Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

Chương 1: Vậy thì đi làm chuyện không buồn tẻ


Edit: melbournje

🤤

“Cạch”

Đồng Kiều ngồi xuống trước bàn làm việc, một xấp văn kiện hung hăng xòe ở trước mặt của cô.

Người đại diện Lưu Kỳ tức giận gõ bàn, chất vấn: “Giải thích cho tôi!”

Tròng mắt Đồng Kiều nhìn hợp đồng trước mặt.

Đây là hợp đồng mà ba năm trước đây cô cùng công ty ký.

Thấy Đồng Kiều không nói lời nào, Lưu Kỳ tiếp tục nói: “Lúc trước ký hợp đồng chẳng phải có một khoản viết rõ ràng: Nghệ sĩ phải phối hợp với sự an bài của công ty.”

Đồng Kiều bình tĩnh, ngữ khí kiên định nói: “Đúng, trên hợp đồng viết chính là như vậy, nhưng bây giờ tôi thấy yêu cầu này không hợp lý, tôi không có cách nào phối hợp.”

“Đồng Kiều!” Lưu Kỳ tức giận cổ đều đỏ. “Cô cho rằng cô là ngôi sao nổi tiếng sao? Thích gì thì làm cái đó? Hiện tại là tai tiếng thế nhưng sẽ cho cô chút danh tiếng, người ta là minh tinh hạng hai, cô đây, một nữ *diễn viên tuyến thứ 18, có tư cách gì nói không phối hợp.”

*diễn viên tuyến thứ 18: diễn viên kém nổi

Đồng Kiều sắc mặt lạnh lùng: “Vậy anh vì cái gì không đi tìm những người khác, ví dụ như người mà anh nhìn trúng, Triệu Mẫn.”

Lưu Kỳ đang tràn ngập nộ khí bị hỏi đến hơi sững sờ, sau đó sắc mặt trở nên xanh xám: “Cô cũng là nghệ sĩ dưới tay tôi, giúp cô là nghĩa vụ của tôi.”

Đồng Kiều không chút yếu thế: “Vậy hủy hoại tôi, cũng là một trong những nghĩa vụ của anh sao?”

So với Lưu Kỳ nổi trận lôi đình, Đồng Kiều rất bình tĩnh, ngoài miệng một câu lại một câu đều không chịu nhượng bộ.

Trương Cưu là một nam diễn viên hot của năm nay, trong phim «Nữ Quan» diễn vai nam 4, bởi vì nhân vật đó rất được yêu thích, lại thêm được công ty tuyên truyền, anh ta liền hot lên, về sau lại tham gia mấy chương trình, danh khí càng tăng.

Gần đây, có người vạch trần, anh vứt bỏ bạn gái bảy năm, chạy theo một nữ doanh nhân giàu có, các vai diễn của anh đều là do vị bạn gái trong truyền thuyết này dựa vào quan hệ để tranh thủ đoạt lấy.

Nếu như bây giờ thật sự lộ ra chuyện đó, vậy thì mọi chuyện coi như xong.

Cho nên công ty quyết định tìm cho anh một nữ diễn viên không quyền không thế, còn không nổi tuyến thứ 18, để ngăn chặn mọi lời đồn thổi trên mạng.

Đồng Kiều không hiểu, công ty nhiều nghệ sĩ nữ như vậy, vì cái gì bọn họ lại để mắt tới chính mình.

Nói là có thể giúp cô nổi danh, ha ha, bị đen đến nổi sao?

Hiện tại trên mạng chuyện của Trương Cưu đang hot, chỉ cần vị “bạn gái” này ra mặt, bất kể là ai, đều sẽ bị chửi thương tích đầy mình, nói không chừng tổ tông mười tám đời của cô đều bị đào ra.

“Cô… Cô làm sao dám.” Lưu Kỳ tức giận đến cực đỉnh, cố bình tĩnh lại.

Anh ta thở dài một hơi, kiên nhẫn giải thích nói: “Tiểu Đồng, cô yên tâm, cô cùng Trương Cưu chỉ là ăn một bữa cơm, chuyện sau đó giao cho công ty, chúng tôi sẽ xử lý tốt, đến lúc đó tuyệt đối cho cô quan hệ xã hội, để cô được cả danh và lợi.”

Đồng Kiều vẫn như cũ không hé miệng, cầm hợp đồng trước mặt tùy ý lật xem.

