Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

Chương 20: Lưu Kỳ tự sát


Edit: melbournje

🤤

Hai người chạm mặt nhau, Đồng Kiều đem ánh mắt rời đi.

“Anh, mau đến đây ngồi.” Ngụy Tiếu Vũ một mặt cười xấu xa lôi kéo Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở giữa chỗ trống.

Lúc này Quan Vĩ Lễ đi đến bên cạnh Đồng Kiều trên mặt mang ý cười, giọng điệu lãnh đạo nói, “Đồng Kiều à, cô sang chỗ kia ngồi đi.”

Đồng Kiều nhìn anh ta nháy mắt với mình, lại nhìn người ngồi bên tay trái mình là một nữ minh tinh nổi tiếng Cố Thần Thần, lập tức hiểu rõ ông chủ có ý gì, đứng dậy cầm đồ của mình ngồi sang vị trí bên cạnh, còn chưa có ngồi xuống, lại nghe Quan Vĩ Lễ nói “Anh Hi đến ngồi bên cạnh tôi, đợi lát nữa tôi cùng anh nói chút chuyện.”

Hết thảy có tám cái ghế dựa, ba người Cố Thần Thần ngồi cùng một chỗ, Quan Vĩ Lễ ngồi sát bên Cố Thần Thần, Lâm Thánh Hi ngồi ở bên cạnh anh ta.

Chỉ còn lại vị trí bên trái và phải của Ngụy Cẩn Hằng.

Ngụy Tiếu Vũ tùy ý ngồi ở bên tay phải của Ngụy Cẩn Hằng, chỉ còn lại một cái chỗ trống.

Đồng Kiều không muốn những người khác nhìn ra cô cùng Ngụy Cẩn Hằng có gì, yên lặng mà ngồi.

Tám người đã đến đông đủ, phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.

Trừ Đồng Kiều, còn lại những ngồi đều là nhân vật to lớn, bình thường đều bề bộn công việc, lần này có thể tụ tập một chỗ cũng không dễ dàng.

Có thể thấy được Cố Thần Thần cùng Quan Vĩ Lễ, Lâm Thánh Hi đều biết nhau, không mấy phút sau, mấy người liền nâng ly cạn chén uống.

Ngụy Tiếu Vũ tính tình tùy tiện, sáu người mấy chén vào trong bụng, thấy chỉ có cái ly trước mặt Đồng Kiều cùng Ngụy Cẩn Hằng là không nhúc nhích.

Ngụy Tiếu Vũ liền mở miệng nói, “Đồng Đồng, em làm sao không uống?”

Đồng Kiều trên mặt mang ý cười, để đũa xuống, giơ ly rượu lên nói, “Đến đây, cụng một chén.”

Ngụy Tiếu Vũ thích tính cách này của cô, hai người chạm cốc, hoàn toàn không để ý Ngụy Cẩn Hằng ở giữa sắc mặt hơi đen.

Nhìn thấy Đồng Kiều sảng khoái như vậy, những người khác cũng đều tới làm với Đồng Kiều một ly, rất là thân thiện.

Ngược lại là Ngụy Cẩn Hằng, cả đám người thấy sắc mặt anh khó coi, đều không dám nói chuyện.

Lúc này, Quan Vĩ Lễ hỏi Đồng Kiều, “Đồng Kiều cô nên làm quen với Ngụy Tổng một chút.”

Sắc mặt Đồng Kiều thong dong bình tĩnh, cười nói, “Đã quen rồi, lần trước chị Tiếu Vũ mang theo tôi đi ăn cơm, lúc Quan Tổng cũng ở chỗ đó mà.”

Quan Vĩ Lễ có chút nhíu mày, “a ~” dài một tiếng, “Đã quen biết vậy cô liền mời Ngụy Tổng một ly đi, ngày hôm nay hình như tâm tình cậu ấy không tốt lắm.”

Đồng Kiều im lặng, ông chủ này chuyên hố nhân viên sao? Biết anh tâm tình không tốt còn để tôi kính rượu làm gì.

Nhưng mà trên mặt cô vẫn cười gật đầu, nhu thuận trả lời, “Được.”

