Edit: melbournje
🤤
Lần này được món hời, Đồng Kiều chẳng những không cao hứng, ngược lại còn lo lắng rằng mình có phải là bị lừa hay không.
Tập đoàn Hoằng Duy lớn như vậy, chắc không thể hố cô mấy ngàn tệ đâu nhỉ.
Cuối cùng cô cảm thấy vẫn là quên đi, mặc kệ nhẫn là giả hay thật cô đều mang theo, chờ khi nào gặp Ngụy Tiếu Vũ thì nhờ chị ấy xem hộ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt Đồng Kiều đã ở nhà một tuần, đem nhân vật Cơ Lâm cẩn thận nghiên cứu.
Bộ phim này truyền thông Thụy Tân là người đầu tư lớn nhất, cho nên địa điểm tuyển diễn viên cũng ở phòng họp tại Thụy Tân.
Sáng ngày hôm đó, Đồng Kiều đi sớm, ngồi ở dãy ghế bên ngoài hành lang chờ.
Bộ phim này là phim cổ trang quy mô lớn, cần lượng diễn viên đông đảo, mặc kệ là nam hay là nữ, toàn bộ hành lang đã chật ních.
Thời gian tuyển diễn viên là hai ngày, nữ chính, nữ hai cùng nam một, nam hai đã sớm được chọn.
Ngày hôm nay chủ yếu chọn mấy vai phụ quan trọng, nữ bốn Cơ Lâm chính là một trong số đó.
Trong đó không ít người đều là nghệ sĩ của công ty cô, chỉ riêng cùng tranh nhân vật Cơ Lâm với cô cũng đã ba bốn người.
Nhìn từng cô gái kích động hưng phấn đi vào, ủ rũ cúi đầu ra.
Đồng Kiều cũng càng ngày càng khẩn trương, gần đây cô có thói quen, chỉ cần tâm tình không tốt, hoặc là khẩn trương liền sẽ xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón trỏ trái.
Lại có hai cô gái đi vào, một mặt ủ rũ đi ra.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một âm thanh, “Xin chào, phiền nhường một chút.”
Đồng Kiều xoay người đi nhìn, liền thấy đối phương cười tươi như hoa nhìn cô, bên má còn có má lúm rất rực rỡ đáng yêu.
Cô tranh thủ thời gian nhường đường một chút, “Hả, xin lỗi.”
Người nam nghiêng người từ bên cạnh cô chen vào.
Đúng lúc này, nghe được người ở bên trong hô, “Trang Nhất Địch.”
Người nam trong trẻo hô, “Đến đây.” Sau đó lanh lợi chen vào phòng họp.
Bốn năm phút sau, anh đi ra, trên mặt vẫn như cũ treo nụ cười, để cho người ta rất có thiện cảm.
“Đồng Kiều.”
Đồng Kiều nghe được tên của mình liền bước nhanh đi vào phòng họp.
Làm cho cô không nghĩ tới nhà sản xuất phim lần này lại là Quan Vĩ Lễ, đối phương thấy được cô còn cười cười.
Ngồi bên cạnh là ba vị đạo diễn, Đồng Kiều vừa mới bắt đầu còn có chút khẩn trương, nhưng nhập vai xong, cô như trở thành một người khác.
Đạo diễn còn đang cảm thấy dung mạo của cô quá mức thanh thuần đáng yêu, không quá thích hợp với vai Cơ Lâm hung ác như thế.
Có thể thấy cô diễn xong, mấy người đạo diễn liền rất hứng thú.
Đạo diễn chính hài lòng gật đầu, cô gái này được, trong mắt có hi vọng.
Nhưng mà chưa tuyển đến người cuối cùng, ông cũng sẽ không tùy ý chọn người.
Chỉ là để Đồng Kiều trở về, rồi gọi người tiếp theo vào.
Đi ra phòng họp xong, Đồng Kiều có chút nhẹ nhàng thở ra, gọi điện thoại cùng chị Linh nói một tiếng rồi gọi xe về nhà.
