Thiên Châu Biến

Chương 2: Hắc châu quỷ dị (1)


Tinh Thần Sâm Lâm, Băng Tuyền hồ nhỏ ven hồ.

Thân thể Chu Duy Thanh gần như nằm hình chữ đại, tay chân dang ra trên mặt đất, cả người cũng đã lâm vào hôn mê sâu. Nhưng lúc này trên người hắn đã xuất hiện nhiều biến hóa kỳ dị.

Đầu tiên xuất hiện ở trên người hắn là một tầng quang mang màu đen, mặc dù mắt trời đã xuất hiện trở lại trên bầu trời, nhưng hơi thở phát ra từ trên người hắn vẫn cứ u ám vô cùng. Màu đen quang mang như một cái kén tằm, lặng yên bao trùm thân thể Chu Duy Thanh, phần da thịt bị thương bởi hỏa cầu, kể cả nhiều chỗ lộ ra cả xương sườn nhưng lại đang khép lại nhanh đến mức mắt thường cũng nhìn ra được. Làm người ta rung động nhất là, nhìn về phía lưng của hắn, khi kinh mạch khép lại, có thể mơ hồ nhìn thấy cốt cách, cơ thể, kinh mạch đều bị nhuộm đẫm một tầng màu xám nồng đậm.

Đó là một loại màu sắc rất khó tưởng tượng, màu xám này làm cho người ta cảm giác còn băng lãnh hơn so với tầng màu đen ngoài thân thể Chu Duy Thanh, nhưng lại tràn ngập sinh cơ. Nhưng khi tầng màu xám này dần dần trào ra từ trong cơ thể hắn ra ngoài thay thế tầng hào quang màu đen kia, thực vật chung quanh bắt đầu biến hóa kì dị.

Có thể thấy rõ ràng thực vật chung quanh đều bị màu xám trên người hắn nhuộm đẫm, sau đó đám thực vật này rất nhanh héo rũ, lại còn lan tràn ra bốn phía. Chỉ lát sau, bán kính năm thước quanh người Chu Duy Thanh, toàn bộ thực vật đều héo rũ, tà khí không hiểu từ đâu lan tràn trong không khí, mà thương thế sau lưng Chu Duy Thanh khép lại càng nhanh hơn.

Màu đen quang mang dần dần trở nên nồng nặc, âm lãnh, bá đạo, tà ác, yêu dị, bốn loại hơi thở không ngừng xoay quanh thân thể Chu Duy Thanh. Thân thể hắn cũng theo đó mà run nhẹ. Ngay sau đó, từ bên trong đám màu xám đó, ba tia sáng lặng lẽ xuất hiện, chập chờn trên thân thể hắn. Ba tia sáng này đúng là ba màu xuất hiện khi hắn nuốt khỏa yêu dị hắc châu kia – màu xanh, màu lam và màu bạc.

Ánh mặt trời ấm áp không có cách nào tiến đến gần thân thể Chu Duy Thanh, trên trán Chu Duy Thanh chậm rãi xuất hiện một chữ “Vương” màu đen, trên da tay của hắn cũng xuất hiện ma văn màu đen uốn khúc, trên ma văn màu đen lại có một tầng ma văn màu xám y hệt như vậy, hai tầng ma văn chồng lên nhau, thoạt nhìn như một khối lập thể. Ma văn này không chỉ xuất hiện dày đặc trên người Chu Duy Thanh mà còn lan đến trên mặt hắn.

Ước chừng gần nửa canh giờ trôi qua, tất cả các màu sắc mới nhạt dần, một lần nữa dung nhập đến cơ thể của Chu Duy Thanh, mà ma văn quỷ dị trên người hắn cũng theo đó mà biến mất.

Da của Chu Duy Thanh vốn màu đồng cổ thoạt nhìn trắng ra vài phần, ngay cả bộ mặt cũng tựa hồ anh tuấn hơn một chút. Sau lưng, nơi bị bạo liệt hỏa cầu oanh kích, lúc này đã hoàn toàn khôi phục bình thường, làn da bóng loáng, ngay cả một chút dấu vết đều không để lại, tựa như chưa bao giờ bị thương qua vậy.



— QUẢNG CÁO —

Một lát sau, ngón tay Chu Duy Thanh giật giật, ý thức dần tỉnh táo lại.

Khi Chu Duy Thanh theo bản năng mở mắt ra, hắn không khỏi rùng mình một cái. Tuy lúc trước hắn lâm vào hôn mê, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi tỉnh lại vẫn cảm giác được toàn thân rét lạnh. Trái tim thật lạnh, từng đợt cảm giác âm lãnh làm cho hắn không thoải mái, còn có một loại cảm xúc khó tả dâng lên.

Ta không chết? Chu Duy Thanh mạnh mẽ ngồi dậy, hắn cảm thấy thân thể tựa hồ nhẹ đi rất nhiều, vội vàng đưa tay sờ sờ về phía lưng, cảm giác da thịt bóng loáng truyền đến làm cho hắn trợn tròn hai mắt.

“Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là một giấc mơ sao? Chu Duy Thanh nhìn chung quanh, nhất thời phát hiện dấu vết quần áo bị tàn phá lưu lại, nhất là một mảnh thực vật chung quanh đều héo rũ cả, dấu vết rõ ràng như vậy, hiển nhiên không phải là giấc mơ.

Vỗ vỗ cái trán, đầu óc Chu Duy Thanh dần dần rõ ràng lên, nhớ lại các sự tình phát sinh lúc trước.

“Khỏa quỷ dị hắc châu kia hình như chui vào bụng ta rồi?” Rất nhanh sau đó, Chu Duy Thanh nhớ lại một khắc trước khi mình hồn mê, lúc ấy hắn chỉ cảm thấy một cỗ khí tức âm lãnh xông vào trong bụng, toàn thân rlạnh lẽo rồi mất đi ý thức, chuyện về sau hắn cũng không biết. Về phần thực vật héo rũ, hắn theo bản năng quy về bạo liệt hỏa cầu của Đế Phù Nhã đánh lên hắn, sưc nóng của hỏa cầu tạo ra như vậy.

Bởi vì trời sanh kinh mạch bế tắc, Chu Duy Thanh thân là quý tộc, nhưng chỉ đến trường học bình thường. Đối với năng lực của Ngự Châu Sư chỉ biết một phần, nếu không hắn cũng không có phán đoán khác biệt lớn như vậy. Nếu kỹ năng bản mạng châu thứ nhất của Đế Phù Nhã đã sinh ra uy lực khủng bố đến vậy, nàng đã không chỉ được gọi là thiên tài đơn giản như vậy, mà nếu sự thật là vậy, thân thể hắn lúc đấy đã vỡ nát rồi.

“Khỏa hạt châu màu đen đó đến tột cùng là cái gì vậy?” Dù phán đoán của hắn cũng không đúng nhưng Chu Duy Thanh lại hiểu được rõ rang mình bị bạo liệt hỏa cầu trào đánh trọng thương thì chính khỏa hạt châu màu đen kia đã trị thương cho mình.

“Chẳng lẽ vận may của ta tốt đến vây? Chiếm được kỳ ngộ gì sao?” Chu Duy Thanh nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời nóng nảy hẳn lên. Tuy trời sanh tính tình rộng rãi, nhưng sinh ra tại gia đình như vậy, trong nội tâm của hắn hy vọng có lực lượng cường đại hơn ai hết.


— QUẢNG CÁO —

Quay đầu nhìn chung quanh, ánh mắt hắn lập tức tập trung đến một gốc cây Tinh Thần to lớn, lấy nó làm mục tiêu của mình.

cây Tinh Thần sở dĩ được mang cái tên đấy, vì lá cây nó hình ngũ giác, tựa như ánh sao trên trời, cây hơn trăm năm tuổi có độ cứng cực cao lại có tính dẻo dai, là tài liệu chế tác cung nỏ tốt nhất.

Chu Duy Thanh chạy đến trước gốc cây Tinh Thần, khoa tay múa chân vài cái, nâng nắm tay mình lên, mạnh mẽ phát ra một quyền đánh về phía thân cây.

“Phanh ——, A ——” Tiếng trước là âm thanh nắm tay hắn va chạm với thân cây, tiếng thét chói tai thứ hai như mèo bị giẫm đuôi là của hắn.

Chu Duy Thanh từ nhỏ đã sợ đau, đấm một quyền này, gốc Cây Tinh Thần tráng kiện kia vẫn lù lù bất động, hắn thì đã ôm cánh tay phải của mình. Cảm giác đau đớn kịch liệt làm cho cánh tay phải của hắn có chút tê dại, làn da bên ngoài bị tróc ra, tay đứt ruột xót, cảm giác đó làm cho hắn nhảy tại chỗ mười mấy phút mới dần bớt đi.

“Ta kháo!” Người này vừa mắng vừa không ngừng thổi thổi nắm tay, “Mẹ kiếp, xem ra chuyện như bánh trên trời rơi xuống chắc không có rơi lên đầu ta rồi.”

May mắn là tuổi hắn còn nhỏ, lực đạo của một quyền này cũng không lớn mới không thương tổn đến xương cốt. Đau đớn dịu đi một chút, hắn kéo kéo, sửa sang lại bộ quần áo rách nát trên người, nhặt lên áo khoác của mình bên cạnh băng tuyền tiểu hồ mặc lên, sau đó mới ủ rũ rời đi.

Nhưng hắn cũng không biết, chừng một khắc sau, trên gốc đại thụ mà hắn đánh lên, nơi lưu lại một vết máu khi bị rách da, một thân Cây Tinh Thần rắn chắc lại lặng yên hư thối, một tầng hơi thở màu xám nhàn nhạt cũng khuếch tán theo nó, chừng ba ngày sau, gốc Cây Tinh Thần tối thiểu ngoài năm mươi năm này đã vĩnh viễn biến mất tại Tinh Thần Sâm Lâm. Cái này nói sau, mà Chu Duy Thanh vĩnh viễn cũng không biết.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.