Thể Tôn

Chương 503: Trở về


Đột nhiên, một làn khí thế cuồn cuộn bao phủ thành Cương Ma, khiến cho các đệ tử của phái Ma Cương trong cuộc đại chiến đang gắt gao chống lại Phụng Thiên đều hết sức kinh hãi, đứng im tại chỗ. Luồng khí thế to lớn này gần như làm cho cương anh, đạo anh bọn họ bị nghiền nát, họ kinh hãi nhìn về phía Tây. Sắc mặt khiếp sợ của hai người Quân Thắng và Khoát Dục cùng kèm theo một chút nghi ngờ, luồng âm thanh này vì sao lại làm cho hai người bọn họ có cảm giác quen thuộc. Trống ngực Khoát Dục càng đập nhanh hơn, vì lão và Lôi Cương đã có lời thề chủ tớ.

Lúc này, Đồng Chiến cũng như vậy, âm thanh này vừa cho hắn cảm giác quen thuộc lại xa lạ, làm cho hắn không yên, hắn xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy ở chân trời phía Tây, mây đang cuồn cuộn, một cầu vồng từ phía chân trời bắn ra, dừng lại ở phía trước, rồi hóa thành một bóng dáng người đàn ông kiên cường cao ngất. Người đàn ông này nhìn cảnh chiến đấu phía dưới, lạnh lùng nhìn vẻ mặt khiếp sợ và không thể tin được của Đồng Chiến nói:

– Được, Phụng Thiên muốn tiêu diệt đệ tử phái Ma Cương, ta không nghĩ tới Đồng Chiến ngươi cũng tham gia vào trong đó.

– Sư… Sư tôn.

– Chủ nhân!

Sắc mặt hai người Quân Thắng và Khoát Dục lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, họ không thể tin được, nhìn lên chỗ người đàn ông mặc áo trắng ở trên không trung. Nghe thấy hai người Quân Thắng và Khoát Dục nói, chỉ còn lại không đầy hai nghìn tên đệ tử của phái Ma Cương đều quay lại, vẻ tuyệt vọng trước kia biến mất, xúc động nhìn Lôi Cương, giống như kẻ chết tìm lại được sự sống.

Cương Ma! Môn chủ Cương Ma của phái Ma Cương đã xuất hiện.

Lôi Cương nhìn Đồng Chiến chằm chằm, lộ ra vẻ thất vọng. Lúc này làm sao hắn không đoán được ngọn nguồn câu chuyện chứ? Nhìn đại quân của Phụng Thiên chi chít, trong lòng Lôi Cương chỉ có sự căm phẫn, nhưng lúc này trong lòng hắn đã đạt đến mức không hề bận tâm. Hắn ngăn sát khí trong lòng, đảo qua mấy tên thống lĩnh còn lại nói:

– Hãy quay trở lại Phụng Thiên nói cho Thiên Uy biết, ba ngày sau, Cương Ma ta nhất định sẽ tới Phụng Thiên để thảo một thuyết pháp.

Ánh mắt Băng Vân Long lập lòe nhìn Lôi Cương. Từ lúc gia nhập Phụng Thiên, y nghe thấy đủ các loại thuyết pháp của Lôi Cương, cái tên Cương Ma có thể nói là một truyền thuyết đối với các đệ tử ở Phụng Thiên. Điều này khiến cho Băng Vân Long cực kỳ khó chịu, y càng âm thầm so sánh mình với Lôi Cương. Băng Vân Long cuồng ngạo cho rằng, chẳng qua Lôi Cương được những đệ tử cổ hủ này thêm mắm thêm muối, nói rằng hắn thần kỳ mà thôi. Nhưng lúc này, Băng Vân Long cũng chấn động, những ý nghĩ trước đó không còn trong đầu y nữa. Lôi Cương đứng ở phía trước, giống như một ngọn núi cao vạn trượng tỏa ra khí thế ép Băng Vân Long gần như nghẹt thở.

Thật là mạnh mẽ! Đây là Cương Ma sao? Làm sao có thể?

Không chỉ có Băng Vân Long khiếp sơ, ngay cả Đồng Chiến cũng như vậy. Lúc trước ở Phụng Thiên, Đồng Chiến và Lôi Cương đã âm thầm phân cao thấp vì mục tiêu của Lôi Cương. Sau khi đạt tới cương tiên địa giai, Đồng Chiến cho rằng khoảng cách của mình mình và Lôi Cương đã được rút ngắn, thậm chí hắn cho rằng mình đã vượt qua cả Lôi Cương. Nhưng sau khi Cương Ma tiêu diệt Hỏa Huyền tông, Đồng Chiến giống như bị sét đánh, không tin vào những gì mình nghe thấy.

Lúc này, Đồng Chiến hoàn toàn bị đả kích, hắn hiểu rõ, khoảng cách giữa mình và Lôi Cương không hề được rút ngắn, mà ngược lại còn lớn hơn nữa. Lúc này, Lôi Cương làm hắn ngưỡng mộ, nhưng Lôi Cương lại nhìn chằm chằm vào hắn khiến cho hắn lại càng run lên. Đồng Chiến thấy sự thất vọng và lạnh lẽo trong ánh mắt Lôi Cương, điều này làm cho nội tâm hắn hơi phức tạp, hắn ngờ ngợ hiểu được rằng, tình bằng hữu ngày xưa giữa hắn và Lôi Cương đã không còn nữa rồi.