Lưu Kỳ tiếp tục khuyên nhủ: “Đúng rồi, cha cô không phải bị ung thư gan sao, chú ấy còn đang bệnh viện đúng không.”

“Bệnh viện tỉnh Lâm Hà, một ngày trị liệu cùng phí nằm cũng không ít đâu nhỉ.”

“Công ty sẽ điều chỉnh cho cô một chút, mỗi năm ít nhất được ba quảng cáo, năm vai diễn trong phim truyền hình….”

Lưu Kỳ nói không ngừng, kỳ thật Đồng Kiều căn bản không có nghe.

Cô đem hợp đồng nhìn một lần, cuối cùng đem ánh mắt dừng trước số tiền bồi thường hợp đồng ở bên trái, tròng mắt của cô hoảng một trận, do dự ba giây, nói ra: “Tôi suy nghĩ một chút.”

Nghe cô nói như thế, con ngươi Lưu Kỳ trong nháy mắt sáng lên.

“Được được được, cô có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, như vậy đi, trước sáu giờ chiều cho tôi đáp án, buổi tối tôi đưa cô đến điểm hẹn ăn cơm cùng Trương Cưu.”

Trong giọng nói Lưu Kỳ tràn đầy cao hứng, ngay cả trong con ngươi cũng để lộ ra sự hài lòng đối với Đồng Kiều.

Đồng Kiều sắc mặt khó coi, không để ý đến anh ta ở phía sau, trực tiếp đứng lên đi ra khỏi văn phòng.

Giữa buổi trưa, khí trời nóng bức, trạm xe buýt đứng không ít người, trong đó một bóng lưng tinh tế dị thường thu hút sự chú ý của người khác.

Đồng Kiều không có chú ý tới ánh mắt dò xét bên cạnh cô, toàn bộ tâm tư đều đắm chìm trong điện thoại di động.

Hot search trên weibo, trong đó ba cái đều là liên quan tới chuyện của Trương Cưu.

Trên weibo của Trương Cưu thì bị mắng đến mức không thể nhìn được.

Không ít bạn cư dân mạng đều đang tìm người “bạn gái” trong truyền thuyết kia.

Công ty nói là tìm cho Trương Cưu một người bạn gái, kỳ thật chính là tìm người thế thân thôi.

Đồng Kiều nhếch môi, do dự mở Wechat, tìm đến cái tên Ngụy Cẩn Hằng.

Mở ra tin nhắn của bọn họ, liên tiếp sáu bảy tin đầu đều là cô gửi lời cảm ơn tới cho đối phương.

Lật về phía trước, xem tin nhắn cuối cùng anh gửi cho cô, đã là hai tháng trước.

Cô do dự mãi, quyết định chủ động chào hỏi.

Đồng Đồng là Tiểu Khả Ái: Ngụy Tổng, bận bịu gì sao?

Lúc này, xe buýt tới, Đồng Kiều cất điện thoại di động cất vào trong túi, lên xe.

Người thì đang ngồi trong thư phòng.

Trên bàn, một lư hương bên trong đang đốt trầm hương, trong thư phòng tản ra một mùi hương thơm ngọt.

Bên bàn đọc sách có một người đàn ông đang ngồi, một thân mặc áo bông vải sợi đay, tay áo bị anh xắn tới cánh tay, trên cổ tay trái đeo một chiếc vòng tay đen nhánh được cuộn lại.

Trước mặt anh bày biện một quyển sách, ngón tay thon dài trắng trẻo lật trang giấy, thần sắc nghiêm túc.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng đập cửa.

Người đàn ông nghe thấy ngẩng đầu, xoay cái cổ cứng ngắc một cái, nói: “Vào đi.”

Ngoài cửa có một người phụ nữ trung niên đi vào: “Ngài có điện thoại.”

Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, đưa tay nhận điện thoại và xem thông báo, có chút nhíu mày, sau đó cất đi.

“Ừm.”

Đồng Kiều đứng ở cầu thang, dựa ở trên vách tường.

Ba giờ trước, cô ở trên xe buýt gửi tin nhắn Wechat, đối phương một mực không có trả lời.

Cô đợi đến nóng lòng, dứt khoát trực tiếp gọi điện thoại, nghe được âm thanh khàn khàn ôn hòa của đối phương, trong nháy mắt những chữ trong đầu cô biến mất hầu như không còn cái gì.

Cô há to miệng, không biết nên làm sao mở miệng.

“Tôi, tôi là Đồng Kiều.”

