Lôi Cương luống cuống ngồi xuống. Vết kiếm trên người Hỏa Hiết kéo dài từ ngực tới bụng. Bộ quần áo đỏ như lửa đã dính cả vào vết thương.
Đột nhiên, Lôi Cương cứng người khi nhớ tới Hồi Phục đan chỉ có tác dụng hồi phục cương khí chứ không thể chữa trị cho thân thể. Vì vậy mà Hỏa Hiết chỉ có thể dựa vào bản thân mình để tự hồi phục. Nhưng nếu cứ để như vậy thì sau khi hồi phục, quần áo cũng dính cả vào dao thịt. Mà nếu không để như vậy thì hắn phải xé lớp vải ra…
Lôi Cương thở dài chợt nghĩ tới cảnh tượng lúc cứu Tử Vận trước đây. Khi đó, hắn còn phải chịu mấy lần nguy hiểm. Còn bây giờ, nếu cứu Hỏa Hiết cũng phải làm chuyện như vậy nên Lôi Cương biết sau khi Hỏa Hiết tỉnh dậy chắc chắn sẽ đòi giết hắn.
Suy nghĩ một lúc thật lâu, Lôi Cương quyết định xé lớp áo của Hỏa Hiết. Hắn run run sờ lên ngực của Hỏa Hiết. Nhìn đôi bầu ngực cao vút, Lôi Cương phải nuốt nước miếng. Hắn nheo mắt lại, từ từ lấy kiếm rạch lớp áo.
Lôi Cương mở to mắt, tưởng chừng như không thở được khi thấy hai khối thịt mềm mại trắng muốt thoát khỏi lớp áo.
“Không ngờ lại chỉ mặc có một lớp áo nịt?” Lôi Cương đỏ mặt, máu huyết trong người như dồn hết lên não, suýt chút nữa thì trào cả ra mũi. Hắn nhắm mắt lại, từ từ xé lớp áo nịt cho tới bụng mới dừng lại. Sau đó, hắn he hé mắt mà nhìn vết thương kinh khủng trên người Hỏa Hiết. Lôi Cương thở dài một cái. Thân thể của Hỏa Hiết có thể nói là hết sức quyến rũ, nhưng nếu để lại một vết sẹo thì chắc chắn sẽ giảm bớt. Hắn hơi liếc mắt nhìn lên ngực của nàng mà chợt thấy hai điểm hồng hồng nhỏ xíu. Ngay lập tức mặt Lôi Cương đỏ như gấc. Hắn từ từ cầm lớp áo mà kéo xuống. Tay phải của Lôi Cương đặt trên bụng của Hỏa Hiết, sử dụng nội kình rót vào trong cơ thể nàng.
Liếc mắt nhìn gò ngực căng tròn. Lôi Cương cởi áo của mình mà đắp lên phần thân của Hỏa Hiết. Sau đó, hắn nhìn xung quanh thì thấy nơi này hết sức hẻo lánh, có khả năng là không có người tới đây. Lôi Cương suy nghĩ một lát, sau đó đi tới trước một cây đại thụ rồi leo lên, bẻ mấy cành cây rậm rồi che kín thân người Hỏa Hiết. Cho tới lúc này, hắn mới cảm thấy an tâm.
Lôi Cương quan sát chỗ Hỏa Hiết thì thấy nếu như không đụng vào thì không thể phát hiện được. Lúc này, hắn mới thực sự an tâm mà rời đi.
Lôi Cương đi bộ trong vùng đất Cấm Cương. Bây giờ, hắn cần phải tìm một chỗ nào đó để tu luyện. Trận chiến với Ma Lũy cùng với việc Hỏa Long hấp thu Hỏa Trĩ thú và Ma Lũy khiến cho Lôi Cương cảm giác bản thân có sự đột phá. Cuối cùng, sau khi tới một khu rừng rậm âm u, Lôi Cương bố trí một cái Tụ Linh trận rồi bắt đầu tu luyện.
Thực lực của cường giả trong Cấm Cương hơn xa ở Trung Xu giới. Mặc dù bị áp chế nhưng lực chiến đấu thực sự có thể nói là vẫn mạnh như trước.
