Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ, từ thời khắc mà anh ấy đồng ý thả bọn họ đi, trái tim của Ngọc Nhi đã giao cho Trần Khiêm rồi.
Nửa năm qua mỗi ngày cô ta đều nhớ anh.
Nhưng lại không ngờ cậu chủ cuối cùng cũng trở về rồi, mà lại vội vã đi ngay.
“Long Giang!”
Trần Khiêm nói.
“Long. .. Long Giang?”
Ngọc Nhi nghe thấy hai chữ này, đôi mắt như có ý tránh né, đôi bàn tay xoắn chặt vào nhau, cũng không n_ biết hai chữ này đã chạm đến nỗi lòng nào của cô ta.
Cuối cùng, Ngọc Nhi hít một hơi thật sâu nói: ‘Cậu chủ cho Ngọc Nhi đi theo nhé? Ngọc Nhi không muốn rời xa cậu chủ.”
“Không được, Ngọc Nhi, chuyến này cậu chủ sẽ không đi cùng chúng ta. Một người đẹp đi theo bên cạnh cậu chủ, nhỡ đám lưu manh trêu ghẹo cô chẳng phải ép cậu chủ phá luật à? Như vậy có công cũng không gỡ được tội, không được!”
Bác Ôn lắc lắc đầu nói.
“Nhưng… nhưng mọi người cũng có lúc phải gặp nhau mà, đến lúc đó bên người cậu chủ cũng phải có người chăm sóc chứ. Ông Ôn, ông có tỉ mỉ được như phụ nữ không?”
Ngọc Nhi nói.
Bác Ôn á khẩu không trả lời được, không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng.
“Lời cô nói cũng có lít Nhưng nếu Ngọc Nhi đã muốn đi theo phải đi cùng đường với chúng tôi, không thể quấy rầy cậu chủ tĩnh tu, nếu như không đồng ý thì sẽ không đem cô theo nữa!”
“Tôi… tôi đồng ý là được mài”
Ngọc Nhi hài lòng cười nói.
Việc này coi như đã xác định.
Xế chiều hôm đó, Trần Khiêm trở lại Hoa Hạ, rồi lại ngồi tàu hỏa màu xanh đến Long Giang.
Sáng sớm hai hôm sau, đoàn tàu đến ga xe lửa tỉnh Long Giang.
Ra khỏi nhà ga, trong một nhà hàng nhỏ.
“Chị, chị muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, hôm nay em trả tiền!”
Một chàng trai và hai cô gái ngồi xuống một bàn.
Chàng trai bấy giờ cười nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!