“Tôi biết.” Người đàn ông giọng điệu nhàn nhạt.

“Tôi…” Đồng Kiều ấp úng nói không nên lời.

Lúc trước Đồng Kiều lựa chọn cùng anh trở thành bạn trên giường, cũng là bởi vì ba Đồng bị ung thư gan, để phẫu thuật thì phải cần rất nhiều tiền, cô bị cùng đường mới tới mức bán thân.

Có thể cô đi theo Ngụy Cẩn Hằng gần một năm, nhưng anh cũng chỉ đi tìm cô mấy lần, bình thường hai người giống như là người xa lạ, không liên quan tới nhau, ai cũng bận rộn chuyện riêng.

“Thế nào?”

Thấy Đồng Kiều bên này một mực không có nói gì, người đàn ông mở miệng hỏi.

“Tôi…tôi.” Đồng Kiều cắn răng một cái: “Tôi muốn mượn của anh ít tiền.”

Đối phương dừng một chút, thanh âm ôn hòa mà hỏi: “Mượn nhiều hay ít?”

Đồng Kiều nói ra số tiền tương ứng với tiền bồi thường trên hợp đồng.

Nghe cô mới mở miệng liền muốn nhiều như vậy, Ngụy Cẩn Hằng nhăn lông mày.

Cái số này với anh mà nói không tính là gì, chỉ là anh tương đối nghi hoặc, Đồng Kiều lập tức muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì?

“Tới nhà của tôi ở nói đi.”

Nghe như thế, Đồng Kiều chần chờ gật đầu: “Được.”

Biệt thự đó ở tỉnh Lâm Hà, khu Đông, được gọi là khu quý tộc.

Mở cửa cho Đồng Kiều chính là dì Trương, vào xong trực tiếp đưa cô đến thư phòng, nói Ngụy Cẩn Hằng ở bên trong đợi cô.

Trong thư phòng, Ngụy Cẩn Hằng ngồi xếp bằng trên thảm Tatami, trước mặt có một chiếc bàn vuông bày biện mọi thứ, anh một tay cầm quân trắng, một cái tay cầm quân đen, chính mình cùng mình đánh cờ.

Đồng Kiều bất động thanh sắc hít sâu một hơi, cảm giác mình khẩn trương, mới từ cửa thư phòng từng bước một đi đến.

Trong thư phòng có mùi Trầm Hương, có tác dụng an thần dưỡng tâm, Đồng Kiều ngửi mùi hương như có như không này, hoảng loạn trong lòng chậm rãi trở nên bằng phẳng.

Ngụy Cẩn Hằng ngước mắt lườm cô một chút, đối với cô dùng tay làm dấu mời, Đồng Kiều thuận thế ngồi đối diện anh.

Cô đang do dự không biết nói làm sao, ngược lại là Ngụy Cẩn Hằng mở miệng hỏi: “Có lý do sao?”

Đồng Kiều đầu óc chập mạch, chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”

“Lý do vay tiền.”

“Tôi… Muốn hủy hợp đồng cùng công ty.”

Nghe nói như thế, Ngụy Cẩn Hằng kinh ngạc ngước mắt nhìn cô, tiện tay đem quân cờ thả xuống.

“Chịu ủy khuất?”

Đồng Kiều quệt miệng, gật đầu: “Công ty muốn hủy hoại tôi.”

Nghe nói như thế, Ngụy Cẩn Hằng ngước mắt nhìn cô một cái, để cho cô nói tiếp.

Đồng Kiều đem chuyện ngày hôm nay ở công ty cùng Ngụy Cẩn Hằng kể lại một lần, càng nói trong lòng lại cảm thấy tức giận.

Trái lại Ngụy Cẩn Hằng từ đầu tới cuối thần sắc bình tĩnh.

Đồng Kiều đánh giá khuôn mặt tuấn tú của anh, thử dò xét nói: “Có thể cho tôi mượn không?”

Ngụy Cẩn Hằng không có trả lời ngay, cau mày có chút trầm tư.

Lúc này, cửa thư phòng lần nữa bị gõ vang.

Từ bên ngoài đi vào là một người đàn ông cao gầy, anh ta là trợ lý của Ngụy Cẩn Hằng, xem như một trong số ít người biết quan hệ của cô cùng Ngụy Cẩn Hằng.

“Ngụy tiên sinh, đây là tư liệu tiêu thụ mà công ty Hằng Hà, Quan Vũ đưa tới.”

