Thể Tôn

Chương 302: Thức tỉnh


Nhóm Sâu trong một ngôi thành cổ dầy dấu vết của năm tháng có một tòa lầu các cổ xưa có một cổ khí thế hào hùng, đầy tang thương, một người thanh niên tóc đen đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đôi mày kiếm sắc bén. Hắn mặc một bộ đồ làm bằng vải bố, da có màu cổ đồng, thân thể cường tráng, vô hình tạo cho người khác một cảm giác uy áp.

Thế nhưng, trên người thanh niên bám đầy bụi chứng tỏ hắn đã hôn mê rất lâu rồi.

Ngày hôm đó, đôi chân mày của hắn khẽ chau lại, rồi hắn chậm rãi mở mắt ra, bình thản nhìn lên trần nhà, rồi trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Bỗng nhiên như nghĩ được cái gì đó, hắn bật dậy, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, rồi cúi đầu nhìn lại thân thể hoàn hảo của mình, lẩm bẩm nói: “Không phải ta đang ở trong chí bảo sao? Hơn nữa… Cuối cùng bị tiên khí màu tím phát ra công kích trúng ngực sao?” Hắn vừa lẩm bẩm tự hỏi, vừa đưa tay vuốt vuốt bộ ngực hoàn hảo, giống như tất cả những gì xảy ra ở chí bảo chỉ là một giấc mộng.

Người thanh niên nhìn qua cửa sổ của lầu các, ở đó có những kiến trúc cao thấp khác nhau, thân thể nhoáng lên hướng ra khỏi lầu các. Đứng ở trên cao, Lôi Cương đưa mắt nhìn vô số kiến trúc trong một không gian mênh mông vô bờ, trong lòng đầy nghi hoặc, làm sao bản thân hắn đến được chỗ này? Hơn nữa… Ở đây hình như là…? Lôi Cương nhìn những thứ trước mắt, lộ vẻ trầm tư, lẩm bẩm nói: “Nơi này là Vân Ngục? Lẽ nào nơi này chính là thành Vân Ngục của Hạo Huyền Lôi phủ?”

“Ha ha… Ngươi đã tỉnh rồi à!” Ngay khi hắn đang nghi hoặc thì một giọng nói già nua, ôn hòa vang lên. Cùng lúc đó, một thân ảnh màu xám hiện lên cạnh hắn, đôi mắt đục ngầu của lão nhân nhìn chằm chằm Lôi Cương khiến hắn cảm thấy như bị lỏa lồ, không có bất cứ bí mật gì có thể che dấu được trước mắt lão. Hắn vội vã cung kính nói: “Lôi Cương xin ra mắt Vân Ngục tiền bối!”

Trong không gian Lôi hệ, người thanh niên biến mất cùng tiên khí màu vàng kim và tiên khí màu tím chính là Lôi Cương.

“Thiếu chủ, cứ gọi Vân lão là được rồi!” Vân Ngục lắc đầu, cười nói. Ánh mắt nhìn chắm chú Lôi Cương có chút tán thưởng.

“Vâng! À, xin hỏi Vân lão, làm sao ta lại đến được đây? Ta chẳng phải là…?” Trong đầu Lôi Cương có hàng trăm nghi vấn khiến hắn không ngừng suy đoán. Thực lực của Vân lão rất mạnh, có lẽ việc hắn đến đây không khỏi liên quan đến lão, hơn nữa thương thế của hắn cũng là do Vân lão chữa trị a. Trong lòng Lôi Cương, Vân lão càng thêm vài phần thần bí, mà theo đó thì sự tò mò với người sáng tạo Khai Thiên ngày càng tăng. Đó là một nhân vật như thế nào mà khiến một người mạnh như Vân lão cam tâm ở lại Không Gian Giam Cầm này vô số năm?

“Ha ha, ta thật không nghĩ được thiếu chủ đã đến nơi nào lại có thể gặp cùng lúc hai tiên khí a!” Vân lão nhàn nhạt cười nói, ngôn ngữ đầy phiêu dật, theo đó trên tay lão liền xuất hiện hai kiện tiên khí, một kim sắc, một tử sắc, từ chúng tản ra một làn khí thế mạnh bao trùm không gian. Hai kiện tiên khí vừa xuất hiện, Lôi Cương lập tức lui lại vài bước, ánh mắt cực kì hoảng sợ nhìn bọn chúng.

Vậy… Vậy là hai kiện tiên khí đêu bị Vân lão thu lấy? Tiên khí mạnh như vậy mà ở trong tay lão lại trở nên ngoan ngoãn như thế, căn bản khác hẳn sự cuồng bạo lúc trước. Lôi Cương trợn mắt nhìn Vân lão, nói không nên lời.

“Hai thanh tiên khí một vàng kim và tím này cũng xem như là hiếm có, cũng có thể xem như là một pháp bảo không tệ a!” Vân lão cười nhạt nói. Lôi Cương chấn động cả người, tiên khí mạnh như vậy mà theo như Vân lão chỉ đáng hai chữ không tệ sao?

