Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

Chương 69: Kết


Edit: melbournje

🤤

Biết được tổng giám đốc của tập đoàn Hoằng Duy là Ngụy Cẩn Hằng cùng nữ nghệ sĩ Đồng Kiều tổ chức hôn lễ.

Không ít nhà báo, phóng viên bắt đầu nằm vùng ở bên ngoài biệt thự.

Đáng tiếc biệt thự này nghiêm không chịu được, bọn họ căn bản vào không nổi.

Hiện tại trên mạng không ít người đang chúc phúc cho đôi tình nhân này, cánh nhà báo muốn quay trực tiếp hôn lễ của họ.

Nghe nói bọn họ cử hành hôn lễ ở một bờ biển tại Pháp, ba máy bay chuyên dụng để đưa đón, đến Pháp thì cung cấp ăn ngủ nghỉ ở khách sạn năm sao.

Ở ngoài trang viên, đám phóng viên ngồi xổm ba ngày cũng không chụp được gì, chỉ nghe nói bên trong vô cùng xa hoa.

Hôn lễ cùng ngày, rạng sáng 6 giờ, Đồng Kiều rời giường trang điểm, về sau liền ngồi ở trong khách sạn xa hoa chờ Ngụy Cẩn Hằng tới đón dâu.

Phù dâu của cô là sáu người bạn học chung đại học và Ngụy Tiếu Vũ, bên phù rể của Ngụy Cẩn Hằng là Quan Vĩ Lễ, Lâm Thánh Hi, Trương Lâm và vài người nữa.

Đồng Kiều ngồi ở giường, nhìn Ngụy Cẩn Hằng phát hồng bao, một thân tây trang đen đi tới.

Mấy người Quan Vĩ Lễ ồn ào đến: “Nhanh quỳ xuống đi.”

Không đợi Ngụy Cẩn Hằng quỳ xuống bên giường của Đồng Kiều, Quan Vĩ Lễ cùng Lâm Thánh Hi đã ấn bờ vai của anh, giúp anh một tay.

Xem ra không riêng phù dâu làm khó anh, ngay cả phù rể đi theo cũng khi dễ anh.

Nhưng mà hôm nay là ngày vui, Ngụy Cẩn Hằng tùy ý để bọn họ làm ẩu, trên mặt luôn nở nụ cười.

Đầu tiên, mấy người này bắt anh kể ra hai mươi ưu điểm của Đồng Kiều, đối với Ngụy Cẩn Hằng kiến thức uyên thâm và đọc nhiều sách vở, quả thực dễ như ăn sáng.

Đám người thấy không làm khó được anh, tiếp tục bắt anh hát tình ca, thấy anh nhếch môi đau nhíu mày, mấy người Quan Vĩ Lễ sau lưng cười trộm, nháy mắt nói với phù dâu, biểu thị mọi người cố lên.

Ngụy Cẩn Hằng suy nghĩ hồi lâu, hát hai câu hợp với tình hình, thanh âm của anh trầm thấp,

Bản tình ca càng thêm dụ hoặc.

Cuối cùng, mọi người cùng nói tìm ra ba cặp, tiến hành hôn kiểu Pháp.

Ngụy Cẩn Hằng đem ánh mắt nhìn về phía Quan Vĩ Lễ, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Cố Thần Thần một bên xem náo nhiệt.

“Lễ Tử, hỗ trợ.”

“Được rồi.”

Chuyện tốt như vậy, Quan Vĩ Lễ không cần suy nghĩ liền hấp tấp đáp ứng, ánh mắt lướt qua đám người, cất bước đi đến trong góc, ôm Cố Thần Thần muốn tránh đi mà hôn kiểu Pháp.

Kế tiếp là Lâm Thánh Hi, anh đứng trước mặt Ngụy Tiếu Vũ, hôn một cái.

Nụ hôn cuối cùng, Trương Lâm cùng Tề Hành đang muốn xung phong nhận việc, lại bị Ngụy Cẩn Hằng ngăn lại.

Chỉ thấy khóe miệng của anh mỉm cười, đi đến bên giường cúi người xuống, tay phải cầm ở cằm của cô, hôn lên.

Hành động này khiến mọi người xung quanh ồ lên.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Ngụy Cẩn Hằng hôn trước mặt mọi người.

Hôn lễ tiến hành thuận lợi và lãng mạn.

