Này vừa chạy, Chu Duy Thanh liền phát hiện thân thể của mình biến hóa, so với trước đây, tựa hồ thể trọng nhẹ gấp mười, mũi chân hơi chút chĩa xuống đất, cả người liền vọt lên phía trước năm, sáu mét, hôm qua phụ trọng chạy trốn hậu thân thể đau nhức cảm giác sớm đã là không còn sót lại chút gì.
Lúc này Chu Duy Thanh mới nhớ tới vì sao tối hôm qua lại phát sinh chuyện như vậy, không khỏi thầm than: “Hỏng rồi.” Khi hắn vừa chạy đi, bản Bất Tử Thần Công kia vẫn còn để ở trong trướng.
Bất quá, rất nhanh hắn liền vui mừng, chẳng lẽ nói ta đã luyện thành Bất Tử Thần Công? Lúc này hắn đã chạy ra khỏi quân doanh, nhìn một hướng rồi nhanh chóng chạy đi, đồng thời cũng tập trung ý niệm đến Huyệt Kiên Tỉnh.
Nhất thời, Chu Duy Thanh phát hiện Huyệt Kiên Tỉnh của mình dường như biến thành một cái xoáy nước, bất quá không giống như khi bị phá tan đêm qua nó không ngừng đem lực lượng của mình xả ra ngoài mà giống như đang hấp thu cái gì từ bên ngoài, làm xuất hiện một luồng khí xoáy kỳ dị.
Khi hắn tập trung ý niệm tại luồng khí xoáy này, Chu Duy Thanh lập tức cảm giác được hấp lực của luồng khí xoáy tăng cường rõ rệt, một luồng khí thanh lương không ngừng từ bên ngoài đi vào trong cơ thể, cuối cùng chìm vào đan điền. Không chỉ vậy, Chu Duy Thanh rất nhanh liền phát hiện thân thể có những biến hóa khác.
Khi hắn đem ý niệm tập trung ở hai huyệt Kiên Tỉnh, ba nơi khác của thân thể cũng xuất hiện cảm giác tương tự.
Đầu tiên là ở ngay chỗ lõm xuống của hai cổ tay, tuy Chu Duy Thanh không nhớ toàn bộ Bất Tử Thần Công, nhưng mấy tờ đầu hắn đã xem đi xem lại nhiều lần, lập tức nhớ đến đây là huyệt thứ hai trong năm huyệt ghi trong phần đầu tiên của Bất Tử Thần Công, tên là: Thái Uyên. Huyệt Thái Uyên nếu bị đánh trúng, sẽ ngăn cản trăm mạch, gây ra nội thương. Thái Uyên và Kiên Tỉnh giống nhau, cũng là song huyệt, mỗi cổ tay có một cái.
Trừ huyệt Thái Uyên ra, còn có hai huyệt phía dưới, cách đầu gối ba tấc, nằm cạnh xương ống chân là huyệt thứ ba Túc Tam Lí, trên mắt cá chân ba tấc, cuối xương ống chân là huyệt thứ tư Tâm Âm Giao, bốn đại tử huyệt này đều giống như huyệt Kiên Tỉnh, mỗi chỗ đều sinh ra một luồng khí xoáy, lặng lẽ hấp thu năng lượng bên ngoài cơ thể.
Chu Duy Thanh rất nhanh đã hiểu, thầm nghĩ, đây nhất định là công lao của khỏa màu đen hạt châu kia, là nó giúp ta liên tiếp đả thông các tử huyệt, nói cách khác, phần đầu Bất Tử Thần Công, ta chỉ còn thiếu một huyệt cuối cùng là có thể luyện thành. Thiên Lực cũng đã đạt đến Thiên Tinh Lực đệ tứ trọng.
— QUẢNG CÁO —
Thần kinh người này thật vô cùng cứng cỏi, một khắc trước còn vô cùng hối hận vì thương tổn Thượng Quan Băng Nhi, lúc này lại hoàn toàn đắm chìm trong hưng phấn tu luyện thành công Bất Tử Thần Công.
Thiên Lực đệ tứ trọng, như vậy chẳng phải là bản mạng châu của ta đã thức tỉnh rồi sao?
Nghĩ vậy, Chu Duy Thanh cúi đầu xuống nhìn về phía cổ tay mình, vừa nhìn thấy, hắn cũng không chạy nữa, dừng bước lại, đứng nguyên tại chỗ, giơ hai tay lên trước mắt mình, sau đó một tiếng cười điên cuồng đủ để trẻ con không dám khóc đêm từ trong miệng người này vang lên.
“Ha ha, oa ha ha ha, Thiên châu, ta rốt cục có Thiên châu rồi , ta cũng là Thiên Châu Sư rồi. Oa ha ha, xem còn ai dám nói ta là phế vật.”
Nụ cười này suýt nữa đến nước miếng hắn cũng chảy ra ngoài, buồn bực nhiều năm đến bây giờ mới được phóng thích, tự nhiên hắn sẽ không giấu diếm sự sảng khoái trong lòng.
