Sau mười ngày, Lôi Cương kinh ngạc nhìn Hỏa Hiết đang nằm trước mặt. Trong mười ngày qua, vết thương của Hỏa Hiết dưới tác dụng của Đại Hoàn đan đã trở lại bình thường, nhưng nàng vẫn chưa hề tỉnh lại. Điều này khiến cho Lôi Cương cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Cũng may, nhờ cảm nhận được sức sống của Hỏa Hiết đang từ từ hồi phục nên Lôi Cương mới cảm thấy yên tâm.
Sau khi quan sát Hỏa Hiết một lúc, Lôi Cương bố trí một cái trận Tụ Linh, bao phủ toàn bộ Hỏa Hiết rồi mới an tâm mà đi ra ngoài. Hắn muốn nghe ngóng tình hình xung quanh. Trận chiến vừa rồi chết nhiều cao thủ như vậy, chắc chắn bên ngoài đang rất hỗn loạn.
Đúng như suy nghĩ của Lôi Cương, thậm chí là suy nghĩ của hắn vẫn còn kém hơn rất nhiều. Lúc này, thành Dực Thiên và thành Ma Chiến đang cưỡng ép thành Ngu Thắng giao Dực Thiên và Ma Chiến.
Khi Lôi Cương vừa mới bước ra khỏi tiểu viện thì thấy Phúc Lộc đang rất vội vàng.
Phúc Lộc vô tình nhìn thấy Lôi Cương liền biến sắc vội vàng chạy tới:
– Tại sao ngươi còn dám ra đây? Nhanh trở vào trong tiểu viện. Hiện giờ, toàn bộ khắp nơi trong Cấm Cương đều đang tìm ngươi.
– Tại sao lại thế?
Lôi Cương thấp giọng hỏi.
– Dực Thiên và Ma Chiến đều chết, có phải là do ngươi giết hay không? Ngay cả Ngu Thắng cũng không thấy. Hiện giờ, tất cả bộ hạ của thành Dực Thiên và thành Ngu Thắng đều nghĩ rằng do ngươi giết nên đang tìm ngươi báo thù.
Phúc Lộc nói một cách vội vàng đồng thời quan sát bốn xung quanh.
Lôi Cương run, gương mắt tái mét, gắt khẽ:
– Ta làm sao có khả năng giết họ. Tất cả là do Ngu Thắng.
– Bây giờ ngươi nói có tác dụng gì. Ngu Thắng thì không thấy tung tích. Mà người chết thì không thể làm chứng nên ngươi nói có ai tin? Cứ yên lặng mà sống ở đây. Không có ai nghĩ tới nơi này của ta.
Phúc Lộc thấp giọng nói. Vốn cũng có người tới tìm Phúc Lộc, nói rằng thấy Lôi Cương tới phòng đấu giá. Nhưng cuối cùng, Phúc Lộc sử dụng mồm mép của mình đẩy Lôi Cương không có quan hệ gì với mình.
Lôi Cương nhìn Phúc Lộc chăm chú rồi lên tiếng:
– Tại sao lại giúp ta?
Phúc Lộc trừng mắt, nói với giọng kinh ngạc:
– Ngươi là khách quý có thẻ vàng của tiểu Vạn Tượng các nên chúng ta phải bảo vệ cho ngươi. Nhanh vào đi thôi. Ta sẽ cho toàn bộ hạ nhân rời khỏi đây. Nếu như bị người nào để ý thấy thì không hay.
Sở dĩ Phúc Lộc giúp Lôi Cương một phần vì hắn là khách quý. Mặt khác nếu bị người ta phát hiện thì chắc chắn tiểu Vạn Tượng các sẽ bị dính vào. Điều đó dẫn tới những thứ mà tiểu Vạn Tượng các có được sẽ bị hủy. Vì vậy mà Phúc Lộc không dám mạo hiểm.
Lôi Cương nhìn Phúc Lộc một cách chăm chú rồi quay trở về trong tiểu viện. Phúc Lộc nhìn quanh rồi lại tiếp tục công việc bận rộn của mình.
Lôi Cương ngồi bên cạnh Hỏa Hiết, sắc mặt hết sức nghiêm trọng. Tình thế khiến cho hắn cảm nhận được một sự uy hiếp. Lúc này, Ngu Thắng đã ra khỏi vùng đất Cấm Cương, ngoại trừ Hỏa Hiết và người nho sinh kia, không một ai biết được sự tình. Nhưng lúc này, Hỏa Hiết đang hôn mê, cho dù có tỉnh thì cũng không có người nào tin lời nói của nàng. Dù sao thì rất nhiều người đã nhìn thấy hắn cứu Hỏa Hiết. Vì vậy mà bây giờ chỉ có người nho sinh kia mà thôi. Nhưng có lẽ y đã trốn đi từ lâu rồi.
