Thể Tôn

Chương 781: Huynh đệ gặp lại


Lôi hư và Lôi Mặc đối diện với nhau, nhưng hai người tính cách trời sinh khác biệt. Lôi Hư thì lạnh lùng, Lôi Mặc thì quái gở khiến cho cả hai nhìn nhau một lúc rồi thu hồi ánh mắt mà rơi vào trầm tư. Cả hai đều rõ đối phương cho mình cảm giác thân thiết, nhưng không ai biết mở miệng như thế nào.

Lúc này đã tới lượt Lôi Mặc báo danh. Gã đi qua trước mặt một tên đệ tử Tây tháp tinh, thấp giọng nói:

– Lôi Mặc.

Tên đệ tử chịu trách nhiệm phát lệnh bài cũng không ngẩng đầu, chỉ khắc hai chữ Lôi Mặc vào lệnh bài rồi ngẩng đầu đưa nó cho gã. Ngay lập tức y sửng sốt nhìn Lôi Mặc chằm chằm rồi lại quay đầu nhìn Lôi Hư mà hít một hơi thật sâu, sắc mặt có chút quái dị. Còn ánh mắt Lôi Hư lại nhìn về phía Lôi Mặc.

– Lôi Ma? – Lôi Hư giật mình nhìn Lôi Mặc. Do Lôi Mặc và Lôi Ma phát âm giống nhau khiến cho Lôi hư không nghe rõ, biến Lôi Mặc thành Lôi Ma. Hắn xuất hiện trước mặt Lôi Mặc thấp giọng nói:

– Người…người là Lôi Ma? Ta là Lôi Hư! Phụ thân của ta là Lôi Cương. Người có biết không? – Âm thanh của Lôi Hư có chút lắp bắp.

Lôi Mặc nghe Lôi Hư nói vậy, sát khí trong mắt liền bắn ra, nhìn Lôi Hư chằm chằm mà nói:

– Ngươi tên Lôi Hư? Ngươi là con của Lôi Cương?

Lôi Hư biến sắc, cảm nhận được sát khí của Lôi mặc, nét mặt hắn trở nên quái dị, không biết phải nên đáp lại như thế nào. Trong lòng y thầm nói, chẳng lẽ người này không phải là bá phụ Lôi ma nhưng tại sao lại giống phụ thân như vậy?

Tất cả những người tới báo danh ở xung quanh đều ngây người, nhìn cả hai.

Lôi Mặc và Lôi Hư không biết, trong đám người có một gã mặc áo đen, khuôn mặt lạnh như băng không hề có một chút tình cảm, giống như một màn hư không làm cho người ta không hề có chút cảm giác. Ánh mắt của người đó nhìn Lôi Mặc và lôi Hư chằm chằm, gương mặt lạnh lùng hơi run lên một cái, nhưng vẫn không nói gì.

– Hóa ra người mà mẫu thân chờ đợi đã sớm quên người. Đây chính là nguyên nhân mà hắn không trở về Thất giới hay sao? – Ánh mắt của Lôi Mặc từ từ đỏ ửng, hai tay nắm chặt, sắc mặt trở nên khó coi. Lôi Hư nghe thấy vậy mà giật mình, nhanh tay kéo Lôi Mặc biến mất khỏi đó.

Tại một cái phủ đệ trong thành Vẫn Tinh, Lôi Hư dẫn Lôi Mặc xuất hiện ở đó. Lôi hư không thể tin được nhìn Lôi Mặc mà kêu lên:

– Ngươi…ngươi là…

Lôi Mặc cười thê thảm, hai mắt gần như nhỏ ra máu, cười lạnh:

– Hay cho một tên đàn ông phụ bạc. Ngươi nói với Lôi Cương là một ngày nào đó, Lôi Mặc ta sẽ tự tay giết hắn. – Nói xong, Lôi mặc xoay người định đi ra, nhưng Lôi Hư làm sao để cho gã đi được. Trong lòng hắn lúc này vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lại có sự bất đắc dĩ. Hắn không ngờ được người trước mặt là ca ca hay là đệ đệ của mình, cũng giống như mình trước đây, hiểu nhầm phụ thân. Hắn từ từ đoán Lôi Mặc là con trai của Chỉ San. Lúc trước, Lôi Cương vẫn chưa nói với Lôi Hư việc ở Thất giới.