Sau khi Lôi Cương chìm vào tu luyện được một lúc thì từ sâu trong rừng rậm chợt có một bóng người mặc áo choàng đen, trùm cả gương mặt, khiến cho người ta không thể thấy rõ hình dạng. Nhưng toàn thân y lại tỏa ra một thứ cảm giác âm trầm khiến cho người khác ớn lạnh. Người mặc áo đen đó đứng từ xa, nhìn thân thể cường tráng của Lôi Cương rồi cất tiếng cười âm trầm. Sau đó, y từ từ bay tới trước mặt hắn, nhìn một cách kỹ càng. Một lúc sau, trong lớp áo choàng chợt lóe lên một ánh mắt ngạc nhiên, vui mừng.
– Thân thể thật tốt. Đúng là quá tốt…trời giúp cho Ảnh Nhiên rồi.
Gã áo choàng đen cười thầm mà lẩm bẩm. Sau đó, y từ từ ngồi xếp bằng trước mặt Lôi Cương, vươn hai bàn tay chỉ có da bọc xương, bắt thủ quyết liên tục. Từ từ một quả cầu to bằng nắm tay có màu tím từ trên đỉnh đầu của người đó bay lên rồi chui vào bụng Lôi Cương.
Sắc mặt Lôi Cương chợt trở nên đen thui…
Quả cầu màu tím đó chính là thần hồn của người áo đen.
Có thể khống chế thần hồn của mình một cách tự do thì ở Trung Xu giới gần như đã lui vào lịch sử. Rất lâu trước đây, những người như vậy được coi là thuộc về tà đạo. Còn môn phái của những người đó có tên là Tà Đạo tông. Bọn họ chuyên môn hấp thu thần hồn, chiếm cứ thân thể của người khác. Vì vậy mà ác danh của họ truyền xa. Chẳng bao lâu sau, Tà Đạo tông gần như xưng bá trên Trung Xu giới. Sau đó, có cường giả của giới khác can thiệp mới có thể diệt trừ được môn phái này. Nhưng không ngờ ở trong Cấm Cương vẫn còn sót lại.
Ảnh Nhiên đứng vị trí thứ hai trên bảng cao thủ, tung tích vô cùng thần bí. Chưa một ai thấy được mặt của Ảnh Nhiên. Bất cứ người gặp y đều biến thành một cái xác không hồn.
Sau khi thần hồn của Ảnh Nhiên chui vào trong Nê Hoàn cung của Lôi Cương liền ngây người đứng đó. Ở trong Cấm Cương, người chết vì tay Ảnh Nhiên có thể nói là tới cả ngàn người. Nhưng lần này chui vào trong Nê Hoàn cung của Lôi Cương, cảnh tượng lại khiến cho y sợ hãi. Y ngây người mà nhìn thần hồn có bốn màu sắc to bằng nắm tay. Hơn nữa lại có bốn con thần long đang lượn xung quanh thần hồn. Y không thể ngờ được thần hồn lại có thể có bốn màu sắc? Từ những ghi chép trong tông môn của y thì chỉ có người tu đạo cao thâm mới có thể thay đổi được thần hồn. Chẳng lẽ tu vi của tên tiểu tử này đã đạt tới mức độ như vậy?
Ngay lập tức, Anh Nhiên vội vàng bỏ chạy như muốn thoát ra khỏi thân thể của Lôi Cương. Tuy nhiên, một thứ lực hút nhanh chóng lan tới thần hồn của Ảnh Nhiên. Y cố gắng giẫy dụa nhưng không thể nào thoát khỏi thứ lực hút đó.
– A…
Ảnh Nhiên hét lên một tiếng chói tai. Thần hồn màu tím của y bị thần hồn bốn màu của Lôi Cương hấp thu. Mà cả bốn con tiểu Thần Long cũng ùa vào cắn xé điên cuồng.
Thân thể của Ảnh Nhiên đang ngồi xếp bằng trước mặt Lôi Cương liền ngã xuống đất rồi hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một cái giới chỉ và lớp áo choàng đen.