Tối hôm nay sẽ có kết quả, nhưng Đồng Kiều cũng không nhận được tin tức gì.
Cô thất vọng thở dài một hơi, xem ra là không được chọn.
Trước đó chị Linh đề nghị với cô, nếu như Cơ Lâm không được chọn, liền tranh thủ thời gian nghiên cứu nhân vật khác, hoặc là kịch bản khác.
Hiện tại cô ở giai đoạn này, đều là kịch bản chọn cô, điều cô có thể làm chính là tung lưới mò cá.
Không có nhận được tin nhắn nên Đồng Kiều suy nghĩ đến nhân vật nữ sáu.
Lại nghiên cứu kịch bản đến nửa đêm, thẳng đến khi mở mắt không được nữa cô mới ngủ.
Sáng ngày hôm sau, đang chuẩn bị rời giường thu dọn một chút đi thử vai nữ sáu.
Điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên một tiếng, vậy mà là thông báo đã được chọn.
“A a a.” Cô cầm điện thoại di động xem hết tin nhắn, kích động trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên.
Không có chút nào cảm thấy buồn ngủ, rời giường tự trang điểm cho mình, che quầng thâm tối qua, liền ngồi xe đến công ty.
Chị Linh ở trong văn phòng, mấy cô gái còn lại đều một mặt lễ phép ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm.
Có người thấy Đồng Kiều tiến đến, còn đặc biệt lễ phép đứng dậy chào một câu, “Chị Đồng.”
Đồng Kiều cũng nói lại câu xin chào.
Không lâu sau, chị Linh cầm trong tay mấy phần hợp đồng vội vã đi đến,
Vừa ngồi trở lại sau ghế ở bàn làm việc liền nói, “Mấy người các em mau tới đây, ký hợp đồng.”
Mấy cô gái cùng nhau tiến lên, riêng phần mình cầm hợp đồng, ký tên, ký xong thì cầm hợp đồng đi ra ngoài.
Đồng Kiều giữ im lặng đứng ở một bên, thẳng đến tất cả mọi người đi rồi, chị Linh mới ngoắc tay nói, “Đồng Đồng, em qua đây.”
Đồng Kiều đi đến trước bàn làm việc của chị ấy, ngồi xuống.
Chị Linh cười như hoa nở, từ sau bàn làm việc đi tới, đưa tay vỗ bờ vai của cô, nói “Đồng Đồng, chị vẫn thật không nghĩ tới em có thể làm tốt như thế.”
Đồng Kiều ngượng ngùng nói, “Đều là chị Linh dạy cả.”
Hoắc Linh đem hợp đồng lấy ra, nói “Hôm qua mấy người đạo diễn rất hài lòng, nói em diễn vai Cơ Lâm xảo quyệt nhưng lại không khiến người khác cảm thấy chán ghét, bọn họ nhất trí cảm thấy nhân vật phản diện nữ hai càng thích hợp với em hơn.”
Nụ cười trên mặt Đồng Kiều cứng đờ, kinh hô nói, “Cái gì?”
“Nữ hai là Hồng Tịnh nhé.” Chị Linh nhìn biểu lộ ngu ngơ của cô, cười nói “Có phải rất ngạc nhiên hay không, khi chị nghe được tin này cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, em thật là may mắn, người diễn vai nữ hai này mới phát hiện ra mình mang thai, đã ba mươi tư tuổi nên cô ấy cần phải giữ thai thật tốt, cho nên đạo diễn nhờ đưa nhân vật này cho em.”
Đồng Kiều nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay cánh tay nói, “Chị Linh, chị tát em một cái đi, em nhất định đang nằm mơ.”
Chị Linh cười không ngậm mồm được, cưng chiều búng cái trán của cô, “Thật sự là ngu ngốc một cách đáng yêu.”
Chị ấy cười, Đồng Kiều lại khóc, phải nói là vui đến phát khóc.
