Thiên Hạ Vô Song

Chương 52: Chủ Nợ Tới Cửa (2)


Sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Mạnh Hàn cũng không biết phải hình dung tâm
tình của mình bây giờ như thế nào. Chẳng lẽ mình nghĩ một chút cũng
không được sao? Làm sao vừa nghĩ đến chủ nợ, chủ nợ liền xuất hiện vậy?

Trong đầu hắn hiện lên người chủ nợ, là một tộc trưởng của đại gia tộc. Gia
tộc Smith là một gia tộc buôn bán có lịch sử lâu đời. Tộc trưởng gia tộc Smith là Evan bốn năm trước đã bắt đầu thanh toán tiền học phí và cuộc sống sinh hoạt đắt đỏ của Antonio tại học viện ma pháp. Cho tới nay số
lượng đã lên tới một ngàn kim tệ.

Trong đầu Mạnh Hàn chợt hiện
lên những số liệu này. Sau đó hắn nhìn Grace có chút hoang mang lo sợ.
Hắn vẫn lộ ra thái độ gì đặc biệt chỉ nhìn Grace mỉm cười:

– Không sao đâu, Grace. Dẫn ta đi gặp bọn họ….

Nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt lãnh chúa đại nhân như vậy, Grace
cũng an tâm hơn rất nhiều. Nàng sợ nhất chính là cuộc sống ở Hoàng Sa
Trấn vừa có chút chuyển biến tốt lại lập tức bị đánh rơi vào trong địa
ngục. Những người này vừa nhận được ấm no, thấy được hi vọng, càng quý
trọng cuộc sống trước mắt.

Dọc theo đường đi, Mạnh Hàn điều chỉnh tâm tình của mình một chút, đồng thời trong đầu nhanh chóng nghĩ biện
pháp. Chủ nợ tới cửa, nhất định là đến đòi nợ. Hiện tại nên làm như thế
nào đây.

Nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Hàn vẫn không có được chủ ý nào
tốt. Mãi đến tận lúc Mạnh Hàn sắp đến quán trọ Hoàng Sa Trấn, thấy được
mấy chiếc xe ngựa đỗ ở trước cửa quán trọ, ánh mắt hắn mới sáng lên. Hắn đã có chủ ý.

– Nam tước đại nhân tôn kính. Ta là quản gia Garfield của gia tộc Smith.

Ngoài dự kiến của Mạnh Hàn, người mặt trang phục thương nhân trước mắt tự
xưng là quản gia Garfield lại khoongcos vẻ mặt hung thần ác sát mà những người đòi nợ thường có, trái lại lễ nghi vô cùng chu đáo.

Hắn vừa gặp mặt lập tức hướng về phía Mạnh Hàn làm một lễ quý tộc, sau đó thăm hỏi.

– Ta nhớ ra rồi. Ta đã từng gặp tiên sinh, Garfield tiên sinh.

Trong đầu Mạnh Hàn, ký ức vốn của Antonio giống như thủy triều vọt tới, nhanh chóng khiến Mạnh Hàn nhớ lại người đang đứng trước mặt này. Mỗi lần tộc trưởng Evan và Antonio gặp mặt, Garfield này hầu như đều ở bên cạnh.

– Đại nhân có thể nhớ ta, thật sự tốt quá.

Ý cười trong mắt Garfield càng lúc càng rõ. Hắn đã có thêm một phần nắm chắc đối với mục đích chuyến đi tới đây của mình.

– Tộc trưởng Evan có khỏe không?

Xuất phát từ lễ tiết, Mạnh Hàn vẫn cười híp mắt hỏi thăm sức khỏe của tộc
trưởng Evan. Vừa thăm hỏi, hắn lại vừa thầm nguyền rủa trong bụng về
loại lễ tiết quý tộc đáng ghét này. Hai người hận không thể lập tức nói
rõ ý đồ đến đây, lại hết lần này tới lần khác phải đi đường vòng như
vậy.

– Tộc trưởng người vẫn khỏe.

Quản gia Garfield vẫn cười híp mắt trả lời, giống như cũng không nóng vội nói rõ ý đồ đến của mình.

– Mời ngồi!

Dù nói thế nào Mạnh Hàn cũng là chủ nhân, không thể thất lễ. Sau khi mời
quản gia Garfield ngồi xuống, Mạnh Hàn cũng cười híp mắt hỏi một câu:

– Lần này Garfield tiên sinh đến đây, là để lấy lại món nợ trước kia phải không?

Đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa còn là do bản thân người mắc nợ nói ra, điều
này thực sự khiến quản gia Garfield cảm thấy bất ngờ. Thông thường dưới
tình huống như vậy, tính cách của người mắc nợ sẽ vô cùng không tốt. Nói thế nào cũng sẽ tìm mọi cách chống chế, yêu cầu chủ nợ cầm giấy kí tên
ra, mới có thể cúi đầu thừa nhận. Tại sao giờ hắn đến nơi đây, không đợi chủ nợ mở miệng, vị nam tước đại nhân không may mắn này liền chủ động
nói ra như vậy?

