“Bác Tần, cần phải học những gì?
” Trần Khiêm hỏi.
“Ông sẽ lo, cháu phải học hết, học từ từ. Tiểu Khiêm, thể chất cháu vốn không yếu, bảy ngày này, ông chuyên tâm hái thảo dược để nấu thuốc cho cháu ngâm mình để tăng cường sức khỏe, còn phải châm cứu cho cháu nữa. Cháu yên tâm, ông sẽ dạy dỗ cháu thành cao thủ nhanh thôi!”
“Bảy ngày này ông chuyên tâm đi hái thảo dược cho cháu?”
Trần Khiêm nghe như vậy thì cực kì cảm động.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp bác Tần, anh còn nghĩ bác Tân bên cạnh mình không biết có giúp ích được gì không.
Hiện tại, ông đều thay mình tính toán hết.
Không phải là ông nội ruột, nhưng Trần Khiêm cảm thấy so với ông nội ruột còn thân hơn.
Không muốn phụ tấm lòng của bác Tân, Trần Khiêm gật đầu thật mạnh.
Từ đó, Trần Khiêm ở lại trong thôn, luôn đi theo bác Tần.
Thoáng chốc, nửa năm đã trôi qua.
Lúc này, tại một mật thất bên trong nhà họ Trần.
“Thế nào? Vẫn không có tin tức gì của Tiểu Khiêm sao?”
Nửa năm qua, dường như Trần Cận Đông đã già đi rất nhiều.
Tóc cũng bạc thêm mấy phần.
Dương Ngọc Bình dường như ngày nào cũng khóc.
“Ông chủ, lúc trước tôi hộ tống cậu Trần đi Tây Nam, bị một thế lực ở Tây Nam truy đuổi, tôi yểm trợ cho cậu chủ, cậu ấy nói muốn đi cái thôn nọ tìm một ông lão họ Tân, cô Tử Nguyệt có nói với tôi địa chỉ, nhưng khi tôi đến, nơi đó trống không, không một bóng người!”
Nửa năm này Lý Chấn Quốc cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn âm thầm tìm kiếm Trần Khiêm.
Nhưng đáng tiếc, suốt nửa năm, cậu Trần như bốc hơi khỏi nhân gian, không có lấy một chút tin tức.