Đồng Kiều kí trên hợp đồng, nhìn cát-sê 7 số, cô cảm thấy không thở nổi, não có chút thiếu hơi trở nên trống rỗng.
Gần đây là thế nào? Làm sao mà có quá nhiều chuyện tốt đến với côm
Coi kích động cầm hợp đồng về nhà cùng mẹ Đồng báo tin vui, hai người làm cơm tối ăn mừng.
Đồng Kiều còn để hợp đồng của mình đặt ở dưới di ảnh ba Đồng, đem tin tốt này nói cho ông.
Về sau Đồng Kiều liền không đi đâu nữa, ở nhà bắt đầu nghiên cứu kịch bản.
Nửa tháng sau, cô thu dọn đồ đạc, tiến vào đoàn làm phim.
Lần này Đồng Kiều không chỉ có phòng trang điểm của riêng mình, còn có mấy bộ đồ cổ trang thuộc về cô nữa.
Càng làm cho cô không nghĩ tới chính là Tiểu Y cùng Thượng Thượng cũng ở đoàn làm phim, hai người giống như lần trước, diễn nha hoàn.
Hơn nữa còn là nha hoàn thân thiết bên người Đồng Kiều.
Hai người bọn họ đều ngạc nhiên, Đồng Kiều có thể nhận được nhân vật nữ 2, hai cô ấy hỏi cô làm sao nhận được, Đồng Kiều liền đem chuyện kể lại một lần.
Vừa mới bắt đầu những người khác còn âm thầm nghị luận Đồng Kiều là một nữ diễn viên vô danh, làm sao có thể nhận được vai nữ 2, khẳng định ở mờ ám.
Nhưng rất nhanh, Đồng Kiều dùng kĩ thuật diễn khiến mọi người ngậm miệng.
Người khác diễn xong đều sẽ nghỉ ngơi, mà Đồng Kiều thì lại cầm kịch bản ngồi một mình.
Trên kịch bản, chỉ cần có liên quan tới nữ hai Hồng Tịnh, cô sẽ dùng bút vàng đánh dấu vào, thậm chí còn ở chỗ trống bên cạnh viết xuống ý kiến của mình.
Kịch bản viết lít nha lít nhít, có lần đạo diễn Thẩm Huy thấy kịch bản của cô, gọi lại tán thưởng, nói kỹ năng diễn của cô ngày một tăng lên.
Lần này cô được lên hình nhiều gấp 3 so với các nhân vật trước, Đồng Kiều trở nên bận rộn, mỗi ngày kết thúc công việc liền trở về rửa mặt xong nằm xuống rồi ngủ, hoàn toàn không có tâm tư khác.
Bên trong một căn biệt thự.
Cuối tuần, Quan Vĩ Lễ còn chưa có rời giường liền nhận được điện thoại của dì Ngụy.
Mỗi tuần, theo thường lệ dì sẽ gọi tới hỏi chuyện liên quan đến bạn gái của Ngụy Cẩn Hằng.
Quan Vĩ Lễ thứ n trả lời không có.
Lần này giọng điệu dì Ngụy trở nên nghiêm túc, hỏi, “Vĩ lễ, con thành thật nói cho dì, Cẩn Hằng có phải là giấu bạn trai không?”
Quan Vĩ Lễ thổ huyết, hai mẹ con này thật là……
“Không có.”
“Vậy nó làm sao không tìm bạn gái, thời gian trước thiên kim tập đoàn Thịnh Quý không phải mỗi ngày quấn lấy nó sao, nó không thèm để ý người ta, còn chọc đến ba người ta đều không vui.”
Quan Vĩ Lễ thở dài một hơi, từ trên giường ngồi dậy.
Bây giờ làm bạn cùng Ngụy Cẩn Hằng thật sự là quá khó, còn phải lo lắng cả hôn sự của cậu ấy nữa.