Phải nói rằng lúc này không ai khiếp sợ hơn Sinh Vân. Mặc dù Sinh Vân là người của Phụng Thiên mấy trăm năm, nhưng thân phận lại cực kỳ huyền bí. Bình thường, rất ít người thấy lão tới chỗ Thiên Uy để tu luyện, hoặc có thể tưởng tượng được thân phận của lão. Tu vi của Sinh Vân mặc dù là cương tiên thiên giai, nhưng thực ra tu vi của lão đã đạt tới cương thánh địa giai rồi. Nhưng lúc này Lôi Cương đang đứng ở bầu trời phía trước, khiến cho Sinh Vân không có cách nào hít thở được, khí huyết trong cơ thể lão chảy ngược lại, lão tê dại, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Lôi Cương, trong lòng lão thầm than, tu vi của người này rốt cuộc đã đạt tới mức nào? Cho dù là cương thánh thiên giai cũng không có cách nào uy hiếp lão thế được. Nghe thấy Lôi Cương nói, bất luận gì, Sinh Vân cũng không suy nghĩ nhiều, mà cao giọng nói:

– Đệ tử của Phụng Thiên nghe lệnh, lui!

Đệ tử của Phụng Thiên đều vô cùng kinh sợ nhìn Lôi Cương.

– Đây là thống lĩnh Cương Ma sao?

– Đây là Cương Ma, người đã hủy diệt Hỏa Huyền tông ở Dung Luyện giới sao?

Sau khi nghe Sinh Vân nói, các đệ tử đều thu lại linh khí, hơi co lại, hướng về phía Sinh Vân để bay về Phụng Thiên. Vẻ mặt Thiên Linh tái nhợt nhìn Lôi Cương, sau đó nhìn Quân Thắng và Quân Tuyết, rồi cắn răng đi theo Sinh Vân. Người cuối cùng rời đi là Đồng Chiến và Băng Vân Long.

Trong lòng Đồng Chiến thì phức tạp, còn khi Băng Vân Long rời đi, trong ánh mắt y ẩn chứa vẻ kiêng nể, một chút nồng nhiệt. Sự mạnh mẽ của Lôi Cương không làm cho Băng Vân Long nảy sinh sự sợ hãi, mà ngược lại còn làm cho nội tâm y cương quyết.

– Cương Ma, một ngày nào đó, Băng Vân Long ta sẽ hơn hẳn ngươi!

Băng Vân Long khẽ nói, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn theo đại quân của Phụng Thiên rời đi, trong mắt Lôi Cương lóe lên một tia sát khí, hắn cũng không mở sát giới ra, mà để cho những đệ tử của Phụng Thiên này đi. Hắn biết việc này là do vực chủ của Phụng Thiên quyết định, những đệ tử này chỉ là tuận mệnh mà hành sự thôi. Lôi Cương chậm rãi quay về phía Quân Thắng và Khoát Dục đang bị thương khắp người, hai mắt hắn nóng rực nhìn chằm chằm đệ tử của phái Ma Cương, trong lòng thầm than, nói:

– Quân Thắng, rốt cuộc đã xảy chuyện gì?

– Sư tôn!!

Quân Thắng khàn khàn nói.

Vẻ mặt Khoát Dục ngạc nhiên mừng rỡ, nhìn Lôi Cương, nói:

– Chủ nhân, việc này không phải nói ba câu là rõ, mời chủ nhân vào trong phái Ma Cương, Khoát Dục sẽ nói cho chủ nhân hết mọi chuyện.

Lôi Cương gật đầu, cùng Quân Thắng, Khoát Dục và Quân Tuyết đi vào trong thành Cương Ma.

Sống sót sau tai nạn này, các đệ tử của phái Ma Cương đều liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt tái nhợt không khỏi thấp thoáng nụ cười. Bọn họ lờ mờ hiểu ra rằng, ngay sau lúc này, phái Ma Cương chắc chắn sẽ hồi sinh thêm lần nữa, thậm chí sẽ ngày càng rực rỡ, bởi vì, môn chủ đã trở về. Môn chủ một mình tiêu diệt Hỏa Huyền tông kia đã trở về.

Trong một lầu các của tiểu viện ở chỗ sâu bên trong của phái Ma Cương, Lôi Cương ngồi trên một cái ghế có phong cách cổ, hai người Quân Thắng và Khoát Dục cung kính đứng ở phía trước. Hai người bọn họ kể lại cậu chuyên mấy trăm năm trước. Hai mắt Quân Tuyết đầy vẻ tò mò đánh giá Lôi Cương, trong mắt cô có vẻ rất kinh ngạc, trong lòng cô thì tổ sư gia là một ông già tóc trắng xóa, râu mép dài. Nhưng lúc này thấy tổ sư gia so với phụ thân cô thì vẫn chỉ là một thanh niên.

– Phụng Thiên muốn tiêu diệt phái Ma Cương chúng ta sao?

Sau khi nghe Quân Thắng và Khoát Dục thuật lại, những tia sáng từ trong hai mắt Lôi Cương bắn ra bốn phía, hắn lạnh lùng lẩm bẩm nói. Hai người Quân Thắng và Khoát Dục vô cùng cung kính đứng ở đó, cơ thể họ khẽ rung, xúc động. Lúc này, những lo lắng và tuyệt vọng khi xưa của họ đã hết sạch, thay vào đó là sự xúc động, kỳ vọng. Đặc biệt nghe thấy Lôi Cương nói những lời này, hai người họ như thấy được phái Ma Cương đang vùng dậy.

