Chẳng biết tại sao, mặc dù mấy hôm nay vẫn ở cùng với Tử Vận nhưng Lôi Cương vẫn có cảm giác bất an. Mà hắn cũng không hiểu lý do tại sao. Ôm theo sự bất an trở về, nhìn căn phòng trống trải mà Lôi Cương giật mình. “Tử Vận đi đâu?”
Lôi Cương suy nghĩ một lúc thật lâu rồi quyết định ở trong phòng chờ Tử Vận. Hắn ngồi xuống, nhắm mắt bắt đầu tĩnh tu.
Trên đỉnh núi cao nhất của Luyện Khí tông…
Một bóng người xinh xắn mặc trang phục màu tím đang lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn biển mấy dưới chân. Chợt nàng lên tiếng:
– Tam gia gia. Xuất hiện đi.
– Ha ha! Vận nhi! Thời hạn nửa năm đã tới, theo gia gia trở về đi.
Một vị lão nhân từ từ xuất hiện bên người Tử Vận, nhìn nàng với ánh mắt cưng chiều.
Tử Vận khẽ run người. Mặc dù nàng cố gắng muốn che giấu nhưng cũng không thể trốn khỏi ánh mắt của lão nhân. Khẽ thở dài một tiếng, lão nhân chậm rãi nói:
– Tử Vận… Có một số việc gia gia không thể làm gì được. Ôi chao…
Sắc mặt Tử Vận tái nhợt, lắc đầu nói:
– Tam gia gia! Tử Vận biết rằng đối với lợi ích của gia tộc, con có tính là gì cơ chứ. Tam gia gia có thể cấp cho Tử Vận một chút thời gian. Khoảng chừng một tháng. Tới lúc đó, Tử Vận cam tâm tình nguyện theo tam gia gia trở về có được không?
Lão nhân nhìn sâu vào ánh mắt đang cầu khẩn của Tử Vận mà không đành lành, đành nhỏ giọng nói:
– Được được! Gia gia sẽ cố gắng kéo dài thêm cho ngươi một chút thời gian. Vận nhi! Tam gia gia không thể làm giúp ngươi hơn được nữa.
Sau khi hít một hơi thật sâu, lão nhân từ từ biến mất.
Ánh mắt của Tử Vận đau đớn và giằng xé, lẩm bẩm:
– Chờ đại hội giao lưu chấm dứt, ta sẽ yên tâm mà rời đi…
Luyện Khí tông…
Thân hình của Tử Vận từ từ hiện ra bên cạnh Lôi Cương. Nhìn Lôi Cương nhắm mắt ngồi đó, Tử Vận cảm thấy thoải mái hơn một chút, cõi lòng đầy tâm sự cũng lập tức bình tĩnh trở lại. Chẳng qua sự không cam lòng lại nhiều hơn một chút.
– Tử Vận! Nàng đã trở lại?
Lôi Cương chợt mở mắt, vui sướng mà nhìn Tử Vận.
Tử Vận hơi sững sờ, gương mặt khuynh quốc khuynh thành chợt nở nụ cười ấm áp rồi khẽ gật đầu. Lôi Cương có chút hoảng hốt lắc lắc đầu. Nụ cười của Tử Vận giống như một đóa tuyết liên nở rộ khiến cho người ta phải si mê ngây ngất.
– Lôi Cương! Chúng ta ra ngoài một chút xem đại hội giao lưu đi.
Tử Vận nhỏ giọng nói.
Lôi Cương ngẩn người. Lúc trước, Tử Vận không hề có chút hứng thú đối với đại hội giao lưu thế nên yêu cầu lúc này của nàng khiến cho Lôi Cương sinh nghi. Nhưng Lôi Cương cũng không hỏi mà chỉ gật đầu, nói:
– Được! Chúng ta đi.