Ở khách sạn xa hoa ăn cơm trưa xong, đám người trở về phòng của mình ở giữa nghỉ ngơi, 5h chiều bắt đầu tiệc.

Đương nhiên những người này cũng không bao gồm cô dâu chú rể và phù dâu phù rể.

Trong phòng, Ngụy Cẩn Hằng bị ba phù rể ngăn ngoài cửa, bên trong một trận bối rối, trên giường lớn, có sáu người con gái, trên mặt đều mang ý tươi cười, Quan Vĩ Lễ còn cố ý hát bài đoán xem tôi là ai.

Lúc này, Ngụy Cẩn Hằng bị cản ở bên ngoài đi vào phòng.

Nhìn sáu cô gái mặc váy trắng giống nhau ngồi trên giường, Ngụy Cẩn Hằng chỉ cảm thấy mặt xạm lại, quay đầu nhìn mấy người đang xem kịch vui, cuối cùng đem ánh mắt nhìn về Quan Vĩ Lễ: “Làm cái gì vậy?”

“Đoán xem ai là vợ cậu đi.”

Ngụy Cẩn Hằng đem đầu nhìn lại trên giường, đưa tay chuẩn bị nhấc mặt nạ lên, lại bị Lâm Thánh Hi ngăn lại.

“Anh Ngụy, cũng không phải chơi như vậy.”

Ngụy Cẩn Hằng quay đầu nhìn anh: “Vậy chơi như nào?”

“Chỉ nhìn thôi nha.”

“…….” Ngụy Cẩn Hằng có cảm giác mình bị bọn họ đùa bỡn.

Trên giường, sáu cô gái đều mặc váy giống nhau, mặt nạ cũng giống nhau, làm sao mà nhìn?

Lúc này, Quan Vĩ Lễ đi tới, nói: “Như này, Ngụy đại gia sẽ hỏi vài câu, các cô nếu như biết thì gật đầu, không biết thì lắc đầu, nhưng chỉ có thể hỏi ba câu thôi.”

Ngụy Cẩn Hằng trầm tư hai giây, mở miệng hỏi: “Buổi sáng, sáu rưỡi tôi rời giường.”

Trong đó năm người đều gật đầu, chỉ có một người lắc đầu.

Ngụy Cẩn Hằng cũng không có quả quyết đưa ra lựa chọn ngay, tiếp tục hỏi: “Vào một buổi sáng, khi tôi dịch tiếng Pháp cho người nào đó, có phải tiểu thuyết tên là « Sống Một Mình Một Năm »?” ( Quyển sách này ngày đó là tiếng Anh, kphai Pháp nhe)

Anh cố ý thêm hai chữ tiếng Pháp, miễn cho người nào đó mơ hồ chỉ nghe nửa câu sau.

Lần này sáu người đều sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.

Ngụy Cẩn Hằng lại hỏi: “Đồng Đồng chơi game đã đến đẳng cấp vô địch Chiến thần.”

Lần này sáu người lại gật đầu.

Thông qua sự thổi phồng của Ngụy Tiếu Vũ, Đồng Kiều chơi game lợi hại, mọi người ở vòng bạn bè đều biết.

Hỏi xong ba vấn đề, Quan Vĩ Lễ cười đi tới: “Chú rể đã có đáp án chưa?”

Ngụy Cẩn Hằng gật đầu: “Đều không phải.”

Trong phòng xuất hiện vài giây yên tĩnh, Quan Vĩ Lễ nghi ngờ nói: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Mọi người đều không trả lời đúng.”

Quan Vĩ Lễ cười to: “Người anh em, trí thông minh của cậu mặc dù cao, nhưng chơi trò chơi thì thật là nát.”

Ngụy Cẩn Hằng tỏ vẻ không hiểu.

“Chúng tôi vừa rồi đã thương lượng với Đồng Kiều rồi, vì để cho cậu không dễ dàng tìm ra cô ấy, mọi vấn đề cô ấy đều phải trả lời sai.” Nói, đem một chén rượu đưa tới.

“Ài, uống chén rượu này đi, cậu có thể tiếp tục hỏi ba vấn đề, không uống thì thất bại, nếu thất bại thì phải uống năm chén.”

Ngụy Cẩn Hằng không có nhận rượu: “Đã nói các cậu đã bàn luận với cô ấy làm khó xử tôi, hỏi nữa cũng vô dụng.”

Vấn đề này Quan Vĩ Lễ không kịp chuẩn bị.

