“Thằng oắt, thiên đường có cửa mày không đi, địa ngục không lối lại xông vào, để mạng lại đây thôi!”
Lúc nói chuyện, một tên trong đó rút ra một thanh dao găm đâm thẳng phía Trần Khiêm.
Bụp!
Dao găm chạm vào ngực Trần Khiêm lại không đâm vào được một xíu xiu nào.
“Sao vậy?” Người nọ lập tức trợn tròn mắt. “Là các ngươi ép tôi!”
Trần Khiêm đột nhiên nổi giận, vỗ một cái vào đầu tên nọ.
Phụt!
Hộp sọ của hắn ta bị đập bẹp dúm, từ hai hốc mắt phọt ra máu tươi.
Hắn ta bay ra ngoài hơn mười mét, lúc dập xuống đất đã biến thành một bãi máu thịt bây nhầy.
“Nó biết võ công!”
‘Tên trọc ngạc nhiên tột độ, lập tức vung tay lên: “Cùng tiến lên giải quyết nó!”
Sáu người còn lại đồng loạt nhào lên.
Nhưng sao bọn chúng có thể là đối thủ của Trần Khiêm được.
Trần Khiêm thuần thục ra tay, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, tất cả đều nằm rạp xuống đất, chết thảm!
“Hả?”
Chỉ còn tên trọc đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh trên mặt †uôn như mưa.
Hắn ta đã bị dọa đứng hình luôn rồi.
Đặc biệt khi nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi giống như ác ma của Trần Khiêm.
Đôi chân hắn ta như bị đổ chì không thể nhúc nhích được.
“Mọi người hòa thuận, bình an vô sự tốt biết bao, sao cứ phải ép tôi thế chứ!?”
Trân Khiêm đi tới trước mặt tên trọc.
“Không… không dám, hiểu lầm… tất cả đều là hiểu lầm”
“Tôi đã xuống nước cầu xin, tại sao còn cho thuộc hạ của mình ra tay, ức hiếp người quá đáng!”
Trần Khiêm nhẹ nhàng phủi bay cọng cỏ rơi trên bả vai hắn ta.