Ở trên hai cổ tay của Chu Duy Thanh, bên phải là một khỏa hạt châu màu trắng, khỏa châu trong suốt, tựa như băng tinh vậy (như nước đá) , bên trong không có một tia tạp chất. Đó cũng là Phỉ Thúy, hơn nữa là thuần sắc Phỉ Thúy đại biểu cho Thiên Châu Sư. Chẳng qua khác với Long Thạch Phỉ Thúy của Thượng Quan Băng Nhi, khỏa Thể Châu trên cổ tay của Chu Duy Thanh chính là Băng chủng Phỉ Thúy. Lực Lượng chi Băng chủng Phỉ Thúy, nó thuần túy tăng phúc lực lượng cho Chu Duy Thanh.
Mà trên cổ tay trái của Chu Duy Thanh lại là một khỏa hạt châu kỳ dị, nó có màu xanh thẫm, lại có một vệt ánh sáng màu bạc, hơn nữa vệt sáng này di chuyển theo cổ tay Chu Duy Thiện làm cho vệt sáng luôn nằm ở phía trên. Khác với Thượng Quan Băng Nhi nhìn thấy màu đỏ, Chu Duy Thanh nhìn thấy là một khỏa Miêu Nhãn Ý Châu màu xanh thẫm. Cẩn thận quan sát còn có thể mơ hồ phát hiện bên trong vệt sáng thỉnh thoảng hiện lên một tia khí lưu màu xám.
Đây là Ý Châu thuộc tính gì? Chẳng lẽ là Không Gian? Chu Duy Thanh chỉ biết Ý Châu Sư Không Gian thuộc tính có được Miêu Nhãn Ý Châu, hắn tuy không biết rõ ràng như Thượng Quan Băng Nhi, nhưng cũng biết Miêu Nhãn Ý Châu không phải màu này. Hơn nữa, Chu Đại nguyên soái là Hắc Ám Ý Châu, hắn là con ông ta, sao lại biến thành loại Miêu Nhãn quái dị này?
Đáng tiếc, không thể trở về hỏi Thượng Quan Băng Nhi. Xem ra, mình không thể làm lính được nữa, chạy trước rồi nói sau. Về phần Thượng Quan Băng Nhi, chờ sau này thực lực mình mạnh lên sẽ hồi báo nàng, bây giờ mình cũng là Thiên Châu Sư, nói không chừng sau này thật sự có thể cùng nàng ở chung một chỗ? Hắc hắc.
— QUẢNG CÁO —
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Duy Thanh lại vô cùng tiếc hận, có chiến quả huy hoàng trên người Thượng Quan Băng Nhi như vậy, mà hôm qua mình lại không nhớ rõ trong thời gian đó đến tột cùng mình làm bao nhiêu chuyện khiến nhân thần phẫn nộ nhỉ! Vừa tự trách mình, ở một góc tối trong lòng hắn lại hèn mọn nghĩ, nếu lúc đó mình tỉnh táo thì tốt biết bao.
Ngay khi Chu Duy Thanh đang chuẩn bị lại chạy đi, hắn chỉ cảm thấy sau gáy chợt lạnh, sau đó truyền đến cảm giác đau nhói, cả người nhất thời khựng lại.
“Chu Tiểu Béo, ngươi hủy sự trong sạch của ta, rồi nghĩ cứ như vậy chạy đi?” Âm thanh tràn ngập oán hận làm Chu Duy Thanh không rét mà run, hắn vội giơ hai tay lên: “Ta không chạy, khẳng định không chạy, tuyệt đối không chạy. Doanh trưởng, chuyện gì cũng từ từ, đừng động thủ vội, ngươi nghe ta giải thích đã!”
Thượng Quan Băng Nhi từ đằng sau chạy lên trước mặt Chu Duy Thanh, mũi tên trong tay chĩa vào cổ họng Chu Duy Thanh, tóc tai nàng tuy vẫn rối bù, nhưng thân thể mềm mại đã được bộ quân phục của Chu Duy Thanh hôm qua vừa giặt che lại.
Thượng Quan Băng Nhi dù sao cũng là Thiên Châu Sư, thân thể so với người bình thường mạnh hơn nhiều lắm.
Nếu đổi thành cô gái bình thường, nếu bị Chu Duy Thanh chà đạp như vậy, cho dù không chết cũng phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng. Nhưng thân thể Thượng Quan Băng Nhi đã được hai khỏa Thiên Châu tăng phúc, cũng tương đối khỏe mạnh. Sau khi thanh tỉnh, Thiên Lực khôi phục một chút nàng cũng đã có thể hành động. Nhìn thấy Chu Duy Thanh muốn chạy sao nàng có thể cam tâm đây? Mặc bộ quân phục Chu Duy Thanh mới giặt còn chưa khô liền đuổi theo.
Khi nàng đuổi tới thấy Chu Duy Thanh đang giơ cao hai tay lên, đắc ý cười to, mà khi thấy cổ tay hắn, Thượng Quan Băng Nhi cũng ngẩn người ra, cho nên mới chế trụ người này chậm một chút.
“Đưa tay trái ngươi ra đây.” Thượng Quan Băng Nhi lạnh lùng nhìn Chu Duy Thanh, nguyên bản ánh mắt nhu hòa xinh đẹp, ở trong đã có vài đạo tơ máu, che kín bởi oán hận. Nếu không phải khỏa Ý Châu trên tay trái Chu Duy Thanh làm nàng vô cùng rung động thì vừa rồi ở đằng sau nàng đã đâm mũi tên kia xuống rồi.