Một lúc lâu sau, những tia sáng trong hai mắt Lôi Cương dẫn dần được thu lại, cho đến khi biến mất. Sau đó hắn nhìn chăm chú vào Quân Tuyết, rồi dừng lại rất nhanh. Quân Tuyết và Quân Thắng hơi giống nhau, hắn làm sao không đoán ra chứ? Nhìn Quân Tuyết, Lôi Cương đứng lên, đi tới chỗ cô, ngồi xổm xuống, nhìn cô, nói:

– Nói cho ra biết, ngươi tên là gì?

Đang nhìn Lôi Cương chằm chằm, thấy hắn đi tới, Quân Tuyết lùi lại một bước. Nghe hắn hỏi, cô ngượng ngập nói:

– Tổ sư… gia, ta là Quân Tuyết.

– Quân Tuyết? Quân trung chi Tuyết? Tên rất hay! Không biết Quân Tuyết muốn gì, hôm nay tổ sư gia muốn tặng ngươi một món quà, xem như lễ gặp mặt, có được không?

Lôi Cương dịu dàng cười, nói. Nhìn Quân Tuyết, không hiểu sao nội tâm hắn hơi phức tạp, con gái của Quân Thắng đã lớn như vậy rồi.

Hai người Quân Thắng và Khoát Dục nghe thấy vậy thì hơi choáng váng. Nếu người tu luyện mà nghe được, thì nhất định sẽ hết sức đố kị. Mà trong mắt Quân Tuyết cũng đầy vẻ nghi ngờ nhìn Lôi Cương như thể phản ứng lại. Sau đó, cô nhìn Quân Thắng nói:

– Quân Tuyết không muốn làm phụ thân và bá bá chết, Quân Tuyết muốn mãi mãi được ở cùng phụ thân và bá bá. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Hai người Quân Thắng và Khoát Dục giật mình, nhìn Quân Tuyết vô cùng dịu dàng. Với đủ các sự kiện xảy ra lúc trước vẫn chưa làm cho Quân Tuyết phục hồi lại tinh thần, cô cho rằng Quân Thắng và Khoát Dục vẫn có thể chết.

Lôi Cương sửng sốt, sâu trong mắt hắn lóe lên một ánh sáng, sau đó cười nói:

– Tổ sư gia đồng ý với ngươi, từ nay về sau, không ai dám động đến sợi tóc nào của phụ thân và bá bá ngươi.

Sau đó, không đợi Quân Tuyết phản ứng lại, tay phải Lôi Cương đưa lên đỉnh đầu cô vỗ vỗ, một luồng cương khí tinh khiết cuồn cuoonnj dũng mãnh đi vào trong Quân Tuyết. Quân Tuyết từ từ nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi.

Quân Thắng nhìn Lôi Cương vỗ Quân Tuyết thì không những không lo lắng, mà còn vô cùng xúc động. Tư chất bình thường của Quân Tuyết phải được cải thiện.

Lôi Cương chậm rãi đứng lên, nhìn về phía trước, như thể xuyên thấu tòa nhà thấy được các đệ tử của phái Ma Cương đang quét dọn chiến trường, nói:

– Hãy ban thưởng cho mỗi đệ tử ở lại một vạn tiên thạch thượng phẩm, được nhận tiên khí lục giai. Đồng thời, tự ta sẽ sẽ dựng lên bảo tháp tu luyện để tu luyện trăm năm.

Toàn thân Quân Thắng và Khoát Dục khẽ run, trên khuôn mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.

Nhưng Lôi Cương lại đột ngột nói, âm thanh lạnh buốt vang lên:

– Nếu Thiên Uy muốn xóa sổ phái Ma Cương ta khỏi Cửu U giới, thì thì cũng đừng trách Cương Ma ta.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Cửu Đỉnh Ký

Chương 503: Trở về


– Ha ha… Bùi Tam tươi cười ra đón. Xem ra Hô Hòa khách khanh mã đáo thành công, lấy được hai bộ thần giáp rồi. Bộ đang mặc trên người chắc là Hồng Thiên thần giáp. Bộ thần giáp này rất là hợp với khí chất của Hô Hòa khách khanh.

Đằng Thanh Sơn kiếp trước là sát thủ, kiếp này cũng từng trải không ít.

Cả người hắn khí chất rất lăng lệ, rất hợp với bộ Hồng Thiên thần giáp nồng nặc sát lục khí tức.

– Cung chủ quá khen rồi.

Đằng Thanh Sơn nhìn bàn tiệc trả lời.

-Xem ra Cung chủ và các vị đều đang ăn mừng chiến thắng lấy được U Châu.

Tuyết Liên giáo chủ kế bên nói xen vào, tiếng cười trong trẻo vang lên:

– Là gặt hái được đại thắng, chiếm toàn bộ U Châu. Sau này, đông bộ Thanh Châu, đông bắc U Châu và bắc phương đại thảo nguyên hợp nhất. Đây đương nhiên là chuyện mừng. Chẳng qua, lần diệt Hồng Thiên thành này, đáng ghét nhất là để cho Vưu Thạch Kim mang thần giáp bỏ trốn. May mà Hô Hòa khách khanh giúp chúng ta lấy thần giáp về.

-Tiểu Liên. Bùi Tam nhăn mặt.

Tuyết Liên giáo chủ là con gái của Bùi Tam, từ nhỏ rất được chiều chuộng. Khi nổi tính bướng bỉnh, lời của Bùi Tam nàng cũng mặc kệ.

