Thể Tôn

Chương 43: Ngươi đánh ta một quyền


Luyện Khí tông nằm ở phía Tây Lôi châu trên Trung Xu giới. Nó cùng với Luyện Đan tông ở phía Đông của Lôi châu có thực lực rất sâu. Sau vô số năm tích lũy khiến cho Luyện Khí tông càng ngày càng trở nên huy hoàng. Mà thế hệ thiên tài của Luyện Khí tông xuất hiện rất nhiều khiến cho người ta vừa vui mừng vừa lo lắng.

Phía Tây của Lôi châu những dãy núi trùng điệp trải dài trong tầm mắt. Trong những dãy núi đó có một ngọn núi cao tới tận mây. Trên sườn núi có một con đường nhỏ uốn khúc giống như một con rắn ôm quanh ngọn núi. Có điều con đường nhỏ này lại ngăn cản không biết bao nhiêu là lòng ham cầu của những người bình thường. Muốn trèo lên đỉnh núi đó chẳng khác nào lên trời.

Hai người Lôi Cương và Tử Vận đứng trên mây nhìn xuống dãy núi giống như con rồng khổng lồ nằm đó bao nhiêu năm. Mà xuyên qua lớp mây mù Lôi Cương có thể nhìn thấy được tổng thể của Luyện Khí tông.

Luyện Khí tông và Kiếm Cương môn hoàn toàn khác nhau, cả tông môn nằm trên một con đường lớn xuyên qua cả Luyện Khí tông. Vô số những kiến trúc khác nhau nằm hai bên giống như một con thú khổng lồ, nguy nga. Ở bên phải của Luyện Khí tông có một khoảng đất trống. Lôi Cương có thể nhìn thấy vô số những tên đệ tử giống như những con kiến thi thoảng lại đi qua khoảng trống đó.

Điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy kinh hãi đó là đám mây mà hắn đang đứng chợt nóng lên. Chẳng lẽ nguyên nhân là do Luyện Khí tông?

– Đúng là Luyện khí tông. Có thể dùng ngọn núi này mà dựa vào dãy núi xung quanh để tạo thành một cái trận Tụ Hỏa. Thế này thì đúng là một nơi luyện khí tuyệt hảo.

Tử Vận thản nhiên quan sát Luyện Khí tông rồi lầm bẩm, ánh mắt nàng xoẹt qua một tia sáng.

Lôi Cương sửng sốt mà nhìn dãy núi xung quanh cố tìm ra một điều gì đó. Nhưng hắn nhận ra rằng bản thân ngoại trừ nhìn thấy dãy núi ra còn không thể nhận ra trận Tụ Hỏa như lời Tử Vận nói. Tới lúc này, Lôi Cương nhận ra rằng ở với Tử Vận càng lâu thì hắn càng thấy nàng thêm thần bí.

– Chúng ta xuống đi! Bọn họ chắc phải một ngày nữa mới tới.

Tử Vận nhận ra ánh mắt của Lôi Cương đang nhìn mình mà mỉm cười rồi không để cho hắn kịp phản ứng mà từ từ hạ xuống.

Sau khi hạ xuống Luyện Khí tông, Lôi Cương không còn cảm nhận thấy hơi nóng như ở trên đám mây mà ngược lại bầu không khí nơi đây hoàn toàn tươi mát khiến cho hắn có cảm giác như đang tắm trong một ngọn gió xuân. Ở cửa của tông môn có mấy tên đệ tử áo đen đang nghiêm túc quan sát những người tu luyện. Lúc này, trong Luyện Khí tông đã có rất nhiều đệ tử, nhìn quần áo thì có thể thấy là từ các tông môn khác nhau. Xem ra là họ mới tới Luyện Khí tông, còn đang đợi đám sư huynh đệ của mình. Đại hội giao lưu của Trung Xu giới không hề có hạn chế chỉ có một điều kiện đó là dưới hai mươi ba tuổi và có cảnh giới Cương Sư. Đám người tu luyện xung quanh thấy Lôi Cương và Tử Vận từ trên không hạ xuống mà có chút kính trọng.