Trấn an được dì Ngụy, anh từ trên giường bò dậy, sửa soạn, liếc mắt đưa tình với mình trong gương, lái xe thể thao tới nhà Ngụy Cẩn Hằng.
Tuần này anh bận công chuyện của công ty, hai người đã gần một tuần không gặp mặt.
Ngụy Cẩn Hằng vẫn như cũ, tính tình ôn nhã, cầm bình tưới cây mà tưới hoa, nhổ cỏ.
Nhìn thấy Quan Vĩ Lễ chả hiểu sao đến sớm như vậy còn hơi kinh ngạc, “Sao cậu lại tới đây?”
Quan Vĩ Lễ tùy ý ngồi trên ghế, tay phải khoác lưng ghế, “Làm sao? Không chào đón tôi?”
“Chỉ là không ngờ tới cậu có thể rời giường sớm như vậy.”
Quan Vĩ Lễ đưa tay lên mắt nhìn đồng hồ, hiện tại đã tám giờ, nhưng so với cuối tuần của anh mà nói thì đúng là sớm.
“Đừng nói nữa, còn không phải là vì cậu.”
Ngụy Cẩn Hằng giơ tay chỉ phía dưới anh.
“Được được được, tôi không oán giận, đúng, cậu biết thời gian trước Đồng Đồng nhà cậu……”
Một ánh mắt thâm trầm phóng tới.
“Ách…. Đồng Kiều của công ty chúng ta nhận được vai nữ hai phim của Thẩm Huy sao?”
Ngụy Cẩn Hằng tỏ vẻ không hứng thú, xoay người cầm lấy kéo tỉa cây.
Quan Vĩ Lễ lệch đầu nhìn anh, “Cậu không hứng thứ với cô ấy sao?”
“Ui trời, đã không có hứng thú, vậy tôi liền không nói.”
Anh vừa nói vừa quan sát Ngụy Cẩn Hằng, nhìn một hồi, phát hiện Ngụy Cẩn Hằng che giấu cảm xúc quá giỏi, căn bản anh nhìn không ra nửa điểm dị thường.
Lúc này, tròng mắt Quan Vĩ Lễ di chuyển, lấy điện thoại ra, giả vờ điện thoại.
“Tiếu Vũ à, bận gì sao?”
“Đúng rồi, trước mấy ngày em không phải đến thăm Đồng Kiều ở đoàn làm phim sao.”
“Anh nhớ lúc đó em nói Đồng Kiều ngồi chơi game cùng một người đàn ông, hai người cười cười nói nói có phải thật hay không?”
“Em có chụp ảnh người đó sao, gửi tới anh xem một chút.”
Quan Vĩ Lễ nói xong lời này, nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng thong dong bình tĩnh hơi thay đổi.
Anh liếc mắt, để xem có thể giả bộ bao lâu.
Nghĩ như vậy, trên miệng anh lầm bầm, giống như là tự nhủ, “Ui, Tiếu Vũ gửi ảnh người đó tới thật. Làm sao có chút mờ vậy, hai người còn ngồi rất gần.”
“Người này rất khá nhỉ, ảnh mặc dù thấy không rõ lắm, nhưng đại khái nhìn sang, dáng dấp còn rất đẹp trai.”
“Ngụy đại gia, tôi nói Đồng Kiều cô nàng này thật đúng là như như lời cậu nói, là bạch nhãn lang, tách cậu chưa bao lâu đã có đối tượng rồi.”
Vừa dứt lời, điện thoại trong tay bị người ta rút đi.
Ngụy Cẩn Hằng mắt nhìn điện thoại, trừng mắt liếc anh một cái, đưa điện thoại ném vào trong ngực anh.
“Nhàm chán.”
Quan Vĩ Lễ thì một mặt cười bỉ ổi, “Nhàm chán so với sự phiền muộn của cậu vẫn tốt hơn.”
“Đi, công ty chúng ta đầu tư bộ phim này, đi xem bọn họ diễn thế nào, tránh khỏi tiền của chúng ta trôi theo dòng nước.”