– Hô Hòa khách khanh, cậu đến đây là để tặng thần khí phải không?

Tuyết Liên giáo chủ cười hi hi ướm lời.

– Lần này Hô Hòa khách khanh lập được đại công, Thiên Thần Cung chúng ta sẽ ghi nhớ.

Đằng Thanh Sơn lần nói chuyện này thể hiện không được tốt, thật ra lần đánh Hồng Thiên thành này tâm tình của Tuyết Liên giáo chủ không tốt lắm. Đặc biệt là chuyện sư huynh Lý Triều bị cụt tay. Lý Triều và Tuyết Liên giáo chủ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân như huynh muội. Tuyết Liên giáo chủ đã sớm bực bội trong lòng.

Với lại vì nàng là con gái của Bùi Tam, mấy người Lý Triều đều nhường nhịn nàng ta. Bùi Tam vì cái chết của vợ đã cảm thất có lỗi với con gái nên rất cưng chiều, làm cho Tuyết Liên giáo chủ từ nhỏ đã rất bá đạo. Nàng ta cho rằng, Kinh Ý lần này đoạt được thần giáp không phải là cướp thức ăn trong miệng hổ sao?

Dám đoạt bảo bối trên tay Thiên Thần Cung của nàng ta?

Thêm vào một bụng tức giận hôm nay, tự nhiên sẽ bộc phát ra.

– Tuyết Liên giáo chủ, ý của người là tại hạ đưa ra thần giáp, là lập công?

Đằng Thanh Sơn nhăn mặt.

Nói xong, Đằng Thanh Sơn nhình Thiên Thần Cung Cung chủ Bùi Tam. Tuyết Liên giáo chủ lần này nói những lời bá đạo, âm hiểm làm hắn rất tức giận. Nếu như Thiên Thần Cung Cung chủ Bùi Tam cũng là loại người này?

Cùng lắm thì bỏ chạy. Dẫu sao không có Lục Túc Đao Trì, Thiên Thần Cung lần này bị động, đừng hòng mơ tưởng tới thần giáp.

– Hô Hòa khách khanh, cậu đương nhiên là lập đại công.

Bùi Tam đi tới, che trước mặt Tuyết Liên cung chủ, cười nói:

– Khi ta để cậu đuổi theo Lục Túc Đao Trì đã từng nói qua, sau khi lấy được hai bộ thần giáp, cậu chọn một bộ, bộ còn lại để cho Thiên Thần Cung của ta, Thiên Thần Cung sẽ có trọng tạ.

– Hô Hòa khách khanh, xem ra cậu đã chọn Hồng Thiên thần giáp rồi. Ha ha, đều đã mặc lên người rồi.

Bùi Tam nhìn bộ thần giáp màu xanh sẫm Đằng Thanh Sơn ôm trên tay nói: Bộ thần giáp này, chính là bộ cậu muốn đưa à?

Lập tức, Thiên Thần Tô Mông Đặc, Kiếm Tông Tông chủ Lý Triều, Thú Vương Ô Hầu, Bùi Hạo cùng với Tuyết Liên giáo chủ, những người đang có mặt đều nhìn Đằng Thanh Sơn, bao gồm cả bản thân Bùi Tam.

Rõ ràng câu này của Bùi Tam nói rõ Thiên Thần Cung nhất định phải có một bộ thần giáp.

Đằng Thanh Sơn lấy Hồng Thiên thần giáp, bọn họ lấy bộ còn lại, đây là giá chót.

Nếu Đằng Thanh Sơn quá tham lam, Bùi Tam e rằng cũng không vui. Bùi Tam mà không vui chắc chắn hậu quả rất là nghiêm trọng.

Giao hay không giao?

– Cung chủ.

Đằng Thanh Sơn cười nhẹ:

Lúc đầu đã nói rõ, tại hạ đương nhiên đồng ý. Tại hạ đã có Hồng Thiên thần giáp, bộ thần giáp này có cũng vô dụng, chẳng qua… (xưng là ta để chứng minh DTS xem mình ngang hàng TTC?)

(Duyên: xưng là tại hạ cũng được bác ạ, gần ngang hàng rồi. Ý bác thế nào?)

– Chẳng qua cái gì?

Mấy người Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn.

– Chẳng qua, bộ thần giáp này thiếu giáp ngoài thân trên.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu bảo.

Xem ra, Vưu Thạch Kim nghĩ cách không cho ta lấy được thần giáp, thậm chí sớm đã cấu kết với Vũ Hoàng Môn. Tại hạ cũng bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể đoạt được thần giáp. Còn giáp ngoài thân trên đã bị hai người Vũ Đồng Hải của Vũ Hoàng Môn đoạt đi. Vì đoạt được thần giáp, tại hạ cũng gây thù với Vũ Hoàng Môn.

Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ cười nói.

– Vũ Hoàng Môn?

Bùi Tam cười nhạt:

– Nhìn thấy Lục Nhĩ Toản Địa Thử thì ta đã đoán ra việc có liên quan đến Vũ Hoàng Môn. Con Lục Nhĩ Toản Địa Thử này thích ăn nhất là Long Viêm quả Vũ Hoàng Môn có rất nhiều, vì thần giáp mà kết thù oán. Cậu yên tâm, đừng thấy Vũ Hoàng Môn đôi lúc tùy tiện, nhưng mà Vũ Hoàng Môn rất thận trọng. Vì có Thiên Thần Cung của ta nhúng tay, bọn họ sẽ không ra tay đâu.