Đột nhiên, đám người tu luyện xung quanh đều hít một hơi mà nhìn Tử Vận đang đứng bên cạnh Lôi Cương một cách say đắm.

– Tiểu mỹ nhân….

Trong đám người tu luyện vang lên những tiếng xì xào thán phục. Vô số ánh mắt khác nhau nhìn Tử Vận một cách chăm chú, thậm chí rất nhiều ánh mắt tràn ngập đầy dục vọng, dường như muốn nhìn xuyên qua lớp áo của nàng mà ngắm những đường cong trên da thịt.

– Tiểu tử kia là ai mà có lại có được một mỹ nhân như vậy cơ chứ?

Không ít người nhìn Lôi Cương với ánh mắt ghen tị.

Ánh mắt Tử Vận bình thản nhìn đám người nhưng không hề có mục tiêu. Bị ánh mắt soi mói của mọi người, Tử Vận cảm thấy tức giận, kéo Lôi Cương đi thẳng tới cửa vào Luyện Khí tông.

Cánh cổng của Luyện Khí tông và Kiếm Cương môn cũng tương tự nhau với khí thế vô biên, cao tới vài trăm thước.

– Không biết hai vị đạo hữu là đệ tử của môn phái nào?

Bốn gã thanh niên mặc áo đen canh giữ ở cửa của Luyện Khí tông không dám nhìn vào Tử Vận mà quay sang nhìn Lôi Cương rồi hỏi. Đệ tử của Luyện Khí tông trên ngực có thêu một thanh tiểu kiếm màu vàng, bên dưới có một ngọn lửa. Đó chính là dấu hiệu của Luyện Khí tông. Còn Kiếm Cương môn thì chỉ có một thanh kiếm màu tím.

– Kiếm Cương môn…

Tử Vận trả lời một cách thản nhiên.

– Kiếm Cương môn?

Ánh mắt đầy dục vọng của đám người xung quanh khi nghe thấy ba chữ Kiếm Cương môn liền biến mất. Người có tên, cây có bóng. Ba chữ Kiếm Cương môn đủ để cho rất nhiều người tu luyện phải kính sợ, không dám khinh thường.

– Lần này, Kiếm Cương môn do trưởng lão Kiền Cương dẫn đầu….tại sao lại không thấy những đạo hữu khác?

Tên cầm đầu trong số năm người áo đen nhìn đám người mà thắc mắc.

– Chúng ta đi trước. Đám người Kiền Cương phải một ngày nữa mới tới.

Tử Vận khẽ hé môi phát ra âm thanh trong trẻo như tiếng ngọc bích rơi xuống đất, làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Có điều, trong lời nói đó ẩn chứa một thứ gì đó lạnh như băng, lại thêm khí chất cao quý khiến cho người ta không dám khinh thường.

Cả bốn người trung niên áo đen nhìn nhau rồi cùng hít một hơi. “Thiếu nữ này là ai mà dám gọi thẳng tên của thất trưởng lão Kiền Cương của Kiếm Cương môn?”

– A… Lôi Cương….

Một tiếng kêu chợt vang lên. Từ trong cánh cửa của Luyện Khí tông chợt có một gã thanh niên lạnh lùng đi ra. Gương mặt lạnh của y không ngờ lại có sự kích động, ngẩn người ra mà nhìn Lôi Cương.

Lôi Cương nghe thấy âm thanh quen thuộc mà giật mình, ngẩng đầu nhìn người thanh niên áo đen, hai mắt giật giật, nói:

– Luyện Hư! Ngươi… Sao ngươi lại ở đây?

Gương mặt lạnh lùng của Luyện Hư chợt sững sờ rồi cười khổ, nói:

– Ta là đệ tử của Luyện Khí tông. Tông môn của ta ở đây, ta không ở đây thì ở đâu?