Lôi Cương thở dài. Không ngờ cuối cùng hắn lại bị cuốn vào chuyện này. Lôi Cương không dám tưởng tượng khi phải đối mặt với nhiều người như vậy thì làm sao mà có thể sống? Hắn cũng không hề hối hận việc trước đó chạy tới chỗ trận chiến. Nghĩ ngợi một lúc, Lôi Cương cố gắng nén giận rồi ngồi xuống tu luyện. Việc cần thiết bây giờ của hắn là cố gắng tu luyện nâng cao tu vi để tăng thêm tỉ lệ sống sót.
Bắt đầu từ lúc này, hắn dốc hết sức tấn công thức thứ mười sáu của Khai Thiên. Chỉ có lĩnh ngộ được nó thì hắn mới nâng được tỉ lệ sống của mình.
Thành Ngu Thắng vốn là nơi phồn hoa đông đúc thì bây giờ đã mất đi một số lượng lớn người tu luyện. Ở trong thành lúc này có rất nhiều người của thành Dực Thiên và thành Ma Chiến, đang tìm hiểu tin tức của Lôi Cương.
Trong thành Dực Thiên, một trong ba thành lớn của Cấm Cương.
Chân Cương đang ngồi xếp bằng ở phía trên của thành. Dực Thiên vừa mới chết, thành Dực Thiên như rắn mất đầu. Cuối cùng, Chân Cương được sự tôn sùng của đám đệ tử Chân Cương môn, y liền trở thành thành chủ của thành Dực Thiên. Với thân phận của y nên cũng không có nhiều người phản đối. Mà những người nào phản đối thì không lâu sau đều mất tích. Chân Cương hơi liếc nhìn mười vị chủ tướng của thành Dực Thiên với một sự kiêu ngạo. Đột nhiên, y nhíu mày, nói một cách nghiêm túc:
– Chẳng lẽ vẫn chưa tìm được Lôi Cương?
Việc thành Ma Chiến cũng tới thành Ngu Thắng để tìm Lôi Cương một phần công lao cũng là do Chân Cương châm ngòi.
– Lôi Cương dường như hoàn toàn biến mất khỏi Cấm Cương. Nếu không phải có người tu luyện nhìn thấy hắn chạy vào thành Ngu Thắng thì còn tưởng rằng hắn đã chết.
Một gã trung niên có bộ lông mày rậm lên tiếng.
Chân Phong đang ngồi xếp bằng phía dưới Chân Cương, ánh mắt chợt sáng ngời rồi lên tiếng:
– Ta đoán Lôi Cương không hề ra khỏi thành Ngu Thắng.
Nét mặt của Chân Phong có một sự âm độc. Trận thua trong đại hội giao lưu, Chân Phong vẫn ghi nhớ ở trong lòng.
Chân Cương liếc mắt nhìn đệ đệ của mình một cái, suy nghĩ một chút rồi giật mình mà nói:
– Đúng! Nếu đã đi vào đó thì chắc chắn hắn đang trốn ở đâu đó mà thôi.
– Chúng ta có nên phái người đi điều tra hay không?
Chân Phong lên tiếng. Sau khi Chân Cương trở thành thành chủ của thành Dực Thiên, địa vị của Chân Phong cũng tăng lên rất cao.
– Không được! Nếu tùy tiện đi điều tra sẽ khiến cho thành Ngu Thắng không hài lòng. Chúng ta chỉ có thể…. Đúng rồi! Tuyên bố treo giải thưởng. Chỉ cần có người nào tìm được Lôi Cương sẽ được thưởng một vạn linh thạch. Ta không tin với phần thưởng lớn như vậy mà không tìm được hắn.
Ánh mắt của Chân Cương trở nên âm trầm, đồng thời nhếch mép cười lạnh.
Sau đó, thành Dực Thiên lập tức đưa ra một số tiền thưởng lớn khiến cho đám người tu luyện trong Cấm Cương dường như phát điên mà tìm kiếm Lôi Cương.
Đã có trọng thưởng tất có người dốc sức. Không có người tu luyện nào trong Cấm Cương mà lại không muốn có linh thạch. Vì vậy mà khi thành Dực Thiên tuyên bố như vậy, mỗi người tu luyện đều thấy được cảnh sau khi có được số lượng linh thạch đó liền tìm một chỗ tu luyện, đột phá cảnh giới Cương Thể mà ra khỏi nơi quỷ quái này.