Nói xong quay đầu, nghiêng người nói “Tôi mời Ngụy Tổng một ly.”

Thật ra lúc này trong lòng Đồng Kiều đang đánh trống, Ngụy Cẩn Hằng liệu có cho mình một đường lui hay không.

Một bên là ông chủ, một bên là kim chủ cũ, cô kẹp ở giữa cũng rất khó khăn mà.

Ngụy Cẩn Hằng mắt nhìn Đồng Kiều đã hơi say, sau đó đưa mắt nhìn sang Quan Vĩ Lễ.

Quan Vĩ Lễ cảm giác được có ánh mắt sắc như kiếm phóng tới, không để lại dấu vết, giả bộ như không nhìn thấy.

Ngụy Cẩn Hằng thu hồi ánh mắt, ánh mắt đang lạnh liền trở nên lãnh đạm, phảng phất như thật sự không quen Đồng Kiều, bưng ly rượu của mình lên.

Đồng Kiều thấy anh nể tình, trong lòng vui mừng, vừa muốn cùng anh chạm cốc.

Ai ngờ anh né tránh, tay trái khoác lên chỗ cổ tay của cô, đem chén rượu của cô đặt ở trên mặt bàn.

“So với uống với cô, tôi càng muốn uống với Quan Vĩ Lễ hơn.”

Quan Vĩ Lễ đột nhiên bị nhắc tên nghiêng đầu sang chỗ khác.

Nghe thấy Ngụy Cẩn Hằng gọi cả tên họ mình, liền biết mình tiêu rồi.

Quả nhiên, Ngụy Cẩn Hằng giống như là như rắn độc, để mắt tới anh, liên tiếp rót cho anh ba chén.

Cuối cùng còn cảm thấy chai rượu vang này không đủ mạnh, trực tiếp gọi nhân viên lên, gọi cocktail, rất nặng.

Uống mấy ly Quan Vĩ Lễ liền có chút sợ.

Đồng Kiều ngồi ở bên cạnh, nhìn Ngụy Cẩn Hằng một chén tiếp một chén uống, có chút bận tâm.

Vốn định đưa tay vụng trộm kéo góc áo của anh, nhắc nhở anh đừng uống.

Ai có thể nghĩ Đồng Kiều vừa cầm góc âu phục của anh, một bàn tay ấm áp liền cầm tay của cô.

Cô theo bản năng muốn tránh, không nghĩ tới đối phương nắm rất chặt, Đồng Kiều rút ra hai lần đều không được, cô không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Chỉ thấy ánh mắt của anh vẫn như cũ nhìn Quan Vĩ Lễ, hướng về phía anh ta ưu nhã lung lay cái ly trong tay, có chút ngửa đầu, đem rượu trong ly uống sạch.

Giống như người nắm tay nhỏ của Đồng Kiều thật chặt không phải là mình.

Quan Vĩ Lễ một chén vào trong bụng, để ly xuống, trên mặt ửng đỏ đã có vẻ say “Không được, rượu này quá mạnh, không thể uống nữa.”

Ngụy Cẩn Hằng vẫn như cũ, chậm rãi đem chén rượu buông xuống, nhìn anh một cái không làm khó nữa.

Những người khác im lặng xem náo nhiệt, bầu không khí trên bàn cơm coi như hòa hợp, đến cuối cùng, Quan Vĩ Lễ say rượu đi lên.

Như là đứa bé quấn lấy Cố Thần Thần, muốn người ta ôm một cái, hôn hôn, làm cho Cố Thần Thần vừa thẹn lại giận.

Những người khác giống như là đã quen, chỉ có Đồng Kiều một mặt ngạc nhiên nhìn.

Bữa tiệc kết thúc, tám người đi xuống bãi đỗ xe.

Người trên bàn ai cũng uống rượu, Lâm Thánh Hi phụ trách đem Quan Vĩ Lễ về nhà.

Về sau Ngụy Tiếu Vũ tiễn Cố Thần Thần và na người nữa lên xe bảo mẫu.

Trong lúc nhất thời chỉ còn lại Đồng Kiều, Ngụy Cẩn Hằng cùng Ngụy Tiếu Vũ.

