Nhóm Chính trong lúc Địa Cuồng còn đang suy nghĩ thì không trung không biết từ lúc nào đã tràn ngập quang mang kim sắc, những quang mang kim sắc này lăng lệ vô bỉ, khí thế bất phàm, sau khi xuất hiện thì có một luồng uy áp khủng bố bao bọc bầu trời. Trong sự kinh hãi của chúng nhân, quang mang màu kim đã kết tụ lại thành vô số tiểu kiếm màu kim sắc bén vô song.
Mãnh nhiên, tiểu kiếm màu kim hóa thành vô số đạo quang mang xạ đến Địa Cuồng trong không trung.
Địa Cuồng cười độc ác, một lồng cương khí màu vàng đất tập kết lại quanh thân, tay cầm một đại đao màu đen, cuồng ngạo nhìn quang mang màu kim đang công tới, có vẻ như không để vào mắt. Song thủ chém ra một đao quét ngang bốn phía, lưỡi đao cường thế kích bay toàn bộ quang mang màu kim đang xạ tới, nhưng càng ngày càng có nhiều quang mang màu kim xạ tới, khiến cho Địa Cuồng trở nên nghi trọng.
Chính tại lúc này, hai mắt Địa Cuồng đột nhiên hoa lên, trước mắt dường như biến thành một vùng biển màu vàng vậy, khiến cho hai mắt Địa Cuồng nhất thời không thể thích nghi kịp.
– Tinh ….
Địa Cuồng chỉ nghe thấy một âm thanh của sự vỡ nát vang lên, trong lòng đại kinh, đang định phản kích thì đột nhiên cảm thấy đan điền của mình mát rượi, một cảm xác đau xé ruột gan bao phủ toàn thân, Địa Cuồng hít vào một hơi khí lạnh, một lần nữa gia tăng một đạo lồng cương khí của bản thân, thân hình cấp kíp bật lại phía sau, phẫn nộ nhìn trừng trừng.
Lloi Cương tay cầm tiên kiếm màu kim xuất hiện ở ngay vị rí mà lúc tước Địa Cuồn đã đứng, nhìn vào vùng bụng bị đánh nát một lỗ to như nắm tay của Địa Cuồng, Lôi Cương ở trong cốt lân giáp liếm liếm đôi môi khô không khốc, trên môi xuất hiện ý cười khinh khỉnh. Ai ai cũng xem hắn như trái hồng lũn, thế thì hắn việc gì phải bảo lưu thực lực? Nếu có một ngày hắn vô duyên vô cớ trở thành vong hồn dưới kiêm của một cao thủ nào đó thì có hối hận cũng đã muộn rồi. Trước đây, Lôi Cương luôn cố kị việc sủ dụng tiên khí kim sắc, sự bị vô số cương giả nhòm ngó, đs là điều mà Lôi Cương không muốn. Nhưng lúc này U phủ và Địa Linh tông đã bức nộ Lôi Cương, tất cả mọi cố kị lúc này đều đã tan biến, thay vào đó là sát khí và oán hận ngút trời.
Trong trường kiếm phát ra quang mang kim sắc còn ẩn ước có sắc tím bí mật kết hợp bên trong, nếu để ý nghe kĩ còn nghe thấy được âm thanh xì xì đặc hữu của lôi điện nữa. Lôi Cương bạo nộ đã đem tất cả sức mạnh cơ thể bạo phát ra ngoài.
Lúc này, Lôi Cương chỉ có một mục tiêu, đó là khiến cho kẻ đã đánh lén hắn, khiến cho hắn suýt chút nữa thì hồn phi phách tán ở trước mắt vĩnh viễn biến mất.
Hai mắt Lôi Cương ngưng trọng, thân hình đột nhiên xuất hiện trước mắt Địa Cuồng, trong lòng thầm kêu lên một tiếng:
– Khai Thiên, đệ nhất thức!
Điều khiến chúng nhân phải chấn kinh đó là Lôi Cương đột nhiên xuất hiện trước mặt Địa Cuồng còn chỗ hắn đứng lúc trước vẫn lưu lại hư ảnh ….. Đây là tốc độ gì chứ? Chúng nhân tất thảy đều đại kinh thất sắc.
Một kích khủng bố của trường kiếm màu kim chém thẳng lên lồng cương khí của Địa Cuồng. Tốc độ quỷ mị của Lôi Cương khiến Địa Cuồng vô cùng kinh hãi, không kịp suy nghĩ, đại đao trong tay uy mãnh nghênh tiếp Lôi Cương.
