Thấm thoắt đã mười năm
Sâu trong một tòa lầu tại Thôn Ngu Gia.
“Sư tôn!” một thanh âm rất nhỏ vang lên trong lầu các. Ngu Đao đang nhắm mắt tĩnh tọa liền sửng sốt, khẽ thở dài, thân thể thoáng một cái rồi vụt biến mất.
Ngu Chiến đang đứng một mình thấy Ngu Đao xuất hiện. Trong lòng Ngu Chiến run lên, hai mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Ngu Chiến nói:”Sư tôn, người làm sao vậy? Vì sao thì người phải làm như vậy?”
“Chiến nhi, ngươi cũng không còn nhỏ nữa. Ngu gia thôn được ngươi dẫn dắt vi sư thấy rất yên tâm. Ta muốn đến một nơi khác e rằng sẽ không quay lại đây nữa”. Ngu Đao nhìn đồ đệ duy nhất rồi chậm rãi nói những lời mà trong lòng không muốn.
“Sư tôn …con!!”Ngu Chiến ngập ngừng, chưa kịp nói đã bị Ngu Đao ngắt lời.
“Ngu Chiến, tu vi của ngươi đã đạt tới đỉnh cao trong Huyết ngục. Ta chỉ rời khỏi đây thôi biết đâu sau này còn có cơ hội gặp lại chăng? Ngươi quay về đi, quản lý thôn Ngu Gia cho tốt. Nếu có duyên thì hai thầy trò chúng ta sẽ có ngày gặp lại. Sau khi ta đi khỏi đây ngươi phải tự giải quyết mọi việc cho tốt”. Ngu Đao chậm rãi nói, khuôn mặt cố tỏ ra nghiêm túc.
Ngu Chiến sửng sốt, nhìn Ngu Đao thở dài rồi quỳ xuống nói:”Ngu Chiến cung tiễn sư tôn. Ngu Chiến sẽ quản lý tốt thôn Ngu Gia và không làm sư tôn thất vọng” rồi lập tức Ngu Chiến đứng lên như không muốn chia tay.
Nhìn Ngu Chiến rời đi trong lòng Ngu Đao có hơi rung động. Nhưng ngay lập tức ánh mắt lại trở nên kiên định.
Hôm đó, Ngu Đao một mình ngồi xếp bằng trong gác nhỏ tại Ngu gia thôn đợi Lôi Cương đến. Những năm gần đây Ngu Đao cũng không dám đi xa vì sợ lỡ mất cơ hội gặp Lôi Cương. Thậm chí mấy lần Địch Ngược mời, Ngu Đao đều tế nhị từ chối.
Ra khỏi Huyết ngục Thâm Uyên, chính là nhiềm hy vọng của bất kể cường giả Huyết Ngục hay Thâm Uyên. Những người trước đây đều như những con thiêu thân tiến vào trong khe sấm chớp mưa bão kết quả cuối cùng đều là hồn bay phách lạc. Nhưng những người sau đều cuộn trào quyết tâm mãnh liệt cũng chỉ vì mục tiêu ra khỏi Huyết ngục. Đặc biệt tu luyện giả tu luyện cao cũng như vậy. Bất cứ một người tu luyện nào trong Huyết Ngục Uyên Thâm đã tu luyện được Cương hoàng thiên giai thì có thể đạt tới Cương Đế cũng chỉ có mấy người. Bọn Ngu Đao cũng đều phải có may mắn mới có được sự đột phá. Thưng cả vạn người tu luyện có thể có mấy người? Hơn nữa đột phá tới Cương đế là việc làm còn khó hơn lên trời.
Ngu Đao là một trong những người đó. Sở dĩ việc ra khỏi Huyết ngục mà mấy năm nay Ngu Đao chẳng để tâm tới việc tu luyện. Về phần Thôn Ngu Gia, Ngu Đao cũng nói chuyện một lần nhưng không nói về việc ra khỏi Huyết ngục. Tuy nội tâm tiếc nuối, sợ rằng ngày sau cơ hội gặp lại rất khó nhưng Ngu Đao cũng không hối hận. Mục đích của mỗi tu luyện giả là theo đuổi đỉnh tu vi. Hơn nữa ở Thôn Ngu Gia ngoại trừ Ngu Chiến ra những người còn lại không có mấy người Ngu Đao thấy lưu luyến.