– Còn về thần giáp này, thiếu một cái giáp ngoài cũng chẳng hề gì.

Bùi Tam không để tâm nói.

– Thần giáp lợi giáp, vốn là rất ít khi mặc.

– Cung chủ.

Đằng Thanh Sơn cười đưa qua.

Bùi Tam thấy vậy mới lộ ra nét cười, mấy người Thiên Thần Tô Mông Đặc, Bùi Hạo đứng bên cạnh len lén thở ra, vui vẻ.

– A Hầu. Bùi Tâm quay đầu phân phó.

– Sư phụ. Thú Vương Ô Hầu tiến lên một bước.

– Bộ thần giáp mầu xanh sẫm này, theo như ta biết là thần giáp do một vị động hư tiền bối của Hồng Thiên thành Yến Vũ Sơn để lại, từ nay đưa cho con.

Bùi Tam trịnh trọng đưa bộ thần giáp qua, Thú Vương Ô Hầu hai mắt tỏa sáng, y hít mạnh một hơi kích động nhận lấy.

Đối với hư cảnh cường giả mà nói, bảo bối có thể làm cho họ động tâm thật quá ít. Thần giáp chính là một trong những thứ đó.

– Thì ra Bùi Tam cần thần giáp là để cho đồ đệ mặc.

Đằng Thanh Sơn nói thầm.

Khó trách không cưỡng cầu Hồng Thiên thần giáp. Nếu để cho tự thân lão mặc, xem chừng yêu cầu càng cao hơn, sẽ đòi lấy Hồng Thiên thần giáp. Nhưng mà lão là động hư cảnh giới, có thể tự mình luyện hóa thần giáp. Tự mình luyện hóa thần giáp, đương nhiên so với thần giáp do các động hư cường giả khác trong lịch sử để lại thì thích hợp với bản thân hơn nhiều.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn quét qua người Bùi Tam nhưng không hề nhìn thấy thần giáp:

– Có lẽ là mặc bên trong y phục.

– Hô Hòa.

– Ừ? Đằng Thanh Sơn nhìn Bùi Tam.

Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn, cười nhẹ nói:

– Ta lúc trước có nói qua, cậu đưa cho Thiên Thần Cung ta một bộ thần giáp, Thiên Thần Cung ta nhất định có trọng tạ. Nói đi, cậu muốn cái gì?

– Trọng tạ cái gì? Đằng Thanh Sơn suy nghĩ.

– Nói đi, Thiên Thần Cung của ta không nhỏ mọn như cậu đâu.

Tuyết Liên giáo chủ nhìn Đằng Thanh Sơn. Thật ra, từ khi Đằng Thanh Sơn và Lý Quân từ Đoan Mộc đại lục trở về, lần đầu gặp Tuyết Liên giáo chủ, Tuyết Liên giáo chủ đã không vừa mắt. Bây giờ càng không có bao nhiêu hảo cảm.

Đằng Thanh Sơn nhìn Tuyết Liên giáo chủ, đột nhiên nhếch miệng cười:

– Cung chủ, nếu không thì Thiên Thần Cung đánh hạ Dương Châu, sau đó mang Dương Châu tặng lại cho tại hạ, thế nào?

Bùi Tam ngẩn mặt ra.

Những hư cảnh cường giả khác đều bị đề nghị của Đằng Thanh Sơn hù dọa.

Đánh hạ Dương Châu? Đưa cho hắn?

Đó chính là một trong Cửu Châu, hơn nữa còn được cho là một trong hai châu phồn hoa nhất, chỉ có Vũ Châu có thể so sánh được.

– Cậu…

Bùi Tam cũng không tự chủ lắc đầu cười:

– Kinh Ý ơi là Kinh Ý, cậu nên biết rằng muốn công chiếm một châu hao phí bao nhiêu nhân lực, vật lực không? Thiên Thần Cung của ta cũng chuẩn bị mấy trăm năm, tới bây giờ mới có thể dùng cách bẻ cây khô, đánh củi mục công phá Thanh Châu, U Châu. Như lần này chỉ là đánh chiếm U Châu, Thiên Thần Cung của ta đã tử thương hơn trăm vạn. Tiền bạc thì không thể kể hết. Hơn nữa, A Triều cũng vì thế mà mất cánh tay. Lần trước tiêu diệt Tiêu Dao Cung, tuy rằng đã sớm chiếm được Thanh Châu, nhưng sự báo thù của lão tặc Tiêu Dao Cung vẫn làm cho Thiên Thần Cung tổn thất rất lớn.

Bùi Tam cười nhìn Đằng Thanh Sơn:

– Muốn ta đưa Dương Châu cho cậu cũng được, cậu đưa lại cho ta năm bộ thần giáp, thêm năm cây bất tử thảo, cộng thêm nhân tình ta thiếu cậu lần trước, thế nào?

– Năm bộ thần giáp, năm cây bất tử thảo? Thêm vào nhân tình lần trước? Đằng Thanh Sơn thất kinh.

Thật ra lời nói lần trước chỉ là một câu nói đùa thôi.

Vùng đất của một châu nói đưa là đưa, chỉ sợ là chỉ có chí cường giả mới có sức hấp dẫn như thế. Bùi Tam dù lợi hại hơn, cũng không nỡ tặng đi một châu. Vì chiếm được một châu giá phải trả thật là lớn.

– Cung chủ, năm bộ thần giáp, năm cây bất tử thảo? Giết tại hạ cũng không có đưa ra được. Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói. Nói tới trọng tạ, nhất thời tại hạ thật ra vẫn chưa nghĩ ra.