Lôi Cương đang chìm trong tu luyện nên cũng không có một chút cảm giác về những việc đã xảy ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Sau một tháng, Lôi Cương mới mở mắt mà thở ra một hơi. Ánh mắt của hắn vô cùng hưng phấn khi thấy bản thân cuối cùng cũng đột phá tới Luyện Cốt Huyền cấp và Cương sư Huyền cấp. Ở trong Cấm Cương rõ ràng là đột phá khó khắn hơn ở Trung Xu giới rất nhiều.
– A!
Lôi Cương kinh ngạc nhìn bộ trang phục màu đen nhăn nhúm ở trước mặt. Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng một ai, Lôi Cương suy nghĩ một chút rồi cầm lấy cái áo. Ngay lập tức, một đống tro cốt từ trong tấm áo rơi ra ngoài khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc không hiểu là ai đã tới đây. Mà khi nhìn thấy chiếc giới chỉ, hắn lại càng thêm kinh ngạc hơn nữa. Hắn biết lần này quá nguy hiểm, nếu người này muốn giết hắn thì chỉ sợ…
Cảnh giác nhìn xung quanh, khi không thấy có ai, Lôi Cương mới nhặt chiếc giới chỉ có nhiều văn tự quái dị lên. Thần thức của hắn tiến vào bên trong giới chỉ mà kinh hãi.
Hắn không ngờ được, bên trong giới chỉ rộng chừng một trăm thước vuông, có chứa rất nhiều thứ. Quan sát, Lôi Cương có thể thấy linh thạch bên trong chất cao như núi cùng với vô số các loại linh khí. Sau đó, hắn thu hồi thần thức nhìn xung quanh mà cảm thấy khiếp sợ. Chẳng lẽ do Hỏa Hiết để lại…?
Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương lại nhìn cái áo choàng đen rồi cầm lấy mà khoác lên người. Không ngờ, nó lại hết sức vừa vặn đối với hắn. Chính vì vậy mà Lôi Cương nghĩ rằng Hỏa Hiết mang tới đây nên cảm thấy nhẹ nhàng, tưởng rằng nàng đã tha thứ cho hắn.
– Nhưng cái giới chỉ này ở đâu ra? Chẳng lẽ là do Hỏa Hiết cấp?
Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc.
Đột nhiên, Lôi Cương biến sắc, vội vàng ngồi xuống vì trong đầu hắn dường như có một thứ gì đó.
Lôi Cương nhắm mắt lại mà từ từ tím kiếm.
– Đạo pháp đoạt hồn.
Trong đầu Lôi Cương chợt hiện lên bốn chữ to đen thui. Nhìn qua chút giới thiệu, Lôi Cương cảm thấy run cả người, không hiểu đây là thứ pháp quyết gì mà tà ác như vậy. Không ngờ nó lại có thể hấp thu thần hồn của người khác để nâng cao tu vi của mình, đồng thời thay đổi thân thể.
Nhìn chiếc giới chỉ trong tay, ánh mắt của Lôi Cương từ từ trở nên nghiêm trọng. Chẳng lẽ người tu luyện đạo pháp Đoạt Hồn muốn tới chiếm thần hồn của hắn. Không biết tại sao lại thất bại?
Lôi Cương hít một hơi biết mình suýt chút nữa thì đã đi gặp diêm vương. Toàn thân hắn toát đầy mồ hôi. Thần thức của hắn lại chui vào trong giới chỉ, nhìn đống vật phẩm chất cao như núi, hắn mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Lúc này, Lôi Cương lại chìm vào trong sự suy nghĩ. Mình có nên tu luyện đạo pháp đoạt hồn hay không? Lôi Cương nhận ra, đạo pháp đoạt hồn đã in sâu vào trong óc của bản thân. Mà nghĩ tới câu nói có thể thay đổi thân thể, Lôi Cương lại cảm thấy do dự không biết có nên tu luyện hay không.
Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương quyết định tu luyện cái đạo pháp đoạt hồn không biết ở đâu tới.
Hắn quên mất rằng nó cần phải hấp thu thân thể người khác hoặc là thần hồn để thay đổi thân thể của mình…