– Đệ nhị thức!
Trong đầu Lôi Cương thầm hô, một kích của Địa Cuồng đủ sức phá hủy cả một toàn thành lớn, còn quang mang do tiên khí màu kim phát ra bọc lấy Lôi Cương vào trong điềm nhiên đón đỡ công kích do Địa Cuồng đánh ra, căn bản không thể làm Lôi Cương bị thương, Lôi Cương vận khởi Khai Thiên, mỗi chiêu mỗi kích đánh thẳng lên lồng phòng ngự của Địa Cuồng.
Dần dần, Lôi Cương phát giác trong không gian hư vô có một cảm giác kì dị không thể nói rõ thành lời đang nhanh chóng phát sinh, công kích cũng tại lúc này mà tăng cao tốc độ, chính vào lúc Lôi Cương đánh ra Khai Thiên thức thứ mươi lăm thì lồng phòng ngự của Địa Cuồng vỡ nát, còn Lôi Cương mang theo phẫn hận một kích đánh thẳng vào bụng của Địa Cuồng.
Trong lòng Địa Cuồng nghi trọng, công kích cường đại lẽ nào không thể làm bị thương Cương Ma này hay sao?
Địa Cuồng cũng ẩn ước đoán ra tác dụng của tiên kiếm kim sắc, nhưng Địa Cuồng không tin một cương hoàng địa giai, không, bây giờ đã là một tiểu tử cương hoàng thiên giai có thể phát huy được uy lực khủng bố mà tiên khí cửu giai có được. Vào lúc lồng phòng ngự vỡ nát, Địa Hoàng giật mình, cấp tôc lùi lại phía sau, nhưng công kích của Lôi Cương so với Địa Cuồng thì còn cuồng hơn mãnh hơn, một kiếm lại một lần nữa đâm thẳng vào bụng Địa Cuồng. Tay phải xoay chuyển, cương khí và nội kình hùng dũng chuyển hóa thành sức mạnh tinh thuần nhất dung nhập vào trong tiên kiếm màu vàng, trực tiếp xạ xuyên qua bụng của Địa Cuồng.
Địa Cuồng dù mạnh nhưng Địa Cuồng có một nhược điểm lớn, sức mạnh mà Lôi Cương bạo phát ra lúc này Địa Cuồng không có lồng cương khí thì làm sao có thể đối kháng lại? Tiên kiếm kim sắc cứ thế trực tiếp xuyên thẳng qua bụng của Địa Cuồng, hai mắt Địa Cuồng mở to đầy hỗn loạn, thân hình bay ngược ra phía sau. Cương khí trong nội thể Địa Cuồng đột nhiên trở nên cuồng bạo không gì sáng được, một tiếng hét hận, toàn bộ Phụng Thiên thành ở phía dưới mặc nhiên chấn động, dưới đất ẩn ước như có sóng động, tiếp đến là từng trận âm thanh rền rĩ nối tiếp nhau vang lên tưởng chừng như sơn băng địa liệt vậy.
Trên miệng thanh niên anh tuấn trước mặt Đồng Sư hiện ra nụ cười lạnh, tay phải đưa ra, năm ngón tay xòe ra hướng về phía mặt đất ấn xuống một cái, mặt đất đang rung động mãnh liệt trong chớp mắt hồi phục sự tĩnh lặng.
Sắc mặt Địa Cuồng đại biến, nỗi đau thấu tim đến từ vùng bụng, quét mắt nhìn xuống mặt đất, trong mắt ngập tràn sự phẫn nộ, Địa Cuồng sao lại không biết có người ở bên trong giở trò chứ? Đột nhiên, sắc mặt Địa Cuồng lại biến đổi một lần nữa, tiên kiếm màu vàng kim sau khi xạ qua thì liên biến mất, lúc đó, một luồng nguy cơ sinh tử lại bọc lấy Địa Cuồng.
– Cẩn thận! Trưởng lão!
Một tên cường giả của Địa Linh tông có đồng tử dài như mũi khoan, kinh hãi hét lớn, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm tiên kiếm màu kim đột nhiên xuất hiện phía trên Địa Cuồng.
Thân hình Lôi Cương trong một khắc này liền động, vào khoảnh khắc mà tiên kiếm kim sắc chém xuống, thân hình Lôi Cương lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Địa Cuồng. Đôi vai to lớn đã được bao kín bởi cốt lân, uyển chuyển như thần long đấm thẳng vào bụng Địa Cuồng, Lôi Cương cứ thế trực tiếp bóp nát cương anh của Địa Cuồng khiến hắn cứ thế mà hồn phi phách tán.