Khu vực giao lưu của đại hội, trên mười lôi đài, hai mươi đệ tử đang hừng hực khí thế tỷ thí ở vòng thứ nhất. Nếu bị loại ngay ở vòng thứ nhất thì đối với mỗi một tên đệ tử đầy kiêu ngạo mà nói chẳng khác nào một cú bạt tai. Vì vậy mà người nào cũng dốc hết sức muốn đánh bại đối thủ của mình.
Lôi Cương và Tử Vận chậm rãi đi tới khu vực giao lưu. Thân hình của hắn cao nhất, mặc dù không quá tuấn tú nhưng cũng rất có nét đàn ông. Còn người thiếu nữ thì khuynh quốc khuynh thành, một bộ váy tím bao phủ lấy thân hình thon thả khiến cho người ta phải mơ màng. Cả hai đi trong đám người khiến cho xuất hiện vô số ánh mắt kinh ngạc, nóng bỏng tập trung về phía Tử Vận.
Mặc dù các đại môn phái đều có rất nhiều đệ tử nữ, nhưng gương mặt và khí chất của Tử Vận cùng với thân hình quyến rũ. Nhìn toàn thể lại có chút gì đó giống như một vị nữ thần băng tuyết lánh xa mọi người càng khiến cho mỗi một nam nhân đều nảy sinh ý nghĩ chinh phục.
– Đẹp quá…
Vô số đệ tử nhìn gương mặt lạnh lùng của Tử Vận một cách si mê vừa lẩm bẩm nói.
Vốn đám đệ tử đang chăm chú quan sát các trận đấu chợt nhìn hết về phía Tử Vận. Ngay cả đệ tử đang tỷ thí trên lôi đài vô tình nhìn thấy nàng cũng bị thu hút không nỡ nhìn đi chỗ khác, để cho đối thủ nhân cơ hội mà đánh ngã.
– A… Sức hấp dẫn của đệ muội thật khủng bố.
Đan Thần nhìn ánh mắt của đám đệ tử xung quanh mà bật cười.
Luyện Hư vẫn lạnh lùng nhưng cũng gật gật đầu. Người con gái khiến cho y không dám nhìn thẳng cũng chỉ có một mình Tử Vận. Điều khiến cho y càng thêm khiếp sợ đó là việc cường hóa thanh Hư Kiếm không ngờ lại do người thiếu nữ này làm ra.
Đám đệ tử của Kiếm Đỉnh môn cũng mở to mắt khi thấy Tử Vận giống như một vị nữ thần đang đi bên cạnh Lôi Cương. Ngay cả Đao Đồ và Âm Lệ cũng như vậy.
– Sao tên phế vật này lại có thể có được một cô gái như vậy?
Thần Vân ghen tị mà lên tiếng.
Đao Đồ và Âm Lệ sửng sốt. Chợt Âm Lệ quay đầu nhìn chằm chằm Thần Vân rồi lạnh lùng nói:
– Nếu Lôi Cương là rác rưởi thì người là cái gì?
– Ngươi…?
Gương mặt Thần Vân cứng đờ, tức giận mà nhìn Âm Lệ nhưng lại không có lý do phản bác.
Điều đó hoàn toàn đúng. Chuyện Lôi Cương là rác rưởi đó là chuyện của mấy năm trước. Mà bây giờ, Lôi Cương thoải mái đánh gục đệ tử của Cương Chân môn đủ để khiến cho mười ba tên đệ tử của Kiếm Đỉnh môn phải ngây người.
Thời gian thấm thoát trôi qua, có ai lại ngờ được rằng một tên rác rưởi bị Kiếm Đỉnh môn từ chối lại có được thành tựu như ngày hôm nay. Mấy người Long Hành im lặng không hề lên tiếng. Có điều ánh mắt họ nhìn Lôi Cương đầy sự phức tạp. Sự khinh thường lúc trước bây giờ lại trở thành ngang hàng. Thậm chí còn có một chút gì đó ngưỡng mộ. Sâu trong thâm tâm, bọn họ vẫn cảm thấy không công bằng.
