Nhóm Linh khí dư thừa khiến Lôi Cương điên cuồng diễn luyện khai thiên, vốn hắn không cần tận lực khôi phục. Diễn luyện xong một lần, nội kình cùng cương khí tiêu hao nhanh chóng tự khôi phục, chỉ trong nháy mắt có thể khôi phục lại đầy đủ. Lôi Cương liên tục diễn luyện khai thiên, thế cho nên trong đầu hắn thức thứ nhất đến thức thứ ba mươi tư càng lúc càng thạo. Kể từ đó tiềm năng Lôi Cương càng gia tăng cực độ.
Nét điêu khắc cùng hoạ tiết trên cột đá mười sáu căn trong đại điện Lôi phủ hạo huyền cũng đã in sâu trong đầu Lôi Cương. Lúc diễn luyện khai thiên nhanh chóng, thần thức Lôi Cương ầm ầm đi vào trong hư vô, cảnh vật như vẫn thế, thế nhưng lần này, Lôi Cương cũng phát hiện có chút không giống.
Trước đây trong trận chiến giành chức đô thống, hắn hình như đã lĩnh ngộ ra quá trình của thức thứ mười bảy. Thế nhưng cảm giác lúc đó khiến Lôi Cương vô luận thế nào cũng nghĩ không ra. Lúc này, lần thứ hai đi vào trong hư vô, Lôi Cương cẩn thận cảm thụ trong hư vô ẩn chứa sự kỳ diệu.
Hư kiếm không biết đã nằm trong tay tự bao giờ. Lôi Cương cũng đứng lên, hai mắt vô hồn nhìn phía trước. Hư kiếm không ngừng vung vẩy, giống hệt hoa văn trên cột đá. Thần thức Lôi Cương trong hư vô lúc này lẳng lặng nhìn trong hư vô thiên biến vạn hoá. Bảy đạo ánh sáng đã soi sáng toàn bộ không gian của hư vô thành bảy màu rực rỡ. Lôi Cương như gặp lại cảnh cũ, bảy đạo ánh sáng đạt đến mức cực đại liền mờ nhạt dần, khiến hắn lo lắng không ngớt. Nếu như chờ toàn bộ bảy tia sáng biến mất, như vậy thần thức hắn sẽ rời khỏi nơi đây mất.
Lôi Cương nhanh chóng suy nghĩ đến tình cảnh lúc trước hắn cùng Thổ Trọng đánh một trận. Hắn vận dụng cảnh chém giết sử dụng khai thiên lúc trước a.
Nội tâm hắn dần bình tĩnh trở lại. Trong đại điện, Lôi Cương cầm hư kiếm trong tay dừng lại ở nơi này, giữ nguyên động tác không nhúc nhích.
Bảy đạo ánh sáng trong hư vô dần dần mờ đi, thần thức Lôi Cương không có bất kỳ biến chuyển nào, dường như đã chìm vào trong cảnh giới. Đến khi bảy đạo ánh sáng chỉ còn là một điểm sáng nhỏ, toàn bộ không gian hư vô cũng dần biến mất, thần thức Lôi Cương đột nhiên biến động. Mà trong đại điện, động tác vẫn giữ nguyên của hắn đột nhiên cử động.
Lôi Cương hai tay cầm kiếm, hư kiếm phát ra ánh sáng mờ nhạt. Hắn chậm rãi đánh kiếm.
“Quá trình khai thiên?” Lôi Cương thầm lẩm bẩm nói, thần thức nhìn về không gian hư vô, bỗng phát hiện bảy đạo ánh sáng lúc đầu giờ đã biến mất hoàn toàn. Toàn bộ không gian bảy màu sặc sỡ không có bất cứ điểm nào chói lọi, dường như bảy điểm sáng đã biến mất, chỉ để lại bảy dải sáng tản mát ra.
“Đây là…” Lôi Cương nhìn không gian bảy màu sặc sỡ, dần mừng rỡ, cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc trước. Thần thức hắn tự động rời khỏi không gian bảy màu sặc sỡ, hai mắt lần nữa khôi phục tiêu điểm. Hai tay vẫn giữ hư kiếm, Lôi Cương chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận được động tác tưởng tượng ra lúc trước.
Bỗng nhiên, khí thế của Lôi Cương ầm ầm phát ra, ánh sáng của hư kiếm vô cùng mạnh mẽ. Một luồng khí màu trắng bạch từ trong cơ thể Lôi Cương tuôn trào. Lôi Cương vừa nhấc hai tay, hư kiếm xẹt qua không trung, không gian nổ tung như tiếng sấm giữa trời quang. Chỉ thấy động tác Lôi Cương vô cùng thong thả, thế nhưng tạo ra một cỗ thái sơn áp đỉnh, khiến người khác cảm giác không thể đỡ được, Động tác của hắn chậm rãi hướng phía thức thứ mười bảy khai thiên kéo đi, khi hư kiếm đột nhiên phát ra một lực lượng đáng sợ cuộn trào mãnh liệt như cơn hồng thuỷ trào dâng, trong nháy mắt sắc mặt Lôi Cương tái nhợt, mồ hôi trên trán đọng thành giọt lớn, cả người như bị rút hết sức lực. Lôi Cương tay đỡ kiếm, quỳ một gối xuống đất, nhưng hai mắt kích động vô cùng, thân thể run rẩy không rõ là do kích động hay không còn chút sức lực nào nữa.