“Ha ha. Thiếu chủ không cần kinh ngạc, thật ra với trình độ của thiếu chủ bây giờ, hai thanh tiên khí này có thể xem như là mạnh. Chỉ là thiếu chủ chưa thấy được những tiên khí đáng sợ a, cứ hảo hảo mà tu luyện đi, đến khi thực lực ngươi mạnh lên rồi thì chậm rãi tìm kiếm, đến lúc đó ngươi liền sẽ minh bạch. Thật ra, những gì ngươi biết chỉ là một bộ phận nhỏ của thế giới này, những thứ thú vị hơn còn đang chờ ngươi ở phía sau a!”

Vân lão ôn hòa nói, lập tức lấy hai kiện tiên khí đưa đến trước mặt Lôi Cương nói: “Với thực lực của ngươi hiện nay không đủ để có được hai thanh tiên khí này, hoài bích có tội, nếu như lộ ra thì ngươi sẽ gặp uy hiếp từ bốn phương tám hướng, đến lúc đó đối với ngươi là một bất lợi hết sức to lớn, vì thế lão phu đã làm vài thủ thuật che mắt, chỉ cần tu vi không cao hơn lão phu thì sẽ không thể nhìn thấy nguyên hình của hai thanh tiên khí này, đến khi nào ngươi khỏe lại thì dùng thử một phen, thế nhưng hãy nhớ kỹ một điều, đừng bao giờ dựa vào tiên khí, vĩnh viễn chỉ có lực lượng của bản thân mới là quan trọng nhất.” Vân lão chân thành nói.

Cả người Lôi Cương run rẩy, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hai thanh trường kiếm. Nhưng hắn không hề ngờ rằng, thanh tiên khí màu tím vừa rời khỏi tay Vân lão thì lập tức trở nên cuồng bạo muốn công kích Lôi Cương, mà tiên khí màu vàng kim cũng chuyển động nhưng là bảo vệ hắn.

Vân lão thấy vậy liền cười cười, nhưng cũng không nói gì, rồi nhìn chăm chú Lôi Cương.

Sắc mặt Lôi Cương dần nghiêm túc lại, hai tay cấp tốc hợp lại, cầm hai thanh tiên khí sát lại cùng một chỗ, không biết có phải là do tiên khí màu vàng kim áp chế hay không, tiên khí màu tím dần dần bớt cuồng bạo.

“Tiên khí chính là một linh vật, làm sao để hàng phục được nó thì phải trông vào năng lực của ngươi, nếu lão phu giúp ngươi thì chỉ có lợi bất cập hại thôi.” Vân lão thản nhiên nói. Lập tức, ánh mắt lão khẽ động hỏi: “Lôi Cương, tiểu Giác đâu? Nó không có mặt ở Hạo Huyền Lôi phủ a, hơn nữa nếu như có nó thì ngươi cũng sẽ không đối mặt với nguy hiểm như vậy, tiểu Giác đi đâu rồi?”

Ánh mắt Lôi Cương không hề rời khỏi hai thanh tiên khí, ngăn chặn kích động trong lòng nói: “Vân lão, tiểu Giác ở trong chí bảo bị một con thần long màu vang kim mang đi rồi a, hẳn là không có gì nguy hiểm.”

Vân lão nghe vậy, liền suy tư một chốc, gật đầu nói: “Thân thế tiểu Giác bất phàm, ngày sau cần phải chiếu cố nó cho tốt, mai này nó sẽ là một trợ lực lớn cho ngươi. Được rồi, hảo hảo tu luyện đi, con đường ngươi phải đi còn rất xa, lão phu thật chờ mong lần gặp mặt tiếp theo a, xem ngươi có những biến hóa to lớn gì nữa!” Vân lão vừa dứt lời, không đợi Lôi Cương đáp trả, liền vung tay lên khiến hắn liền biến mất trước mặt lão.

Tiếp đó, Lôi Cương thấy bản thân đang đứng ở đại môn của Hạo Huyền Lôi phủ. Nhìn đại môn đóng chặt ở trước mặt, hắn âm thầm cười khổ, đột nhiên, hắn cảm nhận được một làn khí tức mạnh mẽ bao phủ chính mình. Tiên khí màu tím trong tay giống như nhận biết rằng Vân lão không ở gần đó nữa, liền bắt đầu cuồng bạo trở lại. Ánh sáng màu tímđại thịnh, khí tức sắc bén công kích về phía Lôi Cương, mà thanh trường kiếm màu vàng kim thì lại không ngừng thủ hộ bên người hắn, mạnh mẽ chống đối lại khí tức của tiên khí màu tím. Hai thanh tiên khí đỉnh cấp liền giãy mạnh khỏi tay Lôi Cương, cả hai nhanh chóng bay lên không trung tiếp tục đại chiến.