Chân Cương của Cương Chân môn chợt mở to mắt, gương mặt tuấn tú xuất hiện một sự vui mừng, si mê mà nhìn chăm chú về phía đám người. Gương mặt giống như được bao phủ bởi một lớp băng ngàn năm cùng với dung nhan tuyệt đẹp của Tử Vận khiến cho tâm hồn Chân Cương xao động.
Mặc dù Tử Vận không thèm để ý tới ánh mắt xung quanh, nhưng dù sao bị nhiều người nhìn như vậy cũng cảm thấy khó chịu. Nàng nhìn lên vách đá chỉ còn có một vị lão nhân mặc áo tím đang ngồi, mà ánh mắt sáng ngời. Sau khi đại hội giao lưu bắt đầu, các vị chưởng môn của các phái liền trở về phòng tĩnh tu. Có lẽ phải tới khi nào chỉ còn mười người mạnh nhất mới xuất hiện.
Tử Vận mỉm cười kéo Lôi Cương bay thẳng lên không trung, lao về phía vách đá.
Vô số đệ tử hít một hơi, dục vọng trong lòng hoàn toàn biến mất. Không cần mượn phi kiếm mà có thể phi hành thì đó chính là điều tượng trưng cho cường giả Cương Thể. Hơn nữa, lại còn kéo theo cả một người thanh niên cao to như vậy thì tu vi của người thiếu nữ đó chắc chắn phải là cao thủ. Vì vậy mà trong mắt đám đệ tử lại xuất hiện một sự thán phục còn chút dục vọng trước đó thì ẩn nấp vào sâu bên trong.
Hai người Luyện Hư và Đan Thần cùng há to miệng nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Tử Vận và Lôi Cương. Đan Thần nhìn mà líu lưỡi, nói:
– Này…này… Đệ muội còn khủng bố hơn cả Lôi Cương.
Ánh mắt lạnh lùng của Luyện Hư trong nháy mắt trở nên thâm thúy. Đột nhiên, nghĩ tới việc cường hóa Hư Kiếm, ánh mắt của y như nghĩ ra điều gì đó.
Vị lão nhân áo tím đang ngồi xếp bằng trên vách đá là đại trưởng lão của Luyện Khí tông có tên là Hỏa Lãnh. Lão có thân phận và địa vị cực cao trong Luyện Khí tông, cũng là sư huynh của tông chủ Hỏa Đức, có tu vi sâu không lường được. Lúc này, lão đang ngồi xếp bằng ở phía trên để giám sát đám đệ tử. Cảm nhận hai người bay tới, Hỏa Lãnh mở mắt ra nhìn Lôi Cương và Tử Vận. Chợt lão trừng mắt như muốn khiển trách. Nhưng lời vừa ra tới miệng thì chợt dừng lại, ánh mắt đục ngầu nhìn Tử Vận một cách chăm chú. Trong mắt lóe lên một tia sáng. “Thiếu nữ này không đơn giản!” Nơi vách đã này có lẽ là chỗ đành cho các vị tông chủ hoặc là các trưởng lão ngồi nên đám đệ tử khác không thể tự ý. Vốn Hỏa Lãnh định mắng Tử Vận và Lôi Cương, khí thế toàn thân đã chực bùng nổ nhưng điều khiến cho lão cảm thấy kinh ngạc đó là khí thế của mình chợt như chìm vào trong một cái đầm sâu bởi một khí lực lượng khủng bố vô hình đã hóa giải nó ngay lập tức.
– Ta chỉ muốn ở đây xem trận đấu. Ngươi không cần phải xen vào.
Tử Vận liếc mắt nhìn gương mặt đang ngẩn ra của Hỏa Lãnh mà lạnh lùng nói.
