Thể Tôn

Chương 39: Sống chung


Lôi Cương ăn một lúc rồi lại liếc trộm Tử Vận mà nói:

– Ngươi thực sự không ăn? Hương vị của nó rất ngon.

Tử Vận nhìn lên trời rồi chậm rãi nhìn khuôn mặt của Lôi Cương. Chợt nhìn thấy con gà rừng bị hắn gặm mất gần một nửa, gương mặt trắng muốt chợt đỏ ửng, giận dữ nói với Lôi Cương, nói:

– Ngươi ăn đi.

Lôi Cương sửng sốt, nhìn chăm chằm khuôn mặt đỏ ửng của nàng rồi ngượng ngùng nói:

– Ngươi ăn bên này. Bên này ta chưa ăn.

Rồi Lôi Cương đưa con gà rừng ra.

Tử Vẩn ngẩn người, vốn nàng định từ chối nhưng nhìn sắc mặt chân thành của Lôi Cương lại cảm thấy không đành lòng đành nhận lấy con gà. Mắt nhìn thấy chỗ Lôi Cương gặm chỉ còn lại xương đành bất đắc dĩ lật sang nửa kia mà cắn một miếng rồi nhai chậm rãi. Nếu lúc này Tử Vận vẫn còn bình tĩnh sẽ phát hiện ra sự thay đổi của bản thân. Thậm chí nàng còn không hề có cảm giác ghê tởm đối với việc đó.

Lôi Cương nhìn Tử Vận ăn, nhếch miệng cười nói:

– Nếu ngươi thích. Sau này, ta có thể nướng cho ngươi ăn.

Ánh mắt của Tử Vận có chút thẹn thùng rồi nhanh chóng biến mất trở lại sự lạnh lùng. Nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ…thật sự sẽ có về sau hay sao? Tử Vận thì thầm ở trong lòng. Nhìn Lôi Cương, nàng nhẹ nhàng nói:

– Ngươi đang lấy lòng ta hay sao?

Lôi Cương sửng sốt, gương mặt hơi sượng đi mà thở dài nhưng cũng không lên tiếng. Hắn từ từ đứng dậy đi tới bên mép núi nhìn xuống chân trời mà nói:

– Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Cứ cho là như vậy đi.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía trước dần trở nên mê mang như thấy được cảnh tượng Lôi Kiếm thôn và ca ca Lôi Ma của mình. Hai nắm tay Lôi Cương siết chặt, trong mắt xuất hiện một sự quyết tâm.

Tử Vận run người, đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn của Lôi Cương mà thở dài một tiếng. Rồi nàng lại nhìn con gà bị Lôi Cương gặm mà trầm từ.

Sâu trong lòng, chẳng biết Tử Vận đang nghĩ gì. Có điều nhìn ánh mắt của nàng có thể biết được suy nghĩ trong đầu đang loạn tới mức nào. Lôi Cương cũng mê mang nhìn lên trời chẳng biết đang nghĩ điều gì. Cả hai người đều có tâm sự riêng.

– Ta đi trước.

Tử Vận than nhẹ một tiếng rồi chậm rãi biến mất. Sau khi Lôi Cương sực tỉnh quay đầu lại thì thấy nàng đã biến mất, trong mắt hắn lóe lên chút gì đó phức tạp. Thân mình hắn nhoáng lên, cầm lấy Hư Kiếm múa một cách điên cuồng, như muốn giải thoát tâm sự.

Trên đỉnh của Kiếm Cương môn…

Một bóng người xinh xắn đang đứng bên mép núi, lẳng lặng nhìn xuống biển mây mà lòng rối như tơ vò.

– Mình cũng bắt đầu dao động rồi sao?

Tử Vận lẩm bẩm nói với bản thân. Trong lời nói của nàng có một sự bất đắc dĩ khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

– Tiểu Vận nhi! Gần đây tại sao lại không thấy ngươi? Chẳng lẽ Hư hỏa trong người lại nổi loạn hay sao?