Nét mặt của năm người trung niên cùng ngẩn ra. Vốn vị sư đệ Luyện Hư của họ ngày thường rất lạnh lùng chẳng nói được một câu vậy mà hôm nay lại có thể thay đổi nhiều như vậy? Thân phận của Luyện Hư ở Luyện Khí tông rất cao, với cảnh giới Luyện khí Hóa thần được mặc trang phục áo đen là có thể nhận ra.

Lôi Cương kinh ngạc nhìn Luyện Hư, không ngờ được gã lại là đệ tử của Luyện Khí tống. Có điều khi nhớ lại bản lĩnh của Luyện Hư, Lôi Cương mới tỉnh ngộ, thầm cười khổ. Chợt Lôi Cương cảm thấy ngưng trọng. Luyện Hư là đệ tử của Luyện Khí tông vậy thì Đan Thần chẳng lẽ là… Lôi Cương run người khi nghĩ tới điều này. Hắn không ngờ được thân phận của hai vị bằng hữu ở chung mấy tháng trong tiểu Thập Vạn đại sơn lại cao quý như thế.

– Mấy vị sư huynh. Lôi Cương là bằng hữu của ta, thân phận không có gì đáng nghi.

Luyện Hư quay sang gã trung niên vừa mới hỏi mà nói.

Cả bốn người trung niên đều gật đầu, ánh mắt nhìn Lôi Cương có chút hâm mộ. Có thể trở thành bằng hữu của nhân vật số một trong lớp thanh niên của Luyện Khí tông thật vinh hạnh, sau này cần gì phải lo lắng tới linh khí nữa? Trong lúc tất cả mọi người đang nhìn với ánh mắt ghen tị, Luyện Hư dẫn Lôi Cương và Tử Vận đi vào trong Luyện Khí tông.

– Tiểu tử thối. Không ngờ mới có hai năm mà ngươi còn có cả đệ muội nữa.

Luyện Hư vui vẻ nhìn Lôi Cương mà nói. Sau đó nhìn về phía Tử Vận, sự lạnh lùng của gã cũng phải dao động khiến cho không dám nhìn lại nữa.

Lôi Cương cười khổ trong lòng rồi liếc mắt nhìn khuôn mặt của Tử Vận đang đỏ ửng rồi vội vàng nói:

– Luyện Hư! Tử Vận không phải là… Ngươi đừng hiểu lầm. Đúng rồi! Đan Thần đâu?

– Sau khi chúng ta ở trong Hỗn Loạn sâm lâm thuộc Cương châu ra, y liền quay về tông môn, có lẽ hai ngày nữa sẽ tới đây. Lúc trước, y vẫn nói với ta sẽ phải tỷ thí với ngươi một trận.

Luyện Hư cười nói. Trước mặt Lôi Cương, Luyện Hư không hề giữ sự lạnh lùng. Dù sao thì trong tiểu Thập Vạn đại sơn, Lôi Cương chiếm được sự tình cảm của Đan Thần và Luyện Hư.

– Tỷ thí sao?

Lôi Cương hơi mỉm cười. Luyện Hư chớp mắt nhìn Lôi Cương rồi nói:

– Lôi Cương! Hiện tại tu vi của Đan Thần đã đạt tới Luyện Khí hóa thần địa cấp, hơn nữa lại tu luyện đạo thuật của tông môn nên cho dù là Cao thủ luyện khí Hóa Thần thiên cấp bình thường cũng không phải là đối thủ của y.

Lôi Cương gật gật đầu, nhìn Luyện Hư tò mò hỏi:

– Còn ngươi thì sao?

Gương mặt lạnh lùng của Luyện Hư hơi sững sờ rồi đột nhiên nở nụ cười mà nói ra vẻ thần bí:

– Đến lúc đó ngươi sẽ biết…

Luyện Hư dẫn Lôi Cương và Tử Vận đi vào giữa Luyện Khí tông, tới một tòa kiến trúc hoa lệ. Gã nói với Lôi Cương:

– Hai ngươi các ngươi tạm thời ở đây. Còn năm ngày nữa mới tới đại hội giao lưu nên mấy ngày này sẽ có toàn bộ những thiên tài trên Trung Xu giới lần lượt tới đây.