Hắn xuất hiện trước mặt Lôi mặc rồi thấp giọng nói: Nguồn: http://truyenfull.vn

– Mẫu thân của ngươi có phải là Chỉ San…nhị nương? Sự tình không phải như ngươi nghĩ. Ta là con trai của Tử Vận – Lôi Hư.

Gương mặt của Lôi Mặc đang vặn vẹo, nghe Lôi Hư nói vậy thì đầu tiên là tức giận nhưng khi nghe tới nửa câu sau thì giật mình, gương mặt từ từ bình thản xuống. Y nhìn Lôi Hư thẳng tắp mà nói:

– Ngươi là con trai của Tử Vận? Mẫu thân chẳng phải đã nói Tử Vận…

– Mẫu thân của ta vẫn chưa chết. Người được một vị cường giả cứu, lại đưa tới thánh giới Hồng Hoang rồi sinh ra ta và muội muội Lôi Thải. – Lôi Hư vội vàng giải thích.

Lôi Mặc chớp mắt, hít một hơi thật sâu để cho tâm trạng bình thản. Y nhìn Lôi Hư nói:

– Lúc này hắn ở đâu?

– Bốn trăm năm trước, Phụ thân đã rời khỏi đây. Những năm qua, ta cũng không biết tin tức của người. Không biết phụ thân làm sao tới được thánh giới Hồng Hoang, nhưng những năm qua, người luôn cố gắng nâng cao tu vi để trở lại Thất giới đón Nhị nương. – Trước đây Lôi Hư rất ít nói nhưng lúc này hắn cố gắng giải thích.

Lôi Mặc nhìn Lôi hư, cố giữ im lặng. Một lúc sau gã mới nói:

– Ta muốn đi báo danh.

– Vừa rồi chẳng phải ngươi đã báo hay sao? – Lôi Hư đột nhiên có cảm giác choáng váng. Người ca ca hay đệ đệ trước mặt này đúng là còn lạnh lùng hơn cả mình.

– Ta còn chưa lấy lệnh bài. – Lôi Mặc lên tiếng.

– Ta giúp ngươi lấy. – Lôi Hư hết sức nhẫn nại.

– Đám người Ngu Đao đều ở thành Vẫn Tinh. Ta phải đi tìm họ. – Lôi Mặc lại nói.

– Ta phái người đi tìm họ. – Lôi hư lên tiếng.

– Ngươi đã gặp họ hay sao? – Lôi Mặc hừ lạnh một tiếng.

Lôi Hư không phản bác được chỉ biết nói:

– Ta đi cùng ngươi.

Lôi Mặc cũng không nói nhiều liền bước ra rồi Lôi Hư đưa Lôi Mặc rời khỏi chỗ này.

Cổ Thiên tinh, nơi thánh sơn của bộ tộc Cổ tu.

Ngày hôm đó, hai vị lão nhân trấn thủ thánh sơn chợt mở mắt ra. Một cái bóng từ từ xuất hiện giữa hai người họ, mà sau lưng lại là một lốc xoáy bảy màu. Người xuất hiện chính là Lôi Cương. Lúc này, mặc dù tu vi của Lôi Cương bị phong ấn nhưng thân thể của hắn đã vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa, lúc này hắn còn có thể phát ra được hai mươi bảy trọng kình. Mà ở trong không gian Lôi hệ, hắn cũng tìm được vị trí đối ứng với Lôi hệ trong cơ thể đó chính là huyệt Bách Hội như lời tông sư Cổ Đạo đã nói.