Một âm thanh già nua chợt vang lên rồi một lão nhân từ từ đi tới bên cạnh Tử Vận.

– Hư Hỏa rất ổn định….thúc thúc không cần phải lo.

Tử Vận nói một cách nhẹ nhàng. Sự phức tạp trong mắt biến mất, thay vào đó là một ánh mắt thản nhiên.

– Ừm! Vậy là tốt.

Lão nhân nhìn thiếu nữ trước mặt mà hỏi:

– Tiểu Vận nhi! Thực sự không có chuyện gì sao? Tại sao thúc thúc lại cảm thấy ngươi có tâm sự nặng nề?

Tử Vận hơi sững sờ rồi chợt thở dài, nói:

– Thúc thúc! Người nói…Tử Vận có thể có được tự do của mình không?

Gương mặt lão nhân cứng lại, ánh mắt ôn hòa cũng trở nên phức tạp, nhìn xuống biển mây mà nói:

– Tiểu Vận nhi! Chuyện này….hãy để cho số phận đi. Ngươi sinh ra đã tự định sẵn số phận cho mình rồi.

Gương mặt của Tử Vận có chút kiên quyết mà nói:

– Chẳng lẽ ta không thể nắm được số phận của mình hay sao?

Lão nhân thở dài rồi nói một cách bất đắc dĩ:

– Tiểu Vận nhi! Trên đời này thực lực là vua. Nếu ngươi muốn thay đổi thì ngươi phải mạnh lên. Nhưng…khi thực lực của ngươi đủ thay đổi quyết định của gia tộc thì có còn ý nghĩa đối với tự do của ngươi nữa không?

– Đúng thế…Tử Vận đã già, tâm tình cũng chẳng hề bận tâm, tự do cũng chẳng quan trọng. Nhưng… Tử Vận không cam lòng…

Âm thanh của Tử Vận đầy sự bất đắc dĩ.

– Vì vậy ngươi nên quý trọng hiện tại. Nếu ngươi cho rằng mình có một thứ gì đó đáng quý thì ngươi cũng đừng lo lắng. Một khi ngươi về tới gia tộc, ngươi muốn quý trọng nó cũng là một điều khó khăn.

Lão nhân thở dài rồi nói. Thậm chí lão cũng hiểu được Tử Vận sinh ra trong một gia tộc lớn như vậy thì có số phận đáng thương như thế nào. Vận Mệnh không được nắm trong tay mà do ngươi khác khống chế….

Tử Vận run người, cụp mắt xuống, cố gắng nhịn nỗi đau trong lòng mà nhìn xuống biển mây… Chẳng biết tại sao, trước mắt nàng lại như hiện ra vóc người cao lớn đó.

Ở phía Tây tầng thứ ba của Kiếm Cương môn…

Sau khi dốc hết sức múa kiếm, Lôi Cương mệt mỏi ngồi xuống đất. Nhìn Hư Kiếm trong tay, hắn chợt tĩnh tọa khôi phục lại nội kình và cương khí trong cơ thể.

Sau nửa khắc đồng hồ, Lôi Cương đứng dậy, cầm lấy Hư Kiếm đeo lên lưng rồi đi ra tầng thứ ba. Khi tới được tầng thứ ba, Lôi Cương sững sờ khi thấy lúc trước số người tu luyện rất ít thì bây giờ gần như tất cả đều đang ngồi xếp bằng tu luyện. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra? Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng. Vòng qua đám đệ tử, Lôi Cương mang theo sự nghi hoặc mà đi tới Thí Luyện đài.

Trước kia, nơi đây ít nhất có tới mấy trăm người thì bây giờ chỉ có được mấy chục.

– A! Là Lôi Cương!

Nhanh chóng có người nhận ra Lôi Cương mà kêu lên.