Hầy, người này trí thông minh cũng quá cao, nghĩ đến điểm mà bọn họ không nghĩ tới.

Nếu là người bình thường, khẳng định liền sẽ vui sướng uống, tiếp tục đần độn hỏi, cố gắng tìm vợ, ai lại nói hỏi nữa cũng vô ích.

“Cho nên, cậu chọn nhận thua, trực tiếp uống năm chén rượu?” Quan Vĩ Lễ hỏi.

Ngụy Cẩn Hằng đảo mắt một vòng, lắc đầu nói: “Không, tôi kiên trì đáp án của tôi, Đồng Kiều không có trong sáu người này.”

Quan Vĩ Lễ cùng Lâm Thánh Hi hai người liếc nhau.

Lâm Thánh Hi đi lên trước vỗ vỗ bả vai Ngụy Cẩn Hằng, hỏi: “Nè người anh em, tôi có thể hỏi một chút tại sao không?”

Ngụy Cẩn Hằng suy tư một chút, nói ra: “Vừa rồi mọi người có mười sáu người, lại thêm về sau chúng tôi có bốn người vào nữa, trong đây hẳn là phải có hai mươi người, cửa phòng một mực đóng, không ai ra ngoài, nhưng bây giờ chỉ có mười chín người.”

“Trong đó có 6 bạn cùng phòng hồi đại học của Đồng Đồng, giờ chỉ còn Tiểu Y với Thượng Thượng còn đứng ở bên cạnh.” Nói xong anh chỉ chỉ hai nữ sinh đang xem náo nhiệt: “Cho nên có bốn bạn cùng phòng đang ở trên giường.”

Nói xong ánh mắt của anh lần nữa đảo một vòng: “Hiện tại thiếu đi Tiếu Vũ, Thần Thần cùng Đồng Đồng, theo tư duy của các cậu thì chắc chắn đã đem Đồng Đồng giấu đi, bởi vì giấu hai người kia thì hoàn toàn không cần thiết, cho nên trên giường hai người này là ai cũng không cần nói nhỉ.”

Trong phòng lần nữa yên tĩnh.

Ba giây sau Quan Vĩ Lễ chửi một câu: “Ngụy Cẩn Hằng, chơi trò này cậu đừng dùng não được không??”

Ngụy Cẩn Hằng nhếch môi khẽ cười nói: “Xem ra đoán đúng rồi.”

Quan Vĩ Lễ lườm anh một cái: “Nếu cậu đã thông minh như vậy, vậy cậu đoán xem chúng tôi đã giấu vợ cậu ở chỗ nào rồi?”

“…….” Ngụy Cẩn Hằng nghi hoặc: “Trò chơi chưa kết thúc sao?”

“Vốn là đã kết thúc, nhưng cậu là ma quỷ, cho nên trò chơi kéo dài thêm.”

Nói, sáu người trên giường dồn dập tháo mặt nạ, quả nhiên Ngụy Cẩn Hằng đoán đúng.

“Có nhắc nhở gì không?” Nói, Ngụy Cẩn Hằng dò xét phòng ngủ một vòng.

Quan Vĩ Lễ không cần suy nghĩ lắc đầu: “Không có.”

Nói đùa, chơi trò chơi nhỏ anh đều có thể làm ra tư thế thám tử phá án, lần này phải làm khó anh mới được.

Ngụy Cẩn Hằng bị Quan Vĩ Lễ chọc cười, nhận rượu trong tay của amh nói: “Chén rượu này tôi uống, cho tôi một gợi ý.”

Thấy Ngụy Cẩn Hằng yếu thế, tâm tình Quan Vĩ Lễ tốt lên không ít, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Tiếu Vũ, cho anh em mấy lời nhắc nhở.”

Ngụy Tiếu Vũ trên mặt mang nụ cười: “Đen, hình chữ nhật, phạm vi tại bên trong cả phòng.”

Nghe xong ba lời gợi ý, Ngụy Cẩn Hằng trầm tư hai giây, cất bước đi ra ngoài.

Phòng tổng thống tổng cộng có hai sảnh, trong đó còn có sảnh giải trí, phòng tiếp khách, phòng không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, một mình anh thì thật đúng là khó tìm.

Anh đứng ở phòng khách dò xét một lần, quay đầu lại hỏi: “Ai giấu người?”

Ngụy Tiếu Vũ không cần suy nghĩ liền trả lời nói: “Em.”

Bên cạnh, Quan Vĩ Lễ muốn ngăn lại, nhưng đã không kịp.