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, chí ít bớt đi mình
rất nhiều công sức. Garfield cũng mặc kệ Mạnh Hàn có chủ ý gì, thừa nhận rồi thì càng tốt hơn:

– Như vậy, nam tước đại nhân xem thế nào?

– Tiên sinh Garfield đến đây có ý đồ gì, vẫn nên nói rõ đi!

Những mãi tới tận lúc này, Mạnh Hàn vẫn thấy người phát ngôn cho chủ nợ không phải thật sự đến đòi nợ. Nhất định là hắn đánh dùng danh nghĩa đòi nợ
đến Hoàng Sa Trấn với ý đồ khác. Nếu không thì, cho dù bán tất cả Hoàng
Sa Trấn chắc hẳn cũng không trả nổi số kim tệ mà Mạnh Hàn đã nợ.

– Được, Nam tước đại nhân thẳng thắn sảng khoái, ta cũng không dài dòng nữa.

Tuy rằng quản gia Garfield sửng sốt, nhưng lập tức liền nở nụ cười, một
chút cũng không nhìn ra được dáng vẻ hung thần ác sát của người muốn đòi nợ:

– Đại nhân, kim tệ ngài nợ lão gia Evan, có phải nên trả lại hay không?

– Ha ha, quản gia tiên sinh, không cần phải vòng tròn như vậy đâu.

Mạnh Hàn cũng cười. Mạnh Hàn bảo Garfield nói rõ, hắn lại nhất định phải vòng vo như vậy, có vẻ thật sự giả tạo:

– Nếu như chỉ là đòi tiền, ngươi xem Hoàng Sa Trấn trị giá bao nhiêu tiền, coi trọng thứ gì thì tùy tiện cầm đi!

– Đại nhân nói đùa.

Garfield có chút lúng túng mỉm cười. Tuy nhiên, hắn vẫn đưa ra một bộ dạng của người trong nghề:

– Thứ duy nhất có chút giá trị trong Hoàng Sa Trấn chính là lẩu song sinh và bố trí trong quán rượu. Tuy nhiên, những thứ này không phải là
chuyện kinh doanh độc nhất vô nhị. Người bên ngoài sẽ rất nhanh có thể
học được.

– Đương nhiên, những thứ này đều không đáng tiền, chỉ cần động não một chút mà thôi.

Mạnh Hàn vẫn có chút đắc ý. Những thứ này đều là tác phẩm khiến hắn đắc ý.
Có thể khiến quản gia của một của thế gia buôn bán coi trọng, vậy cũng
không phải là thành tích tầm thường.

– Nói thật, muốn dùng những thứ này để trả nợ cho số kim tệ của đại nhân, sợ là vẫn còn thiếu rất nhiều.

Garfield mỉm cười, giống như chờ bản thân Mạnh Hàn nhảy ra cầu xin hắn nghĩ biện pháp hỗ trợ. Nếu như vậy, mục đích của mình mới có thể càng dễ dàng đạt được.

– Phải, ta biết. Cho nên ta không định dùng cái này để gán nợ.

Mạnh Hàn đương nhiên gật đầu, giống như hoàn toàn không buồn phiền trước món nợ kếch xù của mình.

Garfield thấy vậy, trong lúc nhất thời lại nhìn không thấu được rốt cuộc vị lãnh chúa trẻ tuổi này đang suy nghĩ gì.

Sau khi trầm ngâm một hồi, Garfield cảm thấy không dễ mở miệng. Bọn họ là
thế gia buôn bán, nhưng cũng không phải là xuất thân quý tộc. Tuy rằng
thế lực cho Mạnh Hàn nợ rất nhiều, nhưng trên lưng sẽ gánh một tội danh
thúc ép quý tộc. Bọn họ vẫn không muốn.

Ngược lại là Mạnh Hàn nhìn dáng vẻ của hắn như vậy, có chút hiểu rõ. Hắn mỉm cười vô cùng hiểu ý khuyên giải:

– Garfield tiên sinh, ta đã sớm nói, tiên sinh đến đây có mục đích gì vẫn nên nói rõ ra thì tốt hơn.

Garfield thoáng đỏ mặt. Lời này vừa nãy Mạnh Hàn đã nói qua một lần. Chỉ có điều hắn muốn gây sức ép cho Mạnh Hàn nên không mở miệng đi thẳng vào vấn
đề, khiến cho hiện tại lại rơi vào một kết cục không tốt. Thật may có
Mạnh Hàn đưa cho bậc thang lớn để bước xuống, hắn vừa vặn mượn cơ hội
xuống đài:

– Đại nhân, ta biết chỗ này của đại nhân không có kim tệ. Tuy nhiên, có một chỗ lại có rất nhiều kim tệ. Nói không chừng đại nhân ngươi có thể suy nghĩ một vài biện pháp.

– Ồ? Có chỗ tốt như vậy sao?

Mạnh Hàn có chút bất ngờ:

– Nơi nào có kim tệ, nói nghe thử xem. Nếu có thể phát tài mọi người cùng nhau phát tài.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.