Trong nháy mắt mấy chục ánh mắt nhìn về phía hắn. Trong số đó có cả sự kính sợ, khó tin và đố kỵ. Lôi Cương mỉm cười, hỏi một tên đệ tử:

– Sư huynh! Có phải tông môn sắp có chuyện gì xảy ra hay không? Tại sao hôm nay lại không có sư huynh đệ tới đây?

– A… Không ngờ Lôi Cương lại gọi ta là sư huynh… Ha ha.

Gã đệ tử kia sau khi ngẩn người liền kêu lên đầy kích động. Gã chợt nói:

– Lôi Cương sư đệ. Ta tên là Kiếm Lực. Chẳng lẽ ngươi không biết rằng sau một năm nữa các đại môn phái trên Trung Xu giới sẽ giao lưu với nhau hay sao? Rất nhiều đệ tử đều cố gắng tu luyện, hy vọng có thể đoạt được một vị trí tham gia giao lưu.

Lôi Cương sửng sốt khi nghe thấy đại hội giao lưu trên Trung Xu giới. Hắn nghi hoặc nhìn tên đệ tử có tên Kiếm Lực mà hỏi lại:

– Đại hội giao lưu?

Kiếm Lực sững người, mở to mắt nhìn Lôi Cương mà nói:

– Lôi Cương sư đệ! Ngươi không biết chuyện đó? Cứ hơn một trăm năm lại có một đai hội giao lưu diễn ra. Cả thất đại môn phái trên Trung Xu giới cùng đều tham gia.

– A.

Lôi Cương giật mình, ánh mắt sáng ngời mà trầm giọng nói:

– Vậy Đạo môn cũng sẽ tham gia hay sao?

Kiếm Lực trợn mắt nhìn Lôi Cương, nói:

– Tất nhiên. Đạo môn cũng là một đại phái ngang hàng với Kiếm Cương môn nên cũng sẽ tham gia.

Lôi Cương run người, đôi mắt hắn hơi đỏ mà nhìn lên trời, lẩm bẩm:

– Đạo môn cũng sẽ tham gia. Ca…ca có đi không?

Lôi Cương còn nhớ rõ lúc trước theo lời đại sư nói thì môn phái đó hình như tên là Đạo Môn. Hai mắt của Lôi Cương đỏ ửng nhìn Kiếm Lực, nhỏ giọng nói:

– Điều kiện tham gia đại hội là gì?

Sắc mặt Kiếm Lực trắng bệnh. Vào lúc này, hắn không ngờ được rằng Lôi Cương lại tản ra một thứ hơi thở áp bức như vậy. Gã vội vàng nói:

– Dưới hai mươi ba tuổi, đạt tới cảnh giới Cương Sư.

Hai mươi ba tuổi đạt tới cảnh giới Cương Sư thì nhìn khắp nơi trên Trung Xu giới cũng đều là thiên tài số một. Mà lúc này, không ngờ nó lại trở thành điệu kiện cơ bản để tham gia đại hội. Vì vậy có thể thấy được tầm quan trọng của đại hội tới mức nào. Trong các môn phái bình thường, có thể trong vòng hai mươi tuổi đạt tới cương khí là trở thành đối tượng để bồi dưỡng. Mà trước ba mươi tuổi đạt tới cảnh giới Cương Sư thì có thể gọi là Thiên tài. Cho dù như vậy thì ở một môn phái lớn như Kiếm Cương môn số người đạt đủ điều kiện này cũng chỉ chiếm một phần mười, thậm chí còn thấp hơn.

Lôi Cương đột nhiên thở ra nhẹ nhàng. Trước hai mươi ba tuổi đạt tới Cương Sư? Bây giờ hắn mới mười bảy tuổi có thể nói là đủ điều kiện. “Giao lưu một năm nữa, ca có đi không?” Lôi Cương quay người bước đi. Lúc này, hắn phải trở về thật nhanh để tiếp tục tu luyện. Có như vậy mới đủ điều kiện để một năm sau khiến cho ca ca nhìn hắn với ánh mắt khác. Lúc này, trong lòng Lôi Cương tràn ngập ý chí chiến đấu.

