“Cho cô ấy tới!”
Trần Khiêm đứng dậy. Lúc này, mấy người vệ sĩ dẫn cô gái lại.
Cô gái ngại ngùng, rõ ràng là bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Bởi vì ở cảng lúc này đang tập trung cả ngàn chiếc siêu xe.
Và cả ngàn vệ sĩ trong những bộ vest đen. Người bình thường nào dám tới gần.
“Cậu là Trần Khiêm, bạn trai của Mộc Vũ đúng không?”
Cô gái hỏi.
“Đúng vậy!
Trần Khiêm gật đầu.
“Tôi là Mã Nam, là bạn thân của Mộc Vũ, tôi biết bây giờ cậu đang điều tra chuyện này, tôi có biết chút manh mối, không biết có ích gì cho cậu không?”
Mã Nam nói.
“Không sao, cậu nói thử xeml” Trần Khiêm vội hỏi.
“Tối hôm trước tôi có giúp Mộc Vũ, Mông Mông còn có Văn Văn nhận một bưu phẩm, bên trong có ba cái mặt dây chuyền giống nhau như đúc. Chúng tôi cho rằng đây là quà lưu niệm của đội khảo sát gởi đến. Nhưng mà cái mặt dây chuyền đó mang đến cho người ta một cảm giác rất quỷ dị, khiến người ta sợ hãi. Lúc ấy chúng tôi còn nghĩ sao đội khảo sát lại tặng một món đồ như vậy làm kỉ niệm!”
“Hôm qua, tôi có làm MC cho một chương trình. Một vị khách tình cờ là học sinh của giáo sư Thẩm trong đoàn khảo sát. Lúc rảnh rỗi, chúng tôi trò chuyện, tôi hỏi nhưng anh ấy nói răng nhóm khảo sát của họ chưa bao giờ tặng đồ này nọ, cũng chưa bao giờ có quà lưu niệm, vì vậy tôi rất ngạc nhiên. Ban đầu, gói hàng không có địa chỉ người gửi khiến tôi hoài nghi, cho nên tôi liền mô tả hình dáng của mặt dây chuyền cho sinh viên này! “
“Kết quả là anh ấy cho tôi xem một nhóm. Trong nhóm, vài học sinh tham gia đoàn khảo sát cũng thảo luận về vấn đề này. Hóa ra tất cả những học sinh đó cũng nhận được mặt dây chuyền như vậy! Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Là ai đã gửi nó cho Mộc Vũ và những người khác? “
Mã Nam nói.
“Cô gái, mặt dây chuyền đó hình dạng như thế nào? Gô có hình ảnh không, có thể cho tôi xem được không?”
Lúc này, bác Phúc đi tới hỏi.
“Ồ, tôi có lưu lại đây!”