Lúc này, trong huyệt Bách Hội giống như một cái ao sét không khác với không gian Lôi hệ trong cơ thể của tiên tổ Thái cổ. Có điều, không gian Lôi hệ của Lôi Cương vẫn chưa rộng như vậy. Còn Lục hoàng vẫn đang ở trong Thánh sơn. Do Lôi Cương đoán sau khi mình đi ra, Minh Lôi sẽ đi tìm mình, nên hắn không muốn y phát hiện được Lục hoàng.

Sau khi Lôi Cương xuất hiện, nhị trưởng lão và tam trưởng lão của bộ tộc Cổ tu trấn thú ở đây đều mở mắt với một sự kinh ngạc.

– Trong nháy mắt, với bốn trăm năm mươi bảy năm, không ngờ thân thể của ngươi lại được cường hóa. Nhìn thì như Lam bậc đỉnh mà lại giống như Tử cấp sơ kỳ. – Nhị trưởng lão lên tiếng với một sự rung động.

Lôi Cương hơi chột dạ, nói:

– Tiền bối quá khen.

Thời gian của Lôi Cương ở trong không gian Lôi hệ so với năm không gian kia còn dài hơn, ước chừng phải tới hai trăm năm mươi bảy năm. Đó không phải do Lôi Cương gặp nguy hiểm mà là do bị nhốt ở đó. Trong những năm đó, hắn gần như lật tung cả không gian Lôi hệ, nhưng trong đó ngoại trừ thần thú ra không còn có gì khác. Điều đó khiến cho Lôi Cương tìm kiếm bao nhiêu năm. Có điều cũng nhờ vậy mà không gian Lôi hệ của Lôi Cương từ từ lớn lên vì săn bắt thần thú quá nhiều.

Chẳng qua, Lôi Cương có chút áy náy với bộ tộc cổ tu. Dù sao thì khi Lục hoàng đi ra, toàn bộ thành sơn có lẽ sẽ không còn nguyên vẹn. Mà cả sáu hệ sẽ bị Lục hoàng hút sạch.

– Ngươi có gặp Trọng Luyện không? – Tam trưởng lão thản nhiên hỏi.

– Hắn còn ở trong không gian hệ Kim, không lâu nữa sẽ ra. – Lôi Cương nói xong liền không lưu lại, định rời đi. Nhưng phát hiện tu vi của mình bị phong ấn, hắn đành nhìn hai vị trưởng lão với ánh mắt xấu hổ. Nhị trưởng lão cười nhạt, phát ra một tia sáng bao phủ lấy Lôi Cương. Lôi Cương từ từ rơi xuống dưới.

Sau một lát, Lôi Cương hạ xuống dưới chân Thánh sơn thì phát hiện xung quanh không có người. Ánh mắt của hắn nhìn chín người đang quỳ bái, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ khiến cho hắn nhanh chóng đi tới trước mặt họ.

Chín nô bộc tựa như những pho tượng đá. Da thịt toàn thân họ đều hóa thành đá, nhưng nét mặt vẫn hết sức sống động. Có điều khiến cho Lôi Cương kinh ngạc đó là dung mạo của chín người đó giống hệt với phân thân của mình. Sau khi có được kết quả đó, Lôi Cương cảm thấy hoang mang. Hắn cẩn thận quan sát từng nô bộc một thì phát hiện ra đúng là có chút giống.

– Chẳng lẽ là trùng hợp? – Lôi Cương thì thầm, trong lòng hắn vẫn cho rằng như vậy. Nhưng theo bản năng, hắn cảm nhận được một sự khác lạ. Lôi Cương nghĩ tới Minh Lôi. Chẳng phải Minh Lôi cũng có chút giống với mình hay sao? Hắn giật mình, rồi như có một sợi tơ tinh tế xuyên suốt tất cả lại, nhưng cụ thể thế nào thì hắn không đoán được. Có lẽ chỉ có Minh Lôi mới biết.

– Tốt lắm. Ngươi đã dung hợp được năm phần. Mấy chục năm tiếp theo sẽ là thời điểm thừa kế của Đạo hoang mở ra. Bây giờ, ngươi về Tây Tháp tinh đi thôi. Ở đó đã xuất hiện hai cường giả thanh niên.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.