Nhìn bóng Lôi Cương biến mất cùng với thanh kiếm to, Kiếm Lực và những đệ tử khác đều cảm thấy hoảng hốt.

Sau khi quay về vị trí của mình, Lôi Cương liền nhắm mắt ngồi xuống. Vì để dành cho ca ca một niềm vui, Lôi Cương quyết định tu luyện điên cuồng, nâng cao tu vi. Lúc này, hắn đã đạt tới Cương Sư hoàng cấp, Luyện Cốt hoàng cấp, đủ sức để sánh với Cương Sư thiên cấp. Nhưng để cho cơ hội lớn hơn một chút, Lôi Cương thầm nghĩ cần phải tiến nhanh hơn.

Sau khi Lôi Cương tu luyện không lâu, một bóng hồng từ từ xuất hiện bên cạnh hắn. Nhìn Lôi Cương chìm vào tu luyện, bóng người đó chậm rãi ngồi xuống, nhìn hắn mà lẩm bẩm:

– Tuy rằng chúng ta không có sau này nhưng ta sẽ quý lấy hiện tại. Hay để cho ngươi trở thành người đáng quý nhất trong cuộc đời của ta.

Sau một tháng, đột nhiên Lôi Cương tỉnh lại từ trong tu luyện mà gầm lên một tiếng. Hai tay hắn đấm mạnh xuống mặt đất, giải phóng lực lượng tích tụ trong cơ thể. Thời gian tu luyện một tháng, Lôi Cương cũng không đột phá mà chỉ củng cố. Sau khi giải phóng, Lôi Cương mới phát hiện ra Tử Vận đang ngồi bên cạnh mà sững sờ. Ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn Tử Vận đang nở nụ cười.

– Ta…ta muốn ăn thịt nướng.

Nhìn ánh mắt ngây dại của Lôi Cương, Tử Vận hơi mỉm cười, âm thanh ấm áp. Đôi mắt trong veo của nàng đủ khiến cho người khác phải say mê.

Ánh mắt của Lôi Cương đang sững sờ chợt nghe thấy câu nói của Tử Vận mà tỉnh lại.

– Sao thế? Ngươi không muốn nướng cho ta ăn hay sao?

Tử Vận nói một cách buồn bã, nét mặt có chút u oán.

Sự thay đổi của Tử Vận làm cho Lôi Cương nhất thời không thể theo kịp. Nhưng lúc này, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, gật đầu như gà mổ thóc mà nói:

– Được! Ta đồng ý. Ngươi chờ ta một chút.

Nói rồi, hắn chợt vọt thẳng vào trong rừng cây. Tử Vận say mê nhìn theo bóng người khuất trong rừng cây mà lẩm bẩm:

– Nếu như… Vĩnh viễn nướng cho ta ăn…thì tốt biết mấy.

Gương mặt mềm mại của Tử Vận chợt đỏ ửng.

Sau một giờ, một làn khói kéo theo mùi thịt nướng bốc lên. Ánh mắt Lôi Cương chăm chú nhìn chằm chằm con gà nướng mà lật liên tục. Còn Tử Vận ngồi đối diện, ánh mắt hết nhìn Lôi Cương lại nhìn con gà, trong mắt tràn ngập một sự ấm áp. Xuất thân cao quý nên từ trước tới nay Tử Vận được cơm bưng nước rót tới tận nơi, điều kiện tu luyện cũng cao hơn người khác rất nhiều. Vì vậy mà một số chuyện trong cuộc sống đời thường cũng chưa bao giờ được thấy.

– Được rồi.

Lôi Cương nhếch miệng cười rồi cầm lấy con gà bị nướng đen thui mà bóc đi lớp da cháy bên ngoài. Sau đó hắn mới đưa cho Tử Vận:

– Ngươi nếm thử một chút…

Tử Vận thản nhiên cầm lấy rồi hé miệng cắn một miếng mà nhai một cách chậm rãi.

