Thiên Hạ Vô Song

Chương 113: Điều Chỉnh Phương Hướng


Chúng nữ ai đều không nói gì, vốn Elyse còn muốn nói điều gì, nhưng suy
nghĩ tới Nhà Trắng kia thì cuối cùng nhất vẫn lắc đầu, cái gì cũng nói
không nên lời.

– Mướn người, mướn từ nơi nào? Chúng ta phải trả
bao nhiêu tiền công, những người tài giỏi kia nguyện ý đi tới Hoàng Sa
Trấn sao?

Mạnh Hàn bắt đầu liệt kê một đống khó khăn ra:

– Những chuyện này cũng cần phải cân nhắc.

– Hơn nữa cho dù thuê đến nhân thủ, làm thế nào để cân đối, như làm thế
nào chỉ huy, chúng ta yên tâm giao chuyện kiến tạo gia viên của mình cho một đám người ngoài sao?

Không có người nói chuyện, trong phủ lãnh chúa chỉ còn lại âm thanh của mình Mạnh Hàn.

Không thể ngờ một vấn để tuyển chọn người như vậy lại mở ra nhiều vấn đề mới. Đây là Grace cùng Elyse không ngờ rằng hoặc là các nàng theo bản năng
dùng thói quen suy tư, cũng không có cân nhắc bản thân của mình đang là
quản gia của quý tộc.

– Thế nhưng mà đại nhân, cho dù không cần những tảng đá này, dùng đá bình thường cũng có thể hoàn thành vấn đề mà.

Rất nhanh Grace kịp phản ứng, hiện tại nàng đã hiểu vì cái gì Mạnh Hàn sau
đó lại lo nghĩ nhiều như thế này, thì ra lãnh chúa đại nhân nghĩ ra
nhiều vấn đề như vậy.

– Cho nên chuyện này cần chúng ta lựa chọn.

Mạnh Hàn theo Grace lời nói tiếp tục:

– Cũng không phải chúng ta lựa chọn sử dụng tài liệu xây dựng Nhà Trắng
đơn giản như vậy, mà là Hoàng Sa Trấn sau này phải đi như thế nào?

Các cư dân cảm tạ ân đức lãnh chúa đại nhân, muốn xây một phủ thành chủ cho Mạnh Hàn, kết quả lại mang nhiều vấn đề như thế, đây là điểm làm mọi
người bất ngờ. Nhưng mà Mạnh Hàn lại biết, sớm muộn gì Hoàng Sa Trấn
cũng phải gặp vấn đề lựa chọn này. Bởi vì chính mình bây giờ là lãnh
chúa Hoàng Sa Trấn, hơn nữa từ sâu trong nội tâm, Mạnh Hàn cũng khát
vọng sống một cuộc xa hoa cơ chứ.

Grace cùng Elyse đều đang trầm
tư, hai tiểu thị nữ hiện tại đã có chút nghe không hiểu lời của hắn, đều lẳng lặng đứng đấy, một hồi nhìn qua lãnh chúa đại nhân, một hồi nhin
qua hai quản gia tỷ tỷ.

– Bây giờ là thời điểm chúng ta lựa chọn đấy.

Mạnh Hàn tiếp tục nói ra:

– Có chuyện cần phải do chúng ta làm, hay là mướn người bên ngoài. Nếu
như muốn người thì cư dân của chúng ta phải làm như thế nào?


Tin tưởng các ngươi vô cùng rõ ràng, tuy những người bên ngoài vừa xuất
hiện biểu hiện không bài xích song bào thai nhưng mà đó là biểu hiện giả dối, bọn họ là bị bảo tàng choáng váng đầu óc, bùa hộ mệnh cũng bảo đảm cho bọn họ, cho nên mới duy trì sinh hoạt như hiện giờ. Nhưng mà ta tin tưởng mọi người đều biết, mặc dù chúng ta có mở tửu điếm thì cũng không có chính thức được bọn họ tán thành.

– Đại nhân, vậy ngươi nói chúng ta phải làm gì?

Grace cau mày, vừa suy tư vừa nói. Elyse hiện tại đã không nói lời nào, lúc
suy tư nàng chỉ nhìn qua Mạnh Hàn và Mạnh Hàn mà thôi.

– Có hai phương pháp.

Mạnh Hàn duỗi hai ngón tay ra:

– Một loại chính là duy trì hiện trạng, chúng ta không xây phủ lãnh chúa. Dù sao dựa vào thu nhập của chúng ta bây giờ, cho dù những người kia
không ở đây, chúng ta cũng có thể trải qua thời gian ấm no.

– Một loại khác thế nào?

Elyse hiển nhiên không có tiếp nhận lựa chọn này, trực tiếp hỏi loại lựa chọn thứ hai. Những người khác cũng vậy, sinh hoạt vừa mới có khởi sắc, ai
nguyện ý trở lại trạng thái sinh hoạt trước kia đây?