“Rầm rầm ầm…” Chính vào lúc này, mười sáu cột đá trong đại điện ầm ầm đổ sập, toàn bộ đại điện phát ra tiếng động vang dội như sâm sét “ầm ầm đoàng”. Lôi Cương ngưng thần, kinh hãi, nhìn cột đá mười sáu căn đổ sập, thầm kinh ngạc, căn bản là không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Mười sáu cây cột đá ầm ầm sập xuống cũng hoà nhập với trong đại điện. Lôi Cương kinh ngạc nhìn biến cố bất thường bên trong đại điện, cột đá vốn chiếm cứ mười sáu căn, khiến đại điện có vẻ chật chội, lúc này biến mất, đại điện trở nên trống trải đi rất nhiều. Thân thể Lôi Cương đột nhiên chấn động, hai mắt ngây ngốc nhìn long ỷ chính giữa phía trên đại điện. Lúc này, trên long ỷ, dĩ nhiên có một gã nam tử trung niên uy nghiêm to lớn.
Nam tử mặc trang phục trắng, cả người cũng phát ra tia sáng bảy màu. Nam tử này uy nghiêm, diện mạo anh tuấn, lông mi như hai thanh thần binh lợi khí tung hoàng trên hai mắt. Người trung niên ngồi ngay ngắn trên long ỷ, một cảm giác không giận mà uy tự nhiên phát sinh, dường như người nọ là vương giả trong trời đất.
Lôi Cương ngây dại ngẩng đầu nhìn nam tử uy nghiêm. Trong lòng thầm sinh cảm giác kính sợ cùng đau buồn, hắn hiểu rõ, người này chính là chủ nhân Lôi phủ Hạo Huyền cũng chính là người sáng lập ra khai thiên, Hạo Huyền. Từ miệng hai người hắn biết được, Hạo Huyền đã biến mất trong hỗn độn.
“Ha hả, hài tử ngươi không cần đau lòng. Năm tháng lão phu tích trữ đã không thể dùng thời gian so sánh, lúc nào ngươi tới tình cảnh của lão phu lúc này, ngươi sẽ hiểu rõ, sống còn không bằng chết đi. E rằng, mấy năm nay lão phu tìm kiếm đột phá, cũng là đang tìm đến địch nhân càng mạnh, có đủ khả năng giết lão phu. Có lẽ ngươi đã hiểu rõ sự tình của ta, thế nhưng, ngươi có thể nhìn thấy đạo thần hồn của lão phu, cho thấy, ngươi đã tạo ra khai thiên thuộc về riêng ngươi. Có lẽ là thiên ý, khai thiên trong hỗn độn chỉ có thể có một người tu luyện. Khi có một người tu luyện lĩnh ngộ, tiền nhân sẽ chết, bất kể thế nào. Ngươi muốn khai thiên thuộc về ngươi, lão phu lưu lại chiêu thức khai thiên, ngươi sẽ không gặp phải những khó khăn lúc trước lão phu gặp phải. Nhưng ngươi càng cần hiểu rõ để lĩnh ngộ, tuy rằng chiêu thức của khai thiên giống nhau, thế nhưng ẩn chứ vô số ảo diệu không giống nhau. Lúc này, ngươi không cần hiểu nhiều như vậy. Lúc nào người đi ngược lại với trời,có lẽ người sẽ có sự hiểu biết với hỗn độn thì sẽ hiểu ra.” Nam tử uy nghiêm ôn hoà nhìn chăm chú vào Lôi Cương, ánh mắt thản nhiên, cười nhẹ nhõm. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Lôi Cương lẳng lặng nhìn Hạo Huyền chăm chú, không nói thêm điều gì.