Ngụy Cẩn Hằng nhếch miệng, sau đó trực tiếp ra sảnh giái trí.

Thấy hướng của anh, Ngụy Tiếu Vũ sững sờ, sốt ruột muốn mở miệng ngăn cản, Quan Vĩ Lễ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đi tới: “Não em bị úng nước hay sao.”

Ngụy Tiếu Vũ ủy khuất: “Em nào biết được anh có thể đoán ra.”

Quan Vĩ Lễ liếc mắt, lầm bầm một câu: “Hai người có trí thông minh chênh lệch như vậy, anh hoài nghi em và anh em không cùng cha mẹ đẻ, đề nghị em trở về làm giám định đi.”

Vừa nói xong, anh liền bị Ngụy Tiếu Vũ đánh cho một trận.

Không đến hai phút, Ngụy Cẩn Hằng nắm tay Đồng Kiều đi ra.

Mọi người thấy đều trêu ghẹo, làm cho Đồng Kiều đỏ mặt.

Bởi vì Ngụy Cẩn Hằng quá thông minh, nhưng mọi người chưa hết hứng, còn nói muốn đem Ngụy Cẩn Hằng giấu đi, để Đồng Kiều đoán.

Lần này đám người dứt khoát đem Ngụy Cẩn Hằng giấu ở trong sáu người, để cho cô tìm.

Không thấy Ngụy Cẩn Hằng, Đồng Kiều dựa theo phương pháp người bình thường mà hỏi thăm.

Hỏi xong ba câu, sáu người đều lắc đầu làm cho Đồng Kiều mơ hồ.

Lúc này mọi người thấy trò chơi đã đạt được mục đích, ồn ào nói có thể dùng rượu để phạt, uống một chén hỏi tiếp 3 vấn đề.

Quan Vĩ Lễ còn ra vẻ “quan tâm” nói: “Rượu này còn tồn của lần trước đấy, đợi lát nữa em tìm ra Ngụy Cẩn Hằng, để cậu ta uống đi.”

Đồng Kiều tự mình hiểu lấy, quẫn bách mà hỏi: “Nếu như em không tìm ra được?”

Đám người cười một tiếng: “Vậy thì nhận thua, uống mười chén.”

Đồng Kiều: “……”

Ngụy Cẩn Hằng nhìn Đồng Kiều đần độn, một mặt bất đắc dĩ cưng chiều, nhưng vì có mặt nạ che chắn, không ai nhìn thấy.

Đồng Kiều bắt đầu hỏi vài vấn đề, nhưng mà, mười câu đã qua, Ngụy Cẩn Hằng là ai, cô vẫn không đoán ra.

Trên giường có sáu người, từng người đều là thanh niên tài tuấn, trừ Ngụy Cẩn Hằng cơ trí trầm ổn, năm người khác cũng đều là người có IQ và giá trị nhan sắc cao.

Có thể cùng Ngụy Cẩn Hằng làm bạn bè, đều là nhân vật không đơn giản.

“Em từ bỏ.” Đồng Kiều nói.

Nghe được câu này, đám người cười ha ha.

Quan Vĩ Lễ hô: “Ngụy đại gia ra đi, đang có mấy chén rượu chờ đón cậu đây.”

Ngụy Cẩn Hằng bất đắc dĩ bỏ mặt nạ xuống, xuống giường đem Đồng Kiều ôm vào trong ngực: “Thật là khờ quá đi.”

Đồng Kiều ở trong ngực amh bĩu môi, ngửa đầu nhìn anh: “Là do trò này quá khó chơi, không liên quan tới em.”

Ngụy Cẩn Hằng bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, lấy rượu trong tay Quan Vĩ Lễ, chậm rãi uống vào.

Uống mười mấy chén xong, Ngụy Cẩn Hằng nhăn mày lại.

Ngoài toilet, Đồng Kiều thấy Ngụy Cẩn Hằng từ bên trong ra, cúi đầu ngượng ngùng xin lỗi: “Thật xin lỗi, em thừa nhận là em quá đần, hại anh bị uống nhiều rượu như vậy.”

“Không có việc gì, nhưng hiện tại anh tương đối lo cho tương lai về sau.”

Đồng Kiều nghi hoặc: “Lo cái gì?”

Ngụy Cẩn Hằng ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Lo cho trí thông minh của con chúng ta.”

Đồng Kiều: “…….”

– HẾT –

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.