– Nếu vẫn chưa nghĩ ra, vậy chờ tới khi cậu nghĩ ra rồi nói. Bùi Tam cười nói.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

– Cung chủ, tại hạ rời Nghi thành cũng mấy ngày rồi, tại hạ đã đến lúc phải cáo biệt! Còn nữa, tại hạ tính đưa tiểu Quân đi về luôn. Cung chủ, các vị không cần đưa tiễn.

Dưới ánh mắt đưa tiễn của mấy người Bùi Tam, Đằng Thanh Sơn cưỡi Lục Túc Đao Trì nhanh chóng bay khỏi đình viện, đi tới nơi ở khác trong thành đón thê tử Lý Quân.

Đêm đó hắn lập tức trở về Dương Châu, Giang Ninh quận, Nghi thành.

Trên bầu trời đêm.

Lục Túc Đao Trì phá không bay đi.

Đằng Thanh Sơn ngồi bắt chéo chân trên thân Lục Túc Đao Trì, Lý Quân nửa người nằm trong lòng Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu ngắm sao trời.

– Thanh Sơn, huynh thật đã cho một bộ thần giáp? Lý Quân có chút kinh ngạc, ngồi bật dậy.

– Đương nhiên.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười:

– Nếu không đưa, sợ rằng Tuyết Liên giáo chủ, sư phụ của muội sẽ xé xác huynh ra.

– Muội biết, huynh là vì muội. Lý Quân quay đầu nhìn Đằng Thanh Sơn, áy náy nói. Nếu không phải là muội, Thanh Sơn huynh vốn không cần chung thuyền với Thiên Thần Cung. Con người sư phụ thì muội hiểu rõ, có chút bá đạo. Thanh Sơn, cho đi thần giáp có phải huynh không vui?

– Không vui? Đằng Thanh Sơn không để ý cười nói khẽ:

– Tiểu Quân, có mất thì mới có được! Huynh xá chi một bộ thần giáp vốn không dùng tới, tối thiểu lần này lại được thêm một lời hứa trọng tạ của Thiên Thần Cung. Hơn nữa, điều phiền phức với Vũ Hoàng Môn, huynh hoàn toàn có thể nhờ người Thiên Thần Cung đi đối phó.

-Bây giờ là lúc Đằng Thanh Sơn xây dựng cơ sở. Tại Cửu Châu đại địa, căn cơ của huynh quá yếu. Nên biết là xây dựng căn cơ, tự nhiên phải bỏ ra chút gì đó.

Đằng Thanh Sơn cười.

– Không bỏ ra chút gì, thực lực lại không đủ vậy mà đòi hô phong hoán vũ sao? Nằm mơ đi.

Lý Quân gật đầu.

– Thanh Sơn, vậy đợi khi tiểu Thanh tới, chúng ta sẽ không cần thế này nữa ha?

Mắt Lý Quân sáng lên.

Muội tuy rằng đang là quyền giáo chủ của Tuyết Liên giáo, rất có uy phong. Nhưng muội luôn cảm thấy bản thân là con tin bị Thiên Thần Cung giam giữ, Thiên Thần Cung dùng để uy hiếp, tác động tới huynh.

Đằng Thanh Sơn vươn tay, kéo Lý Quân vào lòng:

– Đừng gấp! Điều đó sẽ rất nhanh thôi, rất nhanh, không ai có thể ảnh hưởng chúng ta. Ngày mai là mùng chín tháng bảy, là kỳ hạn ba tháng chín trăm mười bốn hài tử luyện nội gia quyền. Sẽ biết nội gia quyền nhất mạch của huynh đời thứ ba có bao nhiêu đệ tử.

Đằng Thanh Sơn nhẹ giọng thì thầm, nội gia quyền đời thứ nhất chỉ có mình Đằng Thanh Sơn, đời thứ hai là Đằng Thú có ba người, đời thứ ba là những hài tử này.

Ngồi trên Lục Túc Đao Trì, bay trên chín tầng mây, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Trong mơ hồ ước chừng như thấy được tương lai, người tu luyện nội gia quyền như sao trời, nhiều không đếm hết.

– Nhất định sẽ có ngày đó. Đằng Thanh Sơn thầm nhủ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Điên Cuồng Hệ Thống Tăng Cấp

Chương 503: Trở về


“Tiểu huynh đệ, ngươi đã tỉnh a, đây là Khôi Phục đan thuốc, tranh thủ thời gian phục phía dưới!” Đại trưởng lão nhìn thấy Dịch Thiên Vân khi tỉnh lại, lập tức đưa qua 1 viên thuốc.

Trước đó Dịch Thiên Vân lập tức liền đánh ngồi xuống, bọn hắn căn bản không có cơ hội nói dưới.

“Đa tạ Đại trưởng lão.” Dịch Thiên Vân không có khách khí, lấy tới đúng vậy ăn vào, đây chính là Tứ Phẩm Khôi Phục đan thuốc, tuyệt đối là khôi phục Thánh Phẩm!

Mới vừa vặn ăn vào, một cỗ Thanh Lương tuôn ra nhập thể nội, cấp tốc khôi phục lên hắn tiêu hao linh lực tới. Không hổ là tứ phẩm Khôi Phục đan thuốc, so với hắn tự mang Khôi Phục đan thuốc tốt hơn quá nhiều.