“Lão phu sáng tạo ra khai thiên đã được rất nhiều năm, nhưng chỉ có tám mươi thức. Mà thức cuối cùng không thể lĩnh ngộ được, e rằng đó là tạo hoá của mỗi người. Suốt đời Hạo Huyền ta, vô số lần ở trên đỉnh cao, nhưng chỉ có hai sự kiện tiếc nuối. Một là không có khả năng lĩnh ngộ thức cuối cùng, hai là không thể thấy ngươi được ta truyền thụ có thể lĩnh ngộ được thức thứ tám mươi mốt của khai thiên hay không. Hy vọng ngươi sẽ không làm lão phu thất vọng, hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của lão phu. Sáng tạo ra khai thiên thức thứ tám mươi mốt!” Ánh mắt nam tử trung niên buông xuống, thở dài. Cuối cùng, nam tử trung niên nhìn Lôi Cương, chậm rãi nói: “Hài tử, lão phu có thể giúp ngươi lĩnh ngộ chiêu thức khai thiên ta truyền cho ngươi, nhưng ngươi cần phải lĩnh ngộ được cái ảo diệu của hỗn độn, chân chính luyện thành khai thiên. Thế nhưng, con đường của ngươi cũng không dễ dàng gì, ngươi sẽ gặp nhiều trở ngại, dù sao, lão phu muốn ngươi phải kiên trì, đi đến cuối cùng.” Nam tử trung niên hơi dừng lại, nhìn chằm chằm Lôi Cương một lúc lâu, lại nói: “Đạt được trình độ này như lão phu cũng không phải chỉ có một mình lão phu, bọn họ, khai sáng ra thế giới thuộc về họ, hỗn độn không giống nhau. Thế nhưng, bọn họ khi còn sống cũng đã đạt được đến đỉnh cao, vĩnh viễn không thể tinh tiến, hy vọng ngươi sẽ không đi cùng một con đường với lão phu và bọn họ. Khai sáng ra con đường của ngươi, lão phu vốn muốn thần hồn dung nhập lão phu để lĩnh ngộ trong hỗn độn ảo diệu, thế nhưng đối với ngươi cũng không phải là chuyện tốt, e rằng sẽ ràng buộc ngộ tính của ngươi. Cố gắng nỗ lực, tìm kiếm khai thiên thiết quyển, theo chiêu thức lão phu đã lĩnh ngộ được, dung nhập trong hỗn độn của lão phu, nhưng điều này cũng không phải là để ngươi lĩnh ngộ cái ảo diệu của lão phu, ngươi cũng cần tự mình lĩnh ngộ. Cố lên, nhớ kỹ, tất cả trở ngại đều sẽ là động lực lớn của ngươi.” Nam tử uy nghiêm nói xong, thân thể trở nên hư ảo, cuối cùng hoá thành nghìn vạn mảnh nhỏ biến mất.
Lôi Cương ngây người nhìn nơi nam tử uy nghiêm biến mất. Điều cuối cùng hắn thấy chính là một đôi mắt kỳ vọng cùng mong mỏi.
Lôi Cương trầm mặc, yên lặng không nói, ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, dường như đi vào tu luyện.
Không rõ qua bao lâu, Lôi Cương đột nhiên mở hai mắt, đứng lên, nhìn thằng phía trên long ỷ, chậm rãi quỳ xuống đất, hướng phía long ỷ lạy ba cái, vái chín cái rồi chậm rãi đứng lên, biến mất.
Thời gian Lôi Cương đi vào trong Lôi phủ Hạo Huyền, trong thành Phụng thiên có thể nói sóng ngầm bắt đầu dấy lên. Cường giả U phủ, Địa Linh tông hai thế lực lớn đều đến thành Phụng thiên tìm kiếm mục tiêu của mình. Mà thành Phụng thiên dường như cũng cảm nhận được, phái tinh anh đệ tử, tất cả đều là cường giả cương đế, đạo đế thiên giai hành tẩu trong thành. Có điều, thành Phụng thiên ngày càng sầm uất hơn.
Trong một toà tiểu viện phía Đông thành Phụng thiên, U Thiên ngồi ngay ngắn trong gian phòng, vẻ mặt lạnh lùng, sắc bén nhìn vào hai vị lão nhân trước mặt.
“Thất trưởng lão, Cửu trưởng lão, Cương Ma không có tin tức gì sao?” U Thiên vô cùng băng lãnh nói.
“Thiếu chủ, Cương Ma dường như biến mất khỏi thành Phụng thiên. Ngoại trừ chỗ sâu nhất trong thành, thần thức lão phu không thể đi vào, còn lại toàn bộ trong thành, thậm chí trong vạn dặm xung quanh thành, cũng không có tung tích của Cương Ma.” Bạch Phát lão giả nghiêm giọng nói.
U Thiên khuôn mặt khẽ co giật, ánh mắt lạnh lùng, song quyền nắm chặt phát ra tiếng “cành cạch”, trầm giọng nói: “Địa Linh tông có tin tức gì không??”
Một lão giả khác lắc đầu, than thở: “Người của Địa Linh tông cũng rải rác khắp trong thành Phụng thiên. Theo như tin tức của đệ tử, Địa Linh tông cũng vẫn chưa tìm thấy tung tích của Cương Ma cùng Kỳ Minh.”
Khuôn mặt U Thiên tái nhợt, gần như dữ tợn, lạnh lùng nói: “Tìm!! Cho dù phải tìm khắp Cửu U giới, quật ba thước đất cũng phải tìm cho ra Cương Ma.”