Ngụy Tiếu Vũ mở miệng hỏi “Đồng Đồng, em định về kiểu gì?”

“Em đón xe về.”

“Vậy em và chị ngồi chung xe, chị đưa em về.”

Đồng Kiều bận bịu khoát tay, “Không cần không cần, chính em…”

“Để anh đưa cô ấy về.” Ngụy Cẩn Hằng một mực không nói chuyện mở miệng.

Lời này khiến Ngụy Tiếu Vũ cùng Đồng Kiều đều thót cả tim.

Đồng Kiều sợ anh uống say sẽ để lộ ra quan hệ của hai người.

Mà Ngụy Tiếu Vũ kinh ngạc vì anh mình chủ động muốn đưa phụ nữ về nhà.

Ngụy Tiếu Vũ phản ứng rất nhanh, như gà con mổ thóc giống như gật đầu, “Được được được, con gái về khuya một mình rất không an toàn, vừa tiện thì để cho anh chị đưa em về.”

Nói xong, ấy liền nhanh chóng chui vào xe bảo mẫu, thúc giục tài xế lái xe đi.

Ngụy Tiếu Vũ vừa đi, bãi đỗ xe chỉ còn lại hai người.

Đồng Kiều quay đầu nhìn anh, phát hiện anh đang tựa ở cạnh xe, nhắm mắt lại.

“Anh ổn chứ?”

Ngụy Cẩn Hằng mở to mắt, con ngươi thâm trầm có chút phiếm hồng.

Thanh âm anh khàn khàn nói. “Ừ, đầu có chút nhức.”

“Vậy… tài xế của anh đâu”

“Quan Vĩ Lễ đưa tới.”

Đồng Kiều vốn muốn chuồn lẹ, nhưng nhìn anh có bảy tám phần men say, cũng không yên lòng để anh lại đây một mình.

“Vậy để tôi tìm taxi cho.” Nói Đồng Kiều lấy điện thoại ra, đang muốn mở khoá.

Bỗng nhiên một bàn tay đem điện thoại trong tay cô đoạt mất.

“Ái!” Đồng Kiều bị cướp không kịp đề phòng, muốn đưa tay lấy lại, nhưng vồ hụt.

“Ngụy Tổng, anh say rồi.”

Ngụy Cẩn Hằng đem điện thoại di động của cô nắm trong tay, thưởng thức gật đầu nói. “Ừ… quả thực say.”

Không say thì sao anh lại làm ra chuyện ngây thơ như vậy.

Đồng Kiều thở dài một hơi. “Để tôi dìu anh lên bên trên nghỉ ngơi.”

Trong đầu cô còn yên lặng tính toán, khách sạn Hoằng Duy vốn chính là sản nghiệp của tập đoàn Hoằng, ông chủ ở đây mướn phòng nghỉ ngơi, cũng không cần kí tên ở sổ.

Từ chỗ quản lý khách sạn lấy được phòng tổng thống xa hoa, Đồng Kiều sợ quản lý hiểu lầm, đến cửa liền nói nhờ quản lý chiếu cố Ngụy Cẩn Hằng một chút, cô chuẩn bị lấy lại điện thoại di động của mình liền rời đi.

Thật không nghĩ đến đối phương là một người chính trực như vậy, dĩ nhiên cũng có một ngày chơi xấu.

Đồng Kiều không mang tiền, đón xe cũng không được, anh không đưa cô điện thoại rõ ràng chính là không cho phép cô đi.

Quản lý khách sạn là người thông minh, thấy thái độ của Ngụy Cẩn Hằng trong nháy mắt hiểu rõ ý của anh, lập tức từ chối. “Cô gái à, nếu không có chuyện gì thì tôi xuống trước, nếu như cô cần gì thì có thể gọi điện thoại.”

Nói xong lộ ra một nụ cười lễ phép, đưa tay cấp tốc khép cửa phòng lại.

Đồng Kiều: ……….

Lại nhìn Ngụy Cẩn Hằng, đang bực bội nới lỏng cà vạt trên cổ ra.

“Ngụy Tổng, ngài đây là ý gì?”

