Nhưng chưa kịp cầm lên đã lại bị đẩy đi rồi.
Gì chứ?
Ai làm vậy?
Trần Khiêm đơ người, vừa nhìn lên liền thấy Giang Vi Vi đang quay bàn, nghiến răng trừng mắt nhìn anh.
“Trần Khiêm, cậu không nghe thấy Vương Dương nói gì à? Cậu ấy bảo ở đây đang dư một người đó!”
Dư một người liên quan gì tới mình.
Con nhỏ này tốt nhất đừng có rơi vào tay mình, nếu không không biết kết cục sẽ thế nào đâu.
Cởi quần tét mông nha!
Thật sự Trần Khiêm thấy mệt lắm với cô bạn Giang Vi Vi này rồi.
“Mặt dày như bức tường! Đã ăn ké rồi còn muốn chiếm chỗ ngồi của người khác!”
Trịnh Thiên Thiên cũng khinh thường nói.
Đương nhiên là cô ta nói giúp bọn Vương Dương rồi. Hơn nữa chính cô ta cũng đang coi thường Trần Khiêm nên không nói được câu nào tốt đẹp cả.
“Mộc Vũ, tớ thấy trước tiên cậu bảo Trần Khiêm quay về đi, lần sau chúng ta lại mời! Cậu nhìn xem bây giờ rõ ràng là đang dư một mình cậu tai”
Giang Vi Vi bắt đầu khuyên nhủ Tô Mộc Vũ.
Tô Mộc Vũ nhíu mày, sớm biết như vậy thì cô và Trần Khiêm sẽ không đi rồi.
Tô Mộc Vũ nghĩ ngợi có nên cùng rời đi với Trần Khiêm không.
Trịnh Thiên Thiên chỉ vào cái bàn nhỏ bên cạnh nói: “Trần Khiêm không về cũng được, để cậu ấy sang bàn bên kia ngồi rồi chúng ta chia ít đồ ăn sang cho cậu ấy được không?”
“Được, tớ thấy ý này không tệ, tránh Trần Khiêm ăn quen rồi, bụng dạ chịu không nổi!”
Lý Niệm cười nói. Đám người này miệng quá thúi rồi!
Thật ra Trần Khiêm đã muốn đứng dậy đập bàn bỏ đi cho rồi.