Không biết có phải bởi vì tiên khí màu tím cường đại, hay chính bởi vì ở Hạo Huyền Lôi phủ thì lôi thuộc tính dư thừa mà tiên khí màu vàng kim dần dần lâm vào thế hạ phong. Nhìn hai thanh tiên kiếm đang chiến đấu ở trên không trung, Lôi Cương không ngừng tự hỏi phải làm thế nào mới thu phục được tiên khí màu tím. Hắn biết nếu thu phục được tiên khí màu tím thì uy lực của Tử Hồn Thí Thần Trảm sẽ tăng thập bội a.

Lôi Cương suy tư một chốc rồi cũng không thèm để ý đến cuộc đại chiến ở trên không trung nữa, bản thân hắn thì tiến vào trong đại điện có mười sáu cây thạch trụ khắc những thức đầu tiên của Khai Thiên. Linh khí ở chỗ này nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, Lôi Cương dự định tu luyện ở đây một phen. Khi thu phục tiên khí màu tím thực lực của bản thân mà thiếu hụt thì sẽ trở thành một vấn đề lớn a.

Ngồi xếp bằng tu luyện, đầu tiên thần thức của Lôi Cương không ngừng tham tiến trong cơ thể, hắn phải quan sát xem coi bản thân so với trước đây có bao nhiêu biến hóa. Đứa bé màu tĩm cùng tiểu thụ lớn hơn vài phần. Tỉ mỉ quan sát đứa bé màu tím, Lôi Cương cảm thấy nghi hoặc hơn. Trên người đứa bé màu tím thế mà xuất hiện một chút kim sắc, tuy rằng chỉ là một phần nhỏ nhưng đích thực là có tồn tại, điều này khiến hắn thực sự không thể giải thích được. Sau một lúc suy tư, hắn cũng không thể tìm được nguyên nhân, nên cũng đành buông tha, rồi chậm rãi thu liễm tâm thần chìm vào tu luyện.

Lúc này, Lôi Cương đang tu luyện Ngũ Hành Thể Tu, thực lực của hắn đã tới Cương quân thiên giai cũng có thể bắt đầu luyện thử bộ phận thứ ba của Ngũ Hành Thể Tu. Thế nhưng vận hành không được bao lâu, hắn cũng đành buông tha, bộ phận thứ ba của Ngũ Hành Thể Tu căn bản cũng vô pháp vận hành, hẳn phải đạt tới tu vi Cương hoàng thì mới được a. Kể từ đó, hắn bắt buộc phải đề thăng tu vi, sớm ngày đột phá Cương quân thiên giai đạt được Cương hoàng.

Chậm rãi vận hành công pháp, linh khí trong đại điện cuộn trào mãnh liệt tu tập quanh Lôi Cương. Toàn bộ đại điện hết sức im ắng, chỉ nghe được tiếng hô hấp khe khẽ của hắn, Lôi Cương dễ dàng tiến nhập vào trạng thái tu luyện.

Mà lúc này, đứa bé màu tím trong đang điền của hắn đột nhiên mở bừng hai mắt. Đôi mắt chỉ có một màu tím sậm, trông hết sức quỷ dị, nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy những điểm nhỏ màu vàng ở xen lẫn trong đó. Hai tay của đứa bé màu tím không ngừng bắt những thủ quyết phức tạp, mà theo đó linh khí thuộc tính Lôi cũng tập trung về phía đứa bé màu tím. Dần dần, một cái hình cầu màu tím bằng cỡ ngón út xuất hiện trong tay của đứa bé màu tím, đó chính là do lôi thuộc tính bị áp xúc đến cực hạn tạo thành. Lập tức, đứa bé màu tím làm một hành động khiến người khác sửng sờ, đó là nuốt vào bụng.

Vừa nuốt viên tử sắc hình cầu, đứa bé màu tím cũng không hề đình chỉ tiếp tục ngưng tụ lần thứ hai. Một chốc sau, đứa bé màu tím có vẻ lớn thêm được vài phần, tuy rằng không rõ ràng lắm, thế nhưng đó là sự thực, lẽ nào thôn phệ quả cầu nhỏ màu tím đó sẽ làm cho nó trở nên to lớn hơn? Lôi Cương có thiên lôi thân thể, mà đứa bé trong đan điền của hắn càng bất phàm hơn, đặc biệt là những hành động lúc này, tràn ngập màu sắc thần bí. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mà tiểu thụ bên cạnh đứa bé màu tím dưới sự hun đúc nồng nặc của lôi thuộc tính cũng không hề nhỏ lại, càng kỳ lạ hơn nữa chính là tiểu thụ này có lá toàn màu tím sậm, thế nhưng lại nồng đậm linh khí thuộc tính Mộc, trông hết sức quỷ dị.

Không thể không nói, con đường Lôi Cương phải đi còn rất xa, rất dài.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.