“Đừng có nóng nảy vậy, tới nơi này khám bệnh, riêng tiền phí cũng đã mất từ một trăm nghìn tệ trở lên, cứ từ từ mà chờ đi!”
Có người nói.
Đây là một phòng khám được xây độc lập trên núi, tương tự với mấy y quán thời cổ.
Sảnh lớn cũng được thiết kế theo phong cách cổ đại.
Nhân viên công tác bên trong cũng mặc trang phục Trung Hoa thời kì dân quốc.
Khí chất toát ra không tầm thường.
“Ba, mất ba trăm nghìn tệ, chúng ta xếp số bốn mươi lăm!”
Đúng lúc này, Lưu Mặc cầm theo đơn đang kí đi tới.
“Ba trăm thì ba trăm vậy, haiz!” Lưu Gia Nhạc cười khổ nói.
Ba trăm nghìn chỉ được một số xếp hàng, đợi khám bệnh xong còn cần số tiền chẩn bệnh nhiều hơn nữa.
“Sao thế? Cần dùng tiền xếp hàng sao? Sao mà còn chia theo đẳng cấp nữa, một trăm nghìn tệ, ba trăm nghìn tệ, năm trăm nghìn tệ?”
Đúng lúc này, cô gái lạnh lùng đi lên trước nhà họ Lưu lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy chỗ này hoạt động hơi giống hình thức đấu giá, ai bỏ ra số tiền đăng kí cao thì người đó có thể vào khám bệnh trước!”
“Ồ, cao nhất là bao nhiêu?” Cô gái lạnh lùng đó hỏi tiếp.
“Hì hì, người đẹp mau nhìn bảng hiển thị ba người đứng đầu đằng kia, phía dưới chính là số tiền bọn họ bỏ ra để mua số xếp hàng, tôi giúp cô nhìn số cao nhất hiện giờ nhé. Ôi đệch, vậy mà đã lên đến một triệu năm trăm nghìn tệ!
Một người anh họ của Mã Hân Nhiên xum xoe nói.
“Cảm ơn, Thanh Thư, cầm năm triệu tệ đi đăng kí đi!”
Người đẹp nhàn nhạt gật đầu, sau đó nhìn về phía anh chàng đẹp trai nói một câu.
“Năm triệu tệ?”
Chỉ một lời nói thản nhiên lại như một trái bom khiến tất cả mọi người ở đại sảnh nổ tung.
Sau một hồi tĩnh lặng, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía cô gái ấy.
Mà chàng trai tên là Thanh Thư kia trực tiếp quẹt năm triệu tệ, sau đó cầm hóa đơn quay trở lại. Tự nhiên họ đã trở thành người xếp số một. “Nhiều tiền thật đó!” Mọi người kinh hô.
Chuyện càng đáng ngạc nhiên là, khi Lưu Mặc đánh ánh mắt đi quan sát chung quanh.
Đột nhiên.
“Mẹ, mẹ mau nhìn kìa, cô ta theo chúng ta lên đây thật kìa!”
Một ngón tay của Lưu Mặc chỉ vào ba người Trần Khiêm, kinh ngạc thốt lên.
“Trời ạ, Mã Hân Nhiên, cô không để người khác yên được đúng không? Biết đây là chỗ nào sao, vậy mà cô cũng thật dám đi theo chúng tôi lên đây!”
Người thím họ sốt ruột cuống cuồng. Sao bà ta cảm thấy một nhà con nhỏ Mã Hân
Nhiên này giống hệt như keo dính chuột vậy, dính vào người là không gỡ ra được?
Ngay lúc người thím họ định nói những lời càng nặng nề để châm chọc Mã Hân Nhiên thì.
Một người nhân viên đi ra nói: “Thực sự xin lỗi mọi người, thầy chúng tôi hôm này chỉ có thể khám thêm cho hai bệnh nhan nữa thôi, sau đó sẽ đóng cửa phòng khám, trừ hai người xếp phía trước, mời mọi người quay về đi thôi, chờ đến ngày mai trở lại!”
“Cái gì cái gì? Ngày mai trở lại?”