Lôi Cương kéo tay Tử Vận một cái. Hắn biết, tu vi của lão nhân này chắc chắn không phải tầm thường, không phải là người mà mình có thể chọc vào. Vì vậy mà sau khi nghe thấy Tử Vận nói vậy, Lôi Cương sợ suýt chút nữa thì nhảy xuống dưới. Có thể mặc trang phục màu tím chứng tỏ thân phận của lão nhân ít nhất cũng phải là trưởng lão với tu vi khủng bố. Nếu như lão làm Tử Vận bị thương thì làm sao? Hắn vội vàng lên tiếng:
– Tiền bối. Lời nói của nàng xin người đừng để ý. Chúng ta sẽ đi xuống ngay.
Tử Vận vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho Lôi Cương có kéo thế nào cũng không chịu di chuyển. Sau đó, nàng từ từ ngồi xuống, lẳng lặng nhìn trận chiến dưới mười lôi đài.
– Các ngươi ngồi đi. Không có gì e ngại.
Hỏa Lãnh cẩn thận quan sát Tử Vận một lúc, gương mặt có chút sững sờ rồi cất giọng nói một cách ôn hòa.
Lôi Cương sửng sốt nhìn Tử Vận, ánh mắt hết sức nghi hoặc. Thì ra vị tiền bối của Luyện Khí tông dễ nói chuyện như vậy. Sau khi nghĩ thông, Lôi Cương liền xếp bằng ngồi bên Tử Vận.
Hỏa Lãnh thu hồi ánh mắt rồi từ từ nhắm mắt lại giống như một vị lão tăng đang ngồi nhập định.
Đám đệ tử của Luyện Khí tông nhìn thấy cảnh đó mà líu lưỡi. Họ không thể tin được khi thấy Tử Vận và Lôi Cương đang ngồi xếp bằng ở đó. Tính tình của đại trưởng lão Hỏa Lãnh ở Luyện Khí tông phải nói là vô cùng nghiêm khắc vậy mà không ngờ lại để cho Lôi Cương và Tử Vận ngồi ở vị trí của các vị tông chủ và trưởng lão mới có tư cách để ngồi. Nếu như là trước đó thì chỉ sợ đám đệ tử của Luyện Khí tông sẽ nghĩ rằng cho dù mặt trời có mọc đằng Tây thì cũng không thể có chuyện như ngày hôm nay.
Luyện Hư há hốc miệng, ánh mắt kính sợ nhìn Hỏa Lãnh rồi lại kinh ngạc mà nhìn Tử Vận.
– Có chuyện gì thế Luyện Hư? Nếu không chúng ta cũng lên đó ngồi chút. Chỗ này đông người quá. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đan Thần thấy ánh mắt của Luyện Hư liền nhìn về phía Lôi Cương đang ngồi xếp bằng rồi vội vàng nói.
Luyện Hư từ từ quay đầu nhìn Đan Thần mà nhỏ giọng:
– Nếu ngươi muốn bị ném xuống dưới trước mặt mọi người thì cứ bay lên đi.
Đan Thần sững người, kinh ngạc nói:
– Cái gì? Ai dám ném ta?
– Hừ! Có người nào dám làm càn trước mặt đại trưởng lão Hỏa Lãnh.
Luyện Hư thấp giọng nói.
– Phì! Vậy sao Lôi Cương có thể ngồi?
Đan Thần bĩu môi tỏ vẻ không tin.
Luyện Hư chớp chớp mắt mà nhìn Đan Thần. Câu hỏi của Đan Thần cũng là điều mà y suy nghĩ. Tại sao Lôi Cương lại được ngồi ở trên đó mà không bị đại trưởng lão đuổi xuống? Với tính tình của đại trưởng lão, Lôi Cương chắc chắn phải bị đuổi xuống từ lâu rồi. Chẳng lẽ là vì đệ muội? Luyện Hư suy nghĩ một lúc. Rồi khi nghĩ tới Hư Kiếm, y càng cảm thấy chuyện này hoàn toàn có khả năng…