Hôm đó, Ngu Đao ngồi tĩnh tọa trong lầu các. Tuy rằng ngồi im nhưng trong tâm lại rất xáo trộn. Ngu Đao nghĩ Lôi Cương sẽ đến tìm mình. Trong lòng Ngu Đao tin là như vậy. Ngu Đao thấy mừng thầm về những hành động lúc trước. Ở với Lôi Cương càng lâu Ngu Đao càng cảm thấy hắn hùng mạnh và thần bí. Cái khe sấm chớp mưa bão ngăn cản bao năm giữa Huyết Ngục và Thâm Uyên vậy mà sư tôn đi vào đó một cách thoải mái. Sợ rằng những việc như vậy mà truyền đến tai người khác chắc chắn sẽ khiến cho họ kinh hãi? Hơn nữa hạo huyền Lôi phủ kia biến thành của Lôi Cương. Tất cả những điều đó khiến cho Ngu Đao đối với Lôi Cương càng thêm thành kính.
Nếu như trước kia trong lòng Ngu Đao đối với Lôi Cương còn có những điểm không hiểu nhau. Dù sao Ngu Đao trước đây vốn là cường giả Cương hoàng thiên giai, tuy là tu vi mất hết nhưng phần kiêu ngạo vẫn còn. Nhưng đến lúc này Ngu Đao đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục đối với Lôi Cương. Sống cùng với Lôi Cương lâu như vậy Ngu Đao hiểu rằng tuy Lôi Cương là hậu bối tốc độ tiến bộ của hắn khiến Ngu Đao phải líu lưỡi. Ngu Đao đã tin tưởng vững chắc vào Lôi Cương. Với thời gian Lôi Cương sẽ đạt tới một mức khiến cho mọi người phải ngưỡng mộ. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Ngu Đao đang suy nghĩ thì đột ngột vang lên một thanh âm rất quen thuộc. Làm Ngu Đao giật mình, lập tức nhảy dựng lên nhìn về khoảng không phía trước – một thanh niên cao lớn đang nhìn mình.
“Sư tôn” Ngu Đao xưng hô cung kính, lập tức nhân thể vụt lên thoáng một cái đã ở bên cạnh người thanh niên. Vẻ mặt lão đầy sự xúc động nhìn người thanh niên đó.
Lôi Cương thản nhiên nói: “Ngu Đao tất cả đều sắp xếp ổn thỏa chứ?”
“Sư tôn, Ngu Đao đã sắp xếp ổn cả” Ngu Đao cung kính nói. Ánh mắt tràn đầy mong đợi. Rời khỏi huyết ngục sao? “Vậy cũng tốt, bảo vệ cho tinh thần. Vi sư sẽ cho ngươi cùng tiến vào trong Hạo Huyền Lôi Phủ! ” Gương mặt tươi cười của Lôi cương vụt tắt, thấp giọng nói. Ngu Đao vội vã ngừng suy nghĩ trừng trừng mắt nhìn Lôi Cương. Bỗng nhiên Ngu Đao cảm nhận được một sức mạnh nào đó đang bao phủ lấy mình. Sức mạnh phi thường này rất êm dịu. Còn chưa chờ Ngu Đao phản ứng nhiều thì khung cảnh trước mắt lão đã thay đổi. Nhìn kỹ thì đó chính là trong Lôi phủ màu tím. Nhìn cánh cổng với phong cách cổ xưa, trống ngực Ngu Đao đập thình thịch.
“Chúng ta vào phủ thôi” Lôi Cương đứng ngay cạnh Ngu Đao chậm rãi cười nói. Tức thì Lôi Cương vung tay phải lên lập tức cửa lớn với phong cách cổ xưa vang lên tiếng kẽo kẹt. Cánh cửa lớn đã nhiều năm đóng kín đang từ từ mở rộng.