– Chúng ta
tiếp nhận người ngoài tới thị trấn, thuê bọn họ, tất cả sản nghiệp đối ngoại đều do người ngoài tiến hành. Mà người của chúng ta toàn bộ là
hạch tâm, cầm giữ bộ phận mấu chốt nhất.

Mạnh Hàn nhanh chóng đưa ra phương án.

– Nhưng mà điều kiện tiên quyết là tất cả mọi người phải tin tưởng ta,
hơn nữa ta cũng chỉ tin tưởng mọi người. Người bình thường tới từ bên
ngoài hiện giờ ta cũng không thể tin được.

– Chúng ta đương nhiên tin tưởng đại nhân.

Elyse nhanh chóng biểu quyết thay mọi ngời, Grace không nói gì, Demi cùng
Diana gật đầu như gà mổ thóc.

– Hoàng Sa Trấn không có khả năng vĩnh viễn chỉ có song bào thai, rất nhanh sẽ có thêm người tới đây ở.

Mạnh Hàn nhanh chóng đem suy nghĩ của mình nói ra.

– Mọi người tin tưởng ta thì ta hy vọng tất cả song bào thai về sau đều
là người của phủ lãnh chúa. Chúng ta ở cùng một chỗ, đem Hoàng Sa Trấn
biến thành thiên đường của chúng ta.

– Đại nhân, chúng ta vẫn là người của đại nhân.

Grace lúc này mới tỏ thái độ.

– Không, ngươi không hiểu ý của ta.

Mạnh Hàn cười lắc đầu:

– Là tất cả mọi người, không chỉ có các ngươi đâu. Các ngươi cần thương lượng với mọi người một chút.

Đợi đến lúc Grace cùng Elyse mang theo suy tư rời đi, Mạnh Hàn mới một
người ngồi trong phòng, chậm rãi cân nhắc những gì vừa rồi có đúng hay
không. Bởi vì xây phủ lãnh chúa sẽ phải điều chỉnh phương hướng sản
nghiệp của Hoàng Sa Trấn về sau, đây là điểm làm Mạnh Hàn bất ngờ.

Tất cả những chuyện này đều giống như câu chuyện hắn nghe trước kia.

Bề ngoài thì câu chuyện là như thế này, một tiểu nữ hài đạt được một đôi
giày mới, vì xứng đôi cho nên cha mẹ cho nàng đổi quần áo mới váy mới,
sau đó lại cảm thấy đồ dùng trong nhà quá cũ, cho nên cũng đổi đồ dùng
trong nhà, cuối cùng cả ngôi nhà rực rỡ hơn hẳn, mà những chuyện này bắt đầu từ đôi giày.

Hiện tại chuyện của Hoàng Sa Trấn từ bản vẽ Nhà Trắng mà biến thành đôi giày của tiểu nữ hài. Bởi vì đôi giày mới cho
nên tất cả lãnh địa biến hóa. Hơn nữa trong mắt Mạnh Hàn xem đây không
phải là chuyện không thể biến hóa.

Bởi vì nguyền rủa già yếu của
tinh linh song bào thai giống như thanh kiếm hai lưỡi với những dong
binh kia, bọn họ vô cùng kiêng kỵ với song bào thai. Vì tăng cường tính
an toàn sâu sắc cho mình ở Hoàng Sa Trấn, cho nên xem những song bào
thai bình thường kia biến thành đạo khảm không thể vượt qua. Đây chính
là mâu thuẫn ngầm, hiện tại mâu thuẫn càng thêm sâu sắc.

Mạnh Hàn không thể không vì Hoàng Sa Trấn cân nhắc con đường phát triển sau này. Nếu như một ngày kia những người này chán ghét tầm bảo, lại không có
bảo tàng gì kích thích bọn họ, Hoàng Sa Trấn có thể duy trì phồn vinh
như hiện tại hay không ai cũng không biết.

Phòng ngừa chu đáo,
đây là chuyện Mạnh Hàn muốn làm hiện giờ, lúc đầu nhân cơ hội bản thiết
kế Nhà Trắng này. Đồng thời hắn cũng phát hiện tài phú khổng lồ giấu
trong Ải nhân sơn mạch.

Nhà Trắng chỉ là đồ vật Mạnh Hàn hưng
phấn vẽ ra, không nghĩ tới lại dẫn phát hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Đột nhiên Mạnh Hàn cảm giác được lãnh địa vừa có hơn một trăm miếng kim
tệ không đủ. Nói đùa, cho dù là đặt ở thế kỷ hai mươi mốt, muốn kiến tạo kiến trúc như Nhà Trắng thì tốn hai hai trăm vạn nhân dân tệ cũng không đủ.

Đám người mạo hiểm rất kỳ quái, hôm nay không biết đám song
bào thai trong Hoàng Sa Trấn có chuyện gì mà cứ lâm vào trong trầm tư.
Không biết bọn họ đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng mà chuyện này không
liên quan tới bọn họ, dù sao có ăn có ở, dưỡng đủ tinh thần còn phải đi
vào sa mạc truy tìm mộng tưởng của bản thân.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.