Lôi Cương gật đầu nhưng trong lòng thầm nghĩ tới ca ca Lôi Ma. Chắc chắn là ca ca cả hắn sẽ tới. Lúc trước, đại sư có nói tư chất của ca ca xuất chúng như thế nào thì lần này thế nào ca ca hắn cũng tới cùng với Đạo môn. Trầm tư một lúc, Lôi Cương chậm rãi hỏi:

– Luyện Hư! Đạo môn đã tới đây chưa?

Luyện Hư sửng sốt ngơ ngác nhìn Lôi Cương rồi chợt chỉ vào một loạt dãy phòng đối diện mà nói:

– Ngay ở phía đối diện với Kiếm Cương môn. Thế nào? Ngươi muốn tới luận bàn với thiên tài Ngộ Đạo của Đạo môn hay sao?

“Ngộ Đạo? Thiên tài Ngộ Đạo của Đạo Môn?” Trong lòng Lôi Cương cảm thấy lo lắng mà nói:

– Luyện Hư! Ngươi có nghe thấy Đạo môn còn có một người tên Lôi Ma hay không?

Luyện Hư nghi hoặc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nói:

– Thế hệ thiên tài trong lứa thanh niên của Đạo Môn ta có nghe thấy nhưng lại không có Lôi Ma. Lôi Ma… Lôi Cương! Chẳng lẽ Lôi Ma là người thân của ngươi?

Lôi Cương cảm thấy căng thẳng. “Không có ca ca ở đây? Chẳng lẽ với tư chất của ca ca ở Đạo Môn vẫn chưa phải là xuất chúng?” Lôi Cương chợt cảm thấy lo lắng nhìn Luyện Hư rồi gật đầu, nói:

– Ừm! Đó là ca ca của ta.

Tử Vận nhìn Lôi Cương, trong mắt lóe lên một tia sáng rồi sau đó lại trở lại bình thường.

– Lôi Cương! Chờ người của Đạo Môn tới, ta sẽ hỏi thăm giúp ngươi.

Luyện Hư nhìn thấy ánh mắt mất mát của Lôi Cương nên vội vàng nói.

Lôi Cương gật đầu. Lần này tới đại hội giao lưu, mục đích chủ yếu của Lôi Cương là để gặp ca ca của mình. Nghĩ tới việc ca ca tới Luyện Khí tông, Lôi Cương không giấu được sự vui sướng.

– Lôi Cương! Đệ muội. Hai người các ngươi ở tạm đây trước. Ta còn phải đi sắp xếp một số việc. Các ngươi có thể đi dạo một số chỗ ở đây…

Luyện Hư cảm thấy mình ở đây có chút bất tiện, quấy rầy Lôi Cương và Tử Vận nên vội vàng cười nói.

Lôi Cương sửng sốt đang định giải thích thì Luyện Hư đã chạy đi xa. Hắn đành phải quay sang nhìn Tử Vận mà xin lỗi:

– Tử Vận! Ngươi đừng để ý tới lời nói của Luyện Hư.

Đôi mắt đẹp của Tử Vận long lanh khiến cho lòng người ta phải rung động cũng nhìn về phía Lôi Cương, gương mặt nàng ửng hồng mà gật đầu.

Lôi Cương nhìn căn phòng mà Luyện Hư xếp cho mình và Tử Vận rồi nói:

– Chúng ta…đi vào đó xem.

Mặc dù sống cùng Tử Vận ở Kiếm Cương môn lâu như vậy nhưng hai người cũng chỉ ở ngoài trời chứ chưa bao giờ ở chung một phòng. Lôi Cương chợt có một thứ cảm giác là lạ.

Tử Vận nhìn căn phòng rồi không đợi Lôi Cương lên tiếng liền đi vào bên trong. Lôi Cương đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm gì. Thật lâu sau, hắn thở dài rồi đi về phía cửa của Luyện Khí tông. Hắn tính toán tới đó để chờ Đạo môn tới.