Trong mười năm, Lôi Cương chỉ dùng có bảy năm để lĩnh ngộ, thời gian còn lại Lôi Cương liền nghiên cứu về Hạo Huyền Lôi phủ. Tuy Hạo Huyền Lôi phủ ở cửa lớn có kết giới và không gian giam cầm ở ngay bên trong nhưng lại không ảnh hưởng tới việc mở cửa chính hạo huyền Lôi phủ. Thời gian ba năm khiến cho Lôi Cương có cách nhìn khác trước. Công năng của toàn bộ hạo huyền Lôi phủ có thể nói là thiên biến vạn hóa. Trong đó có một mật thất càng khiến cho Lôi Cương khiếp sợ. Ở trong đó nồng độ linh khí mới nghe thấy lần đầu. Trong ba năm ở đây Lôi Cương vẫn tìm kiếm cách ra khỏi huyết ngục bằng truyền tống trận. Cuối cùng trước đó không lâu, tại hạo huyền Lôi phủ trong căn phòng bí mật, Lôi Cương đã tìm được cách ra khỏi Huyết ngục bằng truyền tống trận.
Cửa chính từ từ rộng mở, Ngu Đao lặng người trước kiến trúc hùng vĩ và những điêu khắc tinh tế không gì sánh được cùng với sự uy nghiêm. Tiếp đến, Lôi Cương dẫn Ngu Đao tiến vào hạo huyền Lôi Phủ
Toàn bộ hạo huyền Lôi phủ về tổng thể thì giống Phủ đệ, không khác biệt lắm. Cái này càng chứng tỏ rằng chủ nhân trước đây của hạo huyền Lôi phủ kinh khủng thế nào. Ngu Đao nhìn chăm chú những cỏ cây, hoa lá ở đây. Dĩ nhiên những cỏ cây hoa lá này đều là sinh vật sống. Ngu Đao thầm than một tiếng rồi đi theo Lôi Cương vào trong một cái mật thất của Hạo Huyền Lôi Phủ.
Nhìn phía trước, hàng trăm khối linh thạch bố trí thành truyện tống trận. Trong lòng Ngu Đao thấy xúc động vô cùng vậy đó là xuất huyết ngục hay truyện tống trận? Truyện tống trận do tổng cộng một trăm linh tám khối linh thạch sắp xếp thành. Tuy đã rất lâu không di chuyển thế nhưng trong truyện tống trận cũng không bị nhiễm một hạt bụi. Lôi Cương tiến lên phía trước nhìn Ngu Đao nói:”Vào đi, chuẩn bị truyền tống nhé!”
Ngu Đao sợ run cả người, vội vã đi tới ttrung tâm truyền tống trận cùng đứng với Lôi Cương quan sát bốn phía. Bỗng nhiên bên tai Ngu Đao chợt vang lên những âm thanh rất nhỏ. Lão quay đầu lại nhìn thấy Lôi Cương hai mắt nhắm nghiền miệng lẩm bẩm mà Ngu Đao không biết là đang nói gì. Chợt Ngu Đao nghe thấy Lôi Cương hét lớn một tiếng
“Truyền” . Tiếng hét vừa thốt ra Lôi Cương lập tức cắn ngón tay, một giọt máu dính ngay tại truyện tống trận.
Giọt máu rời vào truyện tống trận khiến cho dường như toàn bộ truyện tống trận đã được kích hoạt. Một trăm linh tám khối linh thạch trong nháy mắt đã sáng rực lên. Những tia sáng làm chói mắt Lôi Cương và Ngu Đao. Hai người vụt biến mất cùng hạo huyền Lôi phủ trong nháy mắt…Lôi Cương và Ngu Đao rời đi, sợ rằng sau này sẽ không vào Huyết Ngục nhưng Huyết ngục đối với Lôi Cương chỉ là bước đi đầu tiên sau này còn có những nơi khác trên chuyến hành trình đợi Lôi Cương.