– Mùi vị có ngon không?

Lôi Cương chăm chú nhìn gương mặt xinh xắn của Tử Vận mà hồi hộp hỏi. Tử Vận gật đầu, đưa con gà rừng cho Lôi Cương nói:

– Ngươi cũng ăn một chút.

Lôi Cương chẳng hề khách khí đón lấy rồi cắn một miếng lưng. Bất chợt, Tử Vận nói:

– Ngươi ăn phần bụng đi. Bên kia ngon hơn.

Lôi Cương hơi sững sờ, mỉm cười ăn một miếng ở chỗ mà Tử Vận vừa cắn. Mà một miếng của hắn gần như làm mất đi một phần năm chỗ bụng của con gà. Tử Vận hơi hé miệng mà nhìn Lôi Cương, chợt cái miệng nhỏ nhắn của nàng mím lại.

Cả hai người đắm chìm trong bầu không khí kỳ diệu mà ăn hết con gà.

Sau khi quệt mỡ dính trên miệng, Tử Vận nhìn Hư Kiếm đang cắm trên mặt đất mà nói:

– Lôi Cương! Thân thể của ngươi so với người bình thường cường tráng hơn rất nhiều. Thanh kiếm của ngươi ít nhất cũng phải nặng tới năm trăm cân. Hơn nữa, có thể va chạm với Kiếm Thần mà không vỡ thì chắc chắn là được cho thêm vạn năm huyền thiết.

Chỉ mấy câu, Tử Vận đã nói ra hết tình trạng của Hư Kiếm khiến cho Lôi Cương sững sờ.

– Đúng rồi! Cương Kỹ mà ngươi tu luyện có bậc gì?

Tử Vận đột nhiên nghĩ ra điều gì đó mà ánh mắt sáng lên.

– Khai Thiên tám mươi mốt thức nhưng chỉ có bản thiếu, mới được chín thức.

Lôi Cương gãi đầu nói.

– Tám mươi mốt thức?

Trong mắt Tử Vận lóe lên một tia sáng, gương mặt hoàn mỹ có chút khiếp sợ. Nhưng khi nghe Lôi Cương nói nó chỉ lại bản thiếu, thì đôi mắt đẹp lại hơi cụp xuống mà nói:

– Nếu ngươi có thể tìm được đầy đủ thì bộ Cương Kỹ này rất khủng bố.

– Ừm! Bây giờ ta mới học được sáu thức nhưng uy lực của nó cũng đã rất mạnh.

Lôi Cương gật đầu, nói.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Tử Vận kéo tay Lôi Cương, nói:

– Đi! Ta đưa ngươi tới nơi này…

Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay Tử Vận truyền sang, Lôi Cương cảm thấy rung động. Tay trái của hắn nắm chặt lấy tay của Tử Vận. Nhìn Tử Vận kéo mình bay trên không, Lôi Cương cảm thấy ngơ ngác….

Trong lúc đang bay, Tử Vận mới nhận ra không ngờ mình lại đang kéo tay Lôi Cương mà run người. Gương mặt nàng trong nháy mắt ửng đỏ. Cũng may là nàng ở phía trước nên Lôi Cương không thể nhìn thấy. Lúc này, Tử Vận định buông tay nhưng nghĩ tới đang phi hành mà thả tay thì Lôi Cương rơi xuống đất mà tan xác. Vì vậy mà nàng đành cố chịu đựng sự ngại ngùng mà nhanh chóng bay lên đỉnh của Kiếm Cương môn.

Tốc độ của Tử Vận rất nhanh, chẳng khác gì một tia chớp. Chưa tới hai phút đã hạ xuống.

– Còn không buông tay ra?

Tử Vận giận dữ trừng mắt nói với Lôi Cương. Bộ ngực giống như đỉnh núi của nàng phập phồng với một tốc độ rất nhanh.

– A….