Trên con đường lớn có rất nhiều đệ tử Luyện Khí tông dẫn theo những đoàn người đi vào các phòng. Lôi Cương phát hiện ra những người trong số đó đều hết sức kiêu ngạo khiến cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ. Tham dự đại hội có người nào không phải thiên tài? Chỉ sợ có hắn là ngoại lệ.

– Tiểu hữu…

Một âm thanh già nua chợt vang lên. Lôi Cương dừng lại, quay đầu nhìn phía sau. Một lão nhân mặc một bộ trang phục rách rưới màu xám đứng ngay sao Lôi Cương. Ánh mắt đục ngầu của lão nhìn Lôi Cương mà không giấu được sự ngạc nhiên.

– Tiền bối! Có chuyện gì vậy?

Lôi Cương ngơ ngác nhìn lão nhân gầy gò mà hỏi.

– Ngươi đánh ta một quyền….

Nét mặt ôn hòa của lão nhân lúc này hết sức nghiêm túc mà lên tiếng.

Lôi Cương ngơ ngác nhìn lão nhân. “Chẳng lẽ mình phải đánh lão một quyền?” Lôi Cương thực sự không dám tưởng tượng nếu dốc hết sức đánh một quyền thì có thể làm cho xương cốt của lão nhân tan nát hết hay không? Sau khi suy nghĩ một lát, Lôi Cương liền nói:

– Tiền bối! Người đang nói đùa với tiểu tử hay sao?

Lão nhân lắc đầu, ánh mắt đục ngầu chợt lóe lên một tia sáng rồi nói:

– Tiểu hữu! Ta nói ngươi đánh ta một quyền.

Âm thanh của lão không ngờ lại ẩn chứa một sự uy nghiêm khiến cho Lôi Cương không dám trái lời. Nhưng nghĩ tới lực lượng khủng bố của bản thân, Lôi Cương lại lắc đầu, nói:

– Không được! Tiền bối! Người sẽ bị thương.

Lão nhân sững người gương mặt giật giật rồi cười nói:

– Tiểu hữu tới đây. Ít nhất bây giờ ngươi không thể làm cho ta bị thương. Để cho ta xem, lực lượng thân thể của người đạt tới mức nào?

Lôi Cương ngơ ngác nhìn lão nhân? Lực lượng cơ thể đạt tới cấp mấy? Chẳng lẽ lực lượng của thân thể cũng có thể cân nhắc? Lôi Cương nhìn xuống tay mình rồi lại nhìn thân hình gày gò của lão nhân rồi lắc đầu, nói:

– Không được! Tiền bối! Người hãy tìm người khác đi.

Lôi Cương xoay người định bỏ đi nhưng rồi chợt nhận ra lão nhân đã đứng trước mặt mình. Đôi mắt đục ngầu của lão đầy uy nghiêm, nhìn Lôi Cương hoàn toàn nghiêm túc: Text được lấy tại http://truyenfull.vn

– Ta cho ngươi đánh thì ngươi cứ đánh.

Lôi Cương nóng người, không ngờ hắn lại phản xạ vươn tay phải đánh mạnh vào ngực của lão nhân. Tuy nhiên khi chạm tới thân thể của lão, Lôi Cương lại có cảm giác giống như chạm vào một miếng thép làm cho hắn lùi lại mấy bước. Lôi Cương ngẩn người nhìn lão nhân rồi cảm thấy kinh hãi. Hắn không ngờ được thân thể của lão nhân lại kinh khủng như vậy. Một quyền đó của hắn nếu đánh lên đá cũng đủ xuất hiện một cái lỗ to vậy mà đánh lên người lão nhân lại giống như đánh lên một miếng thép.

– Tốt lắm! Gần đạt tới hai cấp. Tiểu hữu! Ngươi bao nhiêu tuổi?

Lão nhân nở nụ cười ấm áp rồi lên tiếng.

– Mười bảy….

Lôi Cương ngơ ngác nhìn lão nhân. Tới lúc này, Lôi Cương vẫn không thể nghĩ ra được tại sao một thân hình gầy gò lại có thể kinh khủng như vậy.