Chính tại lúc đó, một cỗ khí thế khủng bố cường đại vô bì, thậm chí còn khủng bố hơn cả tiên kiếm kim sắc từ từ phía sau Địa Cuồng bạo phát ra ngoài, chấn bay luôn Lôi Cương vừa chạm tay đến Địa Cuồng.
Lôi Cương khí huyết sôi trào, lồng nội kình, lồng cương khí chấn động kịch liệt, trong vài nhịp hô hấp trực tiếp vỡ nát.
Trong lòng Lôi Cương kinh hãi, một khí thế đạm mạc lại đánh nát được lồng cương khí và lồng nội kình của hắn, người mới đến đã cường đại đến đẳng cấp nào cơ chứ?
– Rít …….
Trường kiếm kim sắc dường như cũng cảm nhận được sự khủng bố của luồng kí thế nên phát ra tiếng rít sắc nhọn, thân kiếm trở nên rung động kịch liệt, mũi kiếm chỉ thẳng về phía sau Địa Cuồng, khí thế trong chố lát bạo trướng.
Một nam tử uy nghiêm, thân hình cao lớn, mặc chiến giáp hình rồng màu vàng đất xuất hiện từ phía sua Địa Cuồng, sau khi nam tử uuy nghiêm xuất hiện khiến cho thiên không của Phụng Thiên thành trở nên càng thêm âm trầm, khí thế cường đại khiến vô số tu luyện giả trong Phụng Thiên thành kinh tâm động phách, thậm chí những người gan nhỏ còn trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
– Thiên uy, thế nào? Vừa ra mắt đã muốn đồ sát trưởng lão Địa Linh tông bọn ta rồi sao?
Tay phải nam tử uy nghiêm đỡ sau lưng địa cuồng, còn lỗ thủng trên bụng của Địa Cuồng thì dùng mắt thường cũng nhìn thấy được nó đang điên cuồng khôi phục lại. Kế đó nam tử uuy nghiêm đi lên trước một bước, lạnh nhạt nhìn thanh niên anh tuấn ở phía trước.
– Ha ha ha, Địa Chước, ngươi đã hiểu lầm lão phu rồi, ngươi thấy lão phu động thủ qua lúc nào chứ?
Thanh niên anh tuấn cười nhạt chú mục nhìn nam tử uy nghiêm, trên khuôn mặt hắn luôn hiển hiện điệu cười nhạt, tuy nhiên trong đôi mắt sáng như sao của hắn thì thoáng qua nét kiêng nể.
Nam tử uy nghiêm than mang chiến giáp màu vàng đất hừ lạnh một tiếng, tiếp đó di chuyển mục quang qua phía đang phát ra âm thanh ting tang trong không trung. Trường kiếm kim sắc khí thế trùng trùng, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, kinh nghi nói:
– Tiên khí cửu giai?
Mục quang quét qua một lượt, nam tử uy nghiêm lại hướng mắt về phía Lôi Cương toàn thân chiến ý đang lạnh lùng trừng mắt nhìn nam tử uy nghiêm.
– Thiên Uy, đây chính là đô thống trẻ Cương Ma trong Phụng Thiên của ngươi? Không tồi. Quả đúng là hậu bối có thực lực đồ sát trưởng lão Địa Linh tông ta.
Uy nghiêm nam tử đánh giá Lôi Cương một lượt rồi lên tiếng nói. Thanh âm có phần sắc bén, sau đó ánh mắt lại chuyển hướng sang tiên kiếm kim sắc, lớn tiếng nói:
– Thiên Uy, bản tông thích thanh kiếm này, ngươi có ý kiến gì không?
– Ha ha ha, đường đường là tông chủ của Địa Linh tông uy chấn Cửu U giới mà lại ra mặt ăn cướp trắng trợn tiên kiếm của đô thống Phụng Thiên thành ta. Điều này mà truyền ra ngoài, nếu Địa Chước ngươi thấy vẫn còn mặt mũi thì cứ cầm đi đi.
Khuôn mặt thanh niên anh tuấn vẫn hiện nét cười nhạt cố hữu nhưng mục quang thì đã trở nên lăng lệ.