Lôi Cương giật mình vội vàng thả tay, da mặt màu đồng có chút xấu hổ nhìn sang phía khác, không dám nhìn Tử Vận. Đột nhiên, Lôi Cương sửng sốt nhìn mây mù bay đầy xung quanh, kinh ngạc hỏi:

– Tử Vận! Đây là đâu?

– Tầng thứ sáu của Kiếm Cương môn, cùng là nơi đặt Tàng Thư các. Để xem có thể tìm được trong này chiêu thức mà Cương Kỹ của ngươi còn thiếu hay không?

Tử Vận nhìn về phía tòa kiến trúc bị che khuất trong mây mà nói.

Lôi Cương sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tử Vận. Một lúc lâu sau, hắn thở dài, nhìn nàng rồi gật đầu:

– Ừ! Cảm ơn ngươi. Tử Vận.

Tử Vận đang đi phía trước hơi run nhẹ rồi lại bước tiếp. Còn Lôi Cương cứ thế mà đi sau.

Điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc đó là trên tầng thứ sáu cũng không có nhiều những tòa kiến trúc to lớn mà chỉ có vài căn phòng nhỏ thưa thớt, chẳng khác gì một cái thôn nhỏ. Chẳng qua mặt đất có sương mù bao phủ nên khiến cho người ta có cảm giác như đang bước đi trong mây.

– Ai?

Một âm thanh già nua từ trên đám mây vọng xuống cùng với một thứ áp bức khiến cho Lôi Cương cảm thấy ngực như có một tảng đá đè nặng, hô hấp khó khăn. Nhưng Tử Vận đi trước chợt vung tay khiến cho áp lực đó biến mất.

– Tử Vận…

Tử Vận khẽ hé miệng lên tiếng. Âm thanh của nàng lan ra tới tận chân trời mãi không biến mất. Mà âm thanh già nua kia cũng biến mất khiến cho tầng thứ sáu của Kiếm Cương môn trở lại yên tĩnh…

Sau khi vòng qua vài căn phòng nhỏ, Lôi Cương cảm thấy kinh hãi. Trong đám mây mù đang bao phủ tầng thứ sáu, hắn như cảm thấy được có một ánh mắt nào đó đang nhìn trộm mình. Chỉ cần mình làm loạn là sẽ phải đón nhận cái chết. Đột nhiên, Lôi Cương nhìn thẳng về phía trước. Ở nơi đó có một tòa kiến trúc hùng vĩ với phong cách cổ xưa xuất hiện trong mây mù. Lôi Cương đứng yên tại chỗ, có thể nhìn thấy thấp thoáng ba chữ to màu tím “Tàng Thư các”. Nguồn: http://truyenfull.vn

– Đúng rồi! Lôi Cương! Cương khí của ngươi có thuộc tính gì?

Tử Vận quay đầu nhìn Lôi Cương mà hỏi. Lôi Cương giật mình, gương mặt có chút sững sờ mà nhìn Tử Vận. Sau khi do dự một lúc, Lôi Cương thở dài nói:

– Ta… Khi ở Kiếm Đỉnh môn, lúc vận hành cương khí mà cho vào trong năm cây cột thì không có một cái nào sáng lên…

Tử Vận sững sờ, trong mắt xuất hiện sự kinh ngạc mà nhìn Lôi Cương rồi nói:

– Vậy Cương Kỹ của ngươi là…

– Cương Kỹ của ta tìm được trong phòng có chữ “Vô”…

Lôi Cương nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tử Vận mà trong lòng cảm thấy đau nhói cùng sợ hãi. Hắn sợ rằng sau khi Tử Vận biết được điều đó sẽ rời xa mình.

– Ừm! Vậy ngươi vào phòng chữ “vô” trước xem có hay không? Nếu không có thì vào phòng khác.

Tử Vận gật đầu, tay phải đưa ra nắm lấy tay trái của Lôi Cương mà đi về phía Tàng Thư các.

Lôi Cương như bị sét đánh, ánh mắt của hắn giật giật liên tục…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.