– A!

Trong đôi mắt đục ngầu của lão xuất hiện sự kinh ngạc. Lão quan sát Lôi Cương rồi chợt hỏi:

– Ngươi là đệ tử của phái nào?

– Kiếm Cương môn!

Lôi Cương trả lời một cách thành thực. Sau khi suy nghĩ một lúc, Lôi Cương nhận định rằng thực lực của lão nhân sâu không thể lường được.

Lão nhân gật đầu. Suy nghĩ một lúc rồi lão nói:

– Tiểu hữu! Thân thể của ngươi rất tốt. Có hứng thú tu luyện Thể Tu quyết của lão phu hay không?

Lôi Cương lắc đầu. Bản thân hắn tu luyện Ngũ Hành thể tu đã đủ hài lòng rồi.

Lão nhân sững sờ, không ngờ được rằng Lôi Cương sẽ từ chối. Nhưng lão vẫn chưa định buông tha nên nói tiếp:

– Nếu ngươi tu luyện Thể Tu quyết sẽ làm cho thân thể của ngươi nâng cao một bước. Hơn nữa lại còn có thể phát ra uy lực Cương Kỹ của ngươi vượt xa bình thường. Đây là điểm rất tốt đấy.

Lôi Cương sửng sốt. Hắn hiểu rất rõ sự mạnh mẽ của thân thể khiến cho uy lực của Cương Kỹ mạnh thêm như thế nào. Nhìn ánh mắt mong đợi của lão nhân, Lôi Cương cũng biết ý tốt của lão nhưng bản thân đã tu luyện Ngũ Hành thể tu thì đành phải từ chối. Vì vậy mà Lôi Cương lại lắc đầu.

Gương mặt đầy sự mong đợi của lão nhân sững sờ rồi cười nói:

– Ngươi chắc chắn không cần? Ngươi có muốn thấy lực lượng cơ thể của lão phu hay không?

“Thấy lực lượng cơ thể của lão nhân?” Lôi Cương cảm thấy tò mò không biết lão nhân gày gò như vậy có thể phát ra được lực lượng như thế nào? Từ một quyền vừa rồi khiến cho Lôi Cương rất muốn biết về sự mạnh mẽ của thân thể lão nhân.

Thấy Lôi Cương gật đầu, gương mặt đang cứng lại của lão nhân chợt giãn ra rồi cười nói:

– Vậy ngươi hãy nhìn cho kỹ.

Chợt chân phải của lão nhân từ từ bước tới. Rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Lôi Cương, mặt đất dưới chân chợt dao động rồi phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến cho Lôi Cương suýt chút nữa thì ngã ra đất.

Tất cả cao thủ của Luyện Khí tông cùng với đám đệ tử tới tham dự đại hội giao lưu đều mở to mắt ra mà nhìn mặt đất đang rung chuyển rồi lại nhìn về phía phương hướng phát ra tiếng nổ, trong lòng bọn họ đều kinh hãi. Còn trước mặt Lôi Cương, con đường lớn được lát bằng Trọng Huyền thạch chợt xuất hiện một vết nứt rộng tới nửa thước. Vết nứt nhanh chóng lan sang hai bên. Lôi Cương chớp mắt nhìn xuống thì thấy vết nứt sâu không thấy đáy mà hoảng sợ. Hắn không thể tưởng tượng được một cước của lão nhân lại có uy lực tới mức độ này. Hơn nữa, sự khống chế lực của lão nhân rất tinh thâm. Phải biết rằng dưới chân lão nhân không xuất hiện một cái hố mà lực lượng khủng khiếp phân tán ra toàn bộ con đường mới có thể tạo ra được cảnh tượng như vạy.

– Người nào dám giương oai ở Luyện Khí tông?

Một tiếng gầm tức giận vang lên từ sâu trong Luyện Khí tông. Âm thanh tức giận đó bùng nổ trong không trung rồi lan tới mọi ngõ ngách trên quả núi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.