Hắn giúp lớn như vậy một tay, Đại trưởng lão bọn hắn chắc chắn sẽ không keo kiệt, nên cho tuyệt đối sẽ cho.

“Không cần phải khách khí, lời này hẳn là chúng ta nói, không nghĩ tới hết thảy thuận lợi như vậy. Nếu không phải ngươi, ta thanh này lão già khọm đoán chừng liền muốn để ở chỗ này.” Đại trưởng lão trong mắt tràn ngập cảm kích, đây là bất đắc dĩ biện pháp, hắn đồng dạng không muốn làm như vậy.

Muốn là chết, Tựu Vô Pháp tiếp tục quản lý Phượng Hoàng Tộc, hắn còn muốn chứng kiến Phượng Hoàng Tộc sau này cường đại!

“Hắc hắc, hắn vẫn là ta mang tới. . .” Lạc trưởng lão ở bên cạnh nhịn không được nói câu.

Đám người đối với hắn liếc một cái, làm sao một mực bắt lấy lời này không thả, nhưng không thể không nói Lạc trưởng lão không nguyện ý dẫn hắn đến, thật đúng là đủ bọn hắn bận rộn.

“Được rồi, đi, biết ngươi lợi hại.” Lôi trưởng lão cười to không thôi, tâm tình tương đương sảng khoái.

Các trưởng lão khác cũng là như thế, nguyên bản lớn cỡ nào một việc, nói giải quyết liền giải quyết, mấu chốt còn không có gì thương vong, có thể nào không cao hứng?

“Đây là cho thù lao của ngươi, thu cất đi. Trước đó nói qua, nếu là không dùng được liền cho ngươi.” Đại trưởng lão lấy ra cái kia cái rương, đưa cho Dịch Thiên Vân, nói được thì làm được, tuyệt đối không đổi ý.

Dịch Thiên Vân không có khách khí, tiếp xuống nói lời cảm tạ nói: “Đa tạ Đại trưởng lão.”

Hắn thu phía dưới cái này Hoàng tộc Phượng Hoàng tinh huyết, đến lúc đó nhìn nhìn lại bao lâu sử dụng, hoặc là cho ai sử dụng. Cái này có thể so với Thần Khí đồ chơi, khẳng định là càng nhiều càng tốt.

“Không cần phải khách khí, cái này trên lý luận cũng không tính là thù lao. Đi lên trước , chờ chúng ta hảo hảo chiêu đãi ngươi một phen, tận chúng ta Phượng Hoàng Tộc tiếp khách chi trách.” Đại trưởng lão mặt mày hớn hở, thù lao tạm thời không đề cập tới, khẳng định là trước chiêu đãi một phen, toàn bộ Phượng Hoàng Tộc cuồng hoan một phen mới được.



— QUẢNG CÁO —

Nguyên bản để Thiên Minh Thần Quốc đến giúp đỡ, cần thù lao liền quá kinh người, cho 20 giọt tinh huyết cũng không có cái gì, dù sao phổ thông Phượng Hoàng tinh huyết là được. Mấu chốt là năm viên Phượng Hoàng Đản, cái này cũng quá mức.

Bây giờ Dịch Thiên Vân bên này liền coi như bọn họ cho thù lao, cho thêm điểm Thánh Khí cái gì liền tốt, mà lại bọn hắn cũng không muốn cùng Thiên Minh Thần Quốc kết giao, cho nên tình nguyện cho thêm điểm bảo vật, đều không muốn cùng Thiên Minh Thần Quốc kết giao!

“Nói trở lại, các ngươi mỗi lần trấn áp cái này Ác Hồn, đều sẽ ném vào một giọt cái này Hoàng tộc Phượng Hoàng tinh huyết a?” Dịch Thiên Vân suy nghĩ phía dưới dò hỏi.

“Đúng vậy, chỉ có dạng này mới có thể tạm thời trấn áp hắn, sau đó cấp tốc chữa trị Thần Văn. Không phải vậy chúng ta đều không thể tới gần, chỉ là phóng xuất ra cỗ khí thế kia, liền để cho chúng ta không cách nào nhẹ nhõm tới gần, chuyên tâm chữa trị Thần Văn càng là không thể nào.” Đại trưởng lão lắc đầu nói.

“Ta cảm giác các ngươi ném nhiều như vậy tinh huyết cho Ác Hồn, nhìn như áp chế hắn, kỳ thực cảm giác diễn biến đến bây giờ, đã dần dần có thể thôn phệ cái này máu tươi.” Dịch Thiên Vân trầm giọng nói: “Nếu không cái này Ác Hồn làm sao lại càng ngày càng mạnh? Bị phong ấn tình huống dưới, hắn có thể ở phía dưới không ngừng thu lấy Năng Lượng?”

“Cái này. . .”

Bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, lẫn nhau trong mắt đều lộ ra ánh mắt kinh hãi, suy nghĩ kỹ một chút, thật đúng là có khả năng. Tại trải qua lâu như vậy thời gian dưới, thật là có khả năng thích ứng cái này Phượng Hoàng máu tươi.

“Bị phong ấn ở phía dưới lâu như vậy, thật đúng là có khả năng. . . Ác Hồn bị phong ấn ở phía dưới lâu như vậy, thu lấy Năng Lượng rất có hạn, theo lý mà nói coi như phá phong ấn cũng sẽ không mạnh như vậy mới đúng, khó nói chúng ta trước đó hành vi đều là sai lầm?” Đại trưởng lão bọn hắn nghĩ lại về sau, có mấy phần kinh hãi.