Lời nói của thanh niên anh tuấn khiến những tu luyện giả đang chịu đựng sự chấn động và khí thế áp bức phải kinh hãi, người này là tông chủ của Địa Linh tông? Chính là tông chủ Địa Linh tông khống chế Cửu U giới vô số năm sao?
Sắc diện của tông chủ Địa Linh tông nhất thời trở nên âm trầm, song mục kinh nghi đánh giá lại Lôi Cương, ánh mắt hiện lên quang mang kinh ngạc. Một tiểu tử cương hoàng địa giai lại có được tiên khí cửu giai? Trầm mặc hồi lâu, Địa Chước lạnh lùng nói:
– Thiên Uy, mấy năm nay ngươi bế quan có phải bế luôn bộ não rồi không hả? Một tiểu tử cương hoàng thiên giai làm sao lại khống chế được tiên khí cửu phẩm chứ?
– Địa Chước, tiên khí của lão phu ngươi lại không nhận ra hay sao? Tiên khí cửu giai thì ngay đến cả lão phu cũng thấy lóa mắt nữa?
Thanh niên anh tuấn lãnh đạm cười nói. Nguồn: http://truyenfull.vn
– Thế thì bản tông muốn xem thử tiểu tử cương hoàng thiên giai này có thể phát huy được bao nhiêu uy lực của tiên khí cửu giai.
Nam tử uy nghiêm hừ lạnh một tiếng, thân hình tiến về phía Lôi Cương. Còn từ dưới mặt đất phát ra từng trận âm thanh uỳnh oàng như lôi điện, so với Địa Cuồng lúc trước càng thêm phần chói tai, cứ như thể phía dưới của Phụng Thiên thành có ẩn dấu một mãnh thú hồng hoang vậy.
– Địa Chước nếu ngươi dám phá hủy Phụng Thiên thành thì lão phu cũng sẽ lật từng viên ngói, nhổ từng cọng cỏ của Địa Linh tông lên.
Nụ cười nhạt trên mặt thanh niên anh tuấn biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh băng, trừng mắt nhìn Địa Chước.
Bước chân của Địa Chước thoáng ngưng rồi lại tiếp tục tiến về phía trước, chỉ có điều âm thanh uỳnh oàng ở phía dưới đã biến mất.
Tiên kiếm kim sắc dường như cảm nhân được sự khủng bố của Địa Chước, thân kiếm không ngừng kêu vang từng trận, hóa thành một đạo quang mang thủ hộ trước thân của Lôi Cương.
Lôi Cương thân mang cốt lân giáp, hô hấp dường như bị đình trệ lại, bên trong cốt giáp sớm đã toát mồ hồi hột, uy nghiêm mà Địa Chước phát ra Lôi Cương căn bản không thể chống cự, trong lòng Lôi Cương vô cùng phẫn nộ, tuy nhiên đối diện với Địa Chước lại không nhắc lên nổi một chút chiến ý nào, nam tử trước mắt cứ như chiến thần từ thời viễn cổ vậy, căn bản là một tồn tại vô địch.
Thật đáng sợ, cao thủ như thế …. …. trong lòng Lôi Cương cảm thấy vô cùng chán nản, một cảm giác bi phẫn tự nhiên cuồn cuộn dâng lên trong lòng , Lôi Cương muốn cười, muốn lớn tiếng cuồng tiếu, Lôi Cương muốn hét lớn, hét cho xé tim nát ruột, phát tiết hết nộ hỏa và ấm ức dồn nén trong suốt bao nhiêu năm qua. Song mục của Lôi Cương đột nhiên trở nên ngụy dị, sau đó liền xuất hiện quang mang bốn màu, may thay có cốt lân giáp bao bọc nên không bị Địa Chước phát hiện ra.
Lôi Cương dường như đã đi đến một cảm xúc và nộ hỏa cực đoan. Cuối cùng thì cũng đánh động đến cơ thể nhỏ màu tím trong đan điền.
Cơ thể nhỏ màu tím luôn nhắm mắt ngồi trong đan điền Lôi Cương cuối cùng thì cũng đã mở mắt ra, cũng chính ngay lúc đó, xung quanh cơ thể Lôi Cương bỗng tập trung rất nhiều tử vụ (màn sương khói màu tím).
Sắc diện Địa Chước đại biến, liên tục lùi về sau mấy bước, kinh nghi bất định nhìn tử vụ phía sau Lôi Cương, ngay đến cả thanh niên anh tuấn cũng lộ ra vẻ nghi trọng.