Ngụy Cẩn Hằng xoay người, ngồi ở bên giường, giữ im lặng nhìn cô.

Sau khi say rượu hai con ngươi Ngụy Cẩn Hằng như có nhiều sương mù, mông lung để cho người ta thấy không rõ lắm.

Đồng Kiều nhìn anh đưa điện thoại di động đặt ở trên giường, coo đi lên trước muốn đưa tay lấy lại.

Đã thấy Ngụy Cẩn Hằng nhíu lông mày nằm ở trên giường, thì thào một tiếng. “Đầu đau quá.”

Đồng Kiều muốn cầm điện thoại, thở dài một hơi, quay người lấy cho anh cốc nước nóng.

Đi đến bên giường lại phát hiện đối phương đã ngủ thiếp đi.

Nhìn anh từ từ nhắm hai mắt, lông mày có chút nhướng lên, Đồng Kiều thở dài một hơi, vì để cho anh ngủ dễ chịu hơn, Đồng Kiều đem áo khoác của anh cởi ra.

Cô đưa tay đẩy Ngụy Cẩn Hằng, nhẹ giọng kêu. “Ngụy Tổng.”

Ngụy Cẩn Hằng không phản ứng, cô lại liên tiếp kêu vài tiếng, đối phương cũng không có động tĩnh.

Nhìn xem bởi vì người đàn ông này đang say rượu lại còn ngủ say, trong đầu Đồng Kiều có một suy nghĩ to gan lớn mật.

Mà cô, nghĩ là làm.

Đồng Kiều chạm môi lên đôi môi ấm áp của anh, như là chuồn chuồn lướt nước, nhìn hàng lông mi kia khẽ run lên, Đồng Kiều cho là anh sắp tỉnh, bị doạ đến mức trong nháy mắt đứng thẳng người.

Trái tim nhanh chóng nhảy loạn, cô giống như đứa bé làm chuyện sai trái, đắp chăn cho anh rồi lấy điện thoại rời đi.

“Ba”. Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, người đàn ông đang ngủ say chậm rãi mở mắt.

Hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ đến việc mình làm xế chiều hôm nay, không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, mình thật là điên rồi.

Không riêng anh cho rằng như vậy, Đồng Kiều cũng cảm thấy mình điên rồi.

Trốn ra khỏi khách sạn, bị gió lạnh thổi qua, Đồng Kiều lập tức bình tĩnh lại.

Nghĩ lại việc mình làm vừa rồi, cô chỉ có thể cảm thấy may mắn trong lòng, rằng không có ai biết.

Ngày kế tiếp, Đồng Kiều không còn dám đi đâu, nhưng ở nhà hiện tại quả là nhàm chán, liền vụng trộm chơi game. Wechat cũng để yên lặng.

Chính là vì tránh né tin nhắn oanh tạc của Ngụy Tiếu Vũ.

Ngụy Tiếu Vũ: Đồng Đồng, nghe nói tối hôm qua anh chị thuê phòng ở khách sạn Hoằng Duy.

Ngụy Tiếu Vũ: Tốc độ của hai người cũng đúng là quá nhanh.

Ngụy Tiếu Vũ: Em làm sao tóm được anh chị vậy?

Ngụy Tiếu Vũ: Chẳng lẽ anh chị thích người như em?

Ngụy Tiếu Vũ: Alo! Nói chuyện đi nha.

Đồng Kiều: Em đang quay phim —

Ngụy Tiếu Vũ: Em được lắm, thành thật khai báo, em cùng anh chị có chuyện gì xảy ra?

Ngụy Tiếu Vũ: Em còn giấu rất kĩ, dĩ nhiên chị lại không nhìn ra em cùng anh chị có gì đó.

Đồng Kiều thực sự không có cách nào trả lời, dứt khoát giả chết, tin nhắn cũng không dám xem nữa.

Ngụy Tiếu Vũ tính tình nóng nảy gặp Đồng Kiều hỏi gì cũng không ra, liền nói muốn tìm anh của mình để hỏi.

Về phần kết quả, Đồng Kiều không biết được.

Buổi chiều, đột nhiên có một tin tức cực sock leo lên hot search: Lưu Kỳ tự sát

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.