“Bất kể như thế nào, cái này Ác Hồn nhanh chóng trảm trừ , chờ tộc mọc trở lại, nhất định phải đem chuyện này nói rõ sự thật!” Lạc trưởng lão bọn hắn điểm một cái đầu, nguyên bản vẻ mặt cao hứng, lập tức lạnh xuống.

Tuy nhiên Thành Công phong ấn, nhưng Ác Hồn vẫn là không chết, tiếp tục tiếp tục như thế, chẳng phải là còn muốn Phong Ấn một lần?

Muốn đến nơi này, bọn hắn cũng không khỏi nhìn về phía Dịch Thiên Vân, chợt Đại trưởng lão nhìn lấy hắn kiên định nói: “Vị tiểu hữu này, nếu là Phong Ấn có vấn đề, hi vọng ngươi còn có thể qua đến trợ giúp chúng ta trấn áp cái này Ác Hồn, thẳng đến chúng ta có tiêu trừ Ác Hồn năng lực mới thôi! Đương nhiên, chúng ta sẽ dành cho hợp lý thù lao cho ngươi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!”

“Đây là đương nhiên, Viêm Nhi đợi ở chỗ này, ta khẳng định sẽ thỉnh thoảng trở về nhìn nhất hạ.” Dịch Thiên Vân suy nghĩ dưới, chính là thẳng thắn nói: “Kỳ thực ta lần này xuống tới , đồng dạng có cái ý nghĩ muốn cùng các vị nói.”

“Có chuyện gì, không ngại nói thẳng, có thể có chỗ trợ giúp, chúng ta nhất định tương trợ!” Đại trưởng lão bọn hắn trầm giọng nói.

“Không dối gạt các vị, ta cùng Thiên Minh Thần Quốc Minh Trần có thù, điểm ấy Lạc trưởng lão trước đó đều đã nhìn ra.” Dịch Thiên Vân trầm giọng nói: “Cho nên ta muốn thỉnh cầu các vị trợ giúp, cùng nhau đối phó Thiên Minh Thần Quốc!”

“Cái này. . .”


— QUẢNG CÁO —

Trong bọn họ tâm chấn động, cùng nhau đối phó Thiên Minh Thần Quốc, đây chính là muốn cùng một cái to lớn Thần Quốc thế lực đối kháng, đến lúc đó tất nhiên sẽ Sinh Linh Đồ Thán.

“Ta cũng không phải khiến các vị phái ra đại lượng cường giả đến trợ giúp, mà là quấy nhiễu bọn hắn nhất hạ, để bọn hắn không muốn đi trước Phàm Giới. Thế lực của ta tại Phàm Giới, cho nên lo lắng bọn hắn sẽ tấn công tới.” Dịch Thiên Vân trầm giọng nói.

“Kỳ thực chúng ta nhìn trời Minh Thần nước không có hảo cảm gì, nhưng là đánh nhau liền quá khó khăn, tất nhiên sẽ tử thương vô số, cái này đến suy nghĩ thật kỹ nhất hạ.” Đại trưởng lão ngay thẳng nói: “Nếu như không phải Tử Thù, chúng ta còn đúng là không có cách nào làm đến bước này, tuy nhiên quấy nhiễu bọn hắn ngược lại là không có vấn đề.”

“Đương nhiên, ngươi là phàm giới thế lực, điểm ấy kỳ thực cứ yên tâm đi. Minh Giới lên tới Phàm Giới, cũng không phải đơn giản như vậy, tu vi càng là mạnh, thì càng không cách nào đi lên, Minh Trần tự thân không cách nào đi lên, phái chút binh tôm tướng cua ngược lại là không có vấn đề gì.” Đại trưởng lão nói ra: “Quá mạnh cường giả đi Phàm Giới, dễ dàng gây nên thế giới sụp đổ, cho nên không cách nào đi lên, điểm ấy ngươi yên tâm.”

“Nguyên lai là dạng này. . .”

Dịch Thiên Vân nghĩ tới đây, nội tâm nhiều hơn mấy phần yên ổn, xem ra cũng không phải là tùy tiện liền có thể phái người đi lên, Minh Trần bất quá là hù dọa hắn nhất hạ mà thôi.

“Cái kia tối cao mạnh cỡ nào, Tựu Vô Pháp đi lên đâu?” Dịch Thiên Vân dò hỏi.

“Linh Vương kỳ hậu kỳ tu vi, sẽ rất khó đi lên, trừ phi đem tu vi ép nhất hạ, mới có thể đi lên. Tuy nhiên thật muốn gây bất lợi cho ngươi, vẫn là lại phái tiền kỳ thủy chuẩn đi lên tìm ngươi, hoặc là Hư Linh kỳ tầng thứ.” Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Phương diện này, ta sẽ giúp ngươi chú ý nhất hạ, một khi Thiên Minh Thần Quốc có hành động gì, lập tức thông tri ngươi.”

“Cái này liền đa tạ Đại trưởng lão. . .” Dịch Thiên Vân mười phần cảm kích nói.

“Thiên Minh Thần Quốc nhất định phải diệt đi hắn!”

Lúc này dễ nghe âm thanh từ bên trên truyền đến, dễ nghe bên trong lại là bí mật mang theo uy nghiêm, chợt một bóng người từ bên trên xuống tới.

Đại trưởng lão bọn hắn nhấc mắt nhìn đi, kinh ngạc nói: “Tộc trưởng. . .”

« thời không bắt yêu cục »

« buông ra nhân loại kia »

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.