức rồi, không biết Mã Hân Nhiên từ đâu dắt theo một thằng ôn cứ nghi ngờ em mãi, em phải làm sao bây giờ?”
Dương Yến nói.
“Yên tâm, anh sẽ tìm hiểu về tên mọi đó!”
“Ừ được, lần này nhất định phải kéo Mã Hân Nhiên té chết, còn con bé học sinh kia, anh nghĩ cách để nó câm miệng đi!”
Dương Yến ác độc nói.
“Hết thảy đều trong tầm kiểm soát!”
Nói xong, Dương Yến cúp điện thoại.
Sau khi ra ngoài Trần Khiêm lại không lái xe về nhà của Mã Hân Nhiên ngay.
“Tiểu Khiêm, cậu đi đâu thế?” Mã Hân Nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!