Có thể nói rằng quyết định của Chân Cương đã đẩy Lôi Cương lên trên núi đao.
Nghe thấy thành Dực Thiên đưa ra phần thưởng lớn như vậy, Phúc Lộc lập tức quay về ngầm kiểm tra xem những người trong phòng đấu giá có biểu hiện gì khác lạ hay không. Việc Lôi Cương trốn tránh ở đây, đám người trong phòng đấu giá cũng có thể biết. Nếu để số tiền lớn như vậy làm cho váng đầu thì… Phúc Lộc không dám tưởng tượng, vội vàng đi tới tiểu viện.
Vừa mới đặt chân tới tiểu viện, Phúc Lộc liền cứng người, kinh hãi nhìn vào bên trong lúc này đang tản ra một làn khí thế sắc bén, linh hoạt khiến cho y không thể bước thêm được một bước. “Có chuyện gì thế này?” Phúc Lộc mở to mắt nhìn vào trong căn phòng nhỏ.
Trong căn phòng mang phong cách cổ, bốn cuộn sắt đang trôi nổi trước mặt Lôi Cương. Có một bóng người đang đứng trên bốn cuộn sắt đó mà múa kiếm. Khí thế khủng bố vô biên ầm ầm từ trên cuộn sắt tản ra ngoài còn Lôi Cương thì đang nhìn chăm chú vào bóng người đó. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn lại như không hề có mục tiêu dường như đang tiến vào trong một cảnh giới nào đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Phúc Lộc lui không được, tiến không xong, chỉ đành đứng nguyên một chỗ không biết phải làm thế nào.
Tại nơi đóng quân của thành Dực Thiên ở trong thành Ngu Thắng. Đây là nơi bọn họ thiết lập từ lúc bắt đầu tìm kiếm Lôi Cương. Sau khi treo giải thưởng, rất nhiều người gần như phát điên. Mà đám đệ tử của thành Dực Thiên thì ở đây để chờ người đến tìm.
Chân Thiên là một trong những tên đệ tử của Cương Chân môn vào trong Cấm Cương lần này. Đồng thời y cũng là sư đệ của Chân Cương. Lúc này, y đang ngồi trong thành Ngu Thắng chờ đợi tin tức.
– Chân Thiên sư huynh! Vừa có người tới nói biết Lôi Cương đang ở đâu.
Một gã đệ tử bước vào trong phòng của Chân Thiên nói với giọng không giữ được bình tĩnh.
Chân Thiên biến sắc, vội vàng nói:
– Ở đâu?
Trong một gian phòng mang phong cách cổ, một gã sai vặt lầm lét nhìn quanh nhưng gương thì ửng hồng, chứng tỏ đang rất xúc động.
– Nói! Lôi Cương ở đâu?
Chân Thiên lên tiếng, ánh mắt y không giấu được sự sợ hãi và vui mừng. Nếu như y có thể tìm được thì chắc chắn sẽ được trọng thưởng.
Gã sai vặt mặc dù không giữ được bình tĩnh nhưng cũng không vội vàng nói ra. Y chợt hỏi:
– Ha ha! Vậy…linh thạch…
Chân Thiên nhướng mày, cố gắng đè nét sát khí trong lòng mà lên tiếng:
– Chắc chắn là không thể thiếu. Chút chuyện đó, thành Dực Thiên chúng ta lại chỉ nói chơi hay sao?
Nghe vậy, gã sai vặt mới cảm thấy yên lòng, nhỏ giọng nói:
– Ta vốn là một tên tạp dịch trong tiểu Vạn Tượng các. Hôm đó, ta nhìn thấy chưởng quỹ dẫn Lôi Cương đi vào sâu trong phòng đấu giá.
– A?
Chân Thiên sửng sốt, tươi cười mà nhìn gã sai vặt rồi chợt nói:
– Ngươi muốn được bao nhiêu linh thạch?
Gã sai vặt sửng sốt rồi hét lên:
– Chẳng phải đã nói là một vạn viên thượng phẩm linh thạch hay sao? Chẳng lẽ thành Dực Thiên các ngươi lại là lũ bỉ ổi? Ngươi có tin ra ra bên ngoài…
Gã sai vặt chưa nói hết câu thì đầu đã rơi xuống đất.
– Một gã như ngươi mà cũng dám kêu gào hay sao?
Chân Thiên nói một cách lạnh lùng. Ánh mắt y chợt nhìn về phía trước. Trong mắt thoáng lóe lên một tia sáng.