Ngụy Cẩn Hằng tiện tay nhận lấy, đại khái lật xem.

Trợ lý Cao Viễn tiếp tục nói: “Còn có tổng giám đốc Quan Vũ và Lý tổng nhờ tôi hỏi ngài, có thể hay không cùng ăn cơm tối.”

Đồng Kiều thấy anh có chuyện bận rộn, chuẩn bị ra ngoài.

Vừa đi hai bước, sau lưng truyền đến một thanh âm ôn nhã: “Ở phòng khách chờ tôi.”

Trong mắt Đồng Kiều bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, ngăn chặn sự kích động trong lòng: “Được.”

Ngụy Cẩn Hằng cũng không có để cho cô chờ quá lâu, không đến mười phút, cửa thư phòng liền mở ra, Ngụy Cẩn Hằng cùng Cao Viễn từ bên trong đi ra.

Cao Viễn trực tiếp mang theo một xấp tài liệu hướng ra ngoài, Ngụy Cẩn Hằng thì ngồi xuống đối diện cô.

“Sau khi hủy hợp đồng đã nghĩ đến công ty nào chưa?”

Ngụy Cẩn Hằng hỏi đột nhiên, Đồng Kiều chưa kịp đuổi theo ý nghĩ của anh.

Người đàn ông nhìn Đồng Kiều không có phản ứng, đem lời nói lặp lại lần nữa: “Đã nghĩ sẽ kí hợp đồng với công ty nào chưa?”

“Chưa có.” Đồng Kiều trả lời.

Cô hiện tại chỉ cân nhắc Ngụy Cẩn Hằng có thể hay không lập tức cho mình vay nhiều tiền như vậy.

Nếu như cho vay, cô liền lập tức cùng công ty hủy hợp đồng, cùng lắm thì đóng vai phụ, kiếm tiền trả lại anh.

Nếu như mượn không được tiền, cô chỉ có thể đáp ứng làm “bạn gái” của Trương Cưu.

Hậu quả… Cô không dám nghĩ.

Đoán chừng về sau rất khó lăn lộn ở giới giải trí đi.

“Ký hợp đồng với truyền thông Thụy Tân đi.”

Nghe được cái tên này, Đồng Kiều kinh ngạc trừng to mắt.

Truyền thông Thụy Tân là lão đại trong các công ty giải trí hiện tại.

Dưới trướng công ty có những nghệ sĩ nổi tiếng nhiều vô số kể, công ty này Đồng Kiều nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Ngụy Cẩn Hằng tiếp tục nói: “Chuyện giải trừ hợp đồng với công ty cũ để tôi xử lý, mấy ngày này cô ở nhà chờ điện thoại của Thụy Tân là được rồi.”

Nhìn người con gái đối diện trừng mắt như không thể tin được, anh nhíu mày hỏi: “Còn có vấn đề?”

Đồng Kiều vội vàng lắc đầu, giải thích nói: “Không phải, tôi chỉ là có chút không thể tin được.”

Thật ra cô chỉ là muốn tìm đến anh vay tiền, hiện tại cô không nghĩ đại gia nhiều tiền này không chỉ lo cho cô vụ hủy hợp đồng, lại còn tìm cả công ty mới cho cô, đáng nói vẫn là truyền thông Thụy Tân, Đồng Kiều suýt chút nữa không kìm nổi kích động ôm lấy anh hôn bẹp bẹp hai cái.

Nhưng mà nhìn anh thanh lãnh anh tuấn thế kia, cô vẫn là cưỡng chế ý nghĩ trong lòng.

Lúc này đã sáu giờ chiều, Đồng Kiều đang do dự mình là đi hay là ở lại.

Sau lưng truyền đến âm thanh của dì Trương.

“Thưa ngài, cơm tối chuẩn bị xong rồi.”

Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, từ trên ghế salon đứng dậy, ngược lại cùng Đồng Kiều nói ra: “Ở lại cùng nhau ăn cơm đi.”

Đồng Kiều suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được.”

Cô vốn cũng không phải là tính cách nhăn nhăn nhó nhó, vô cùng rõ ràng quan hệ của mình cùng Ngụy Cẩn Hằng.

Anh giúp cô ân tình lớn như vậy, mà Đồng Kiều có thể báo đáp lại anh cũng chỉ có…

Ăn xong cơm tối, Đồng Kiều ngồi ở trên ghế salon cùng anh xem TV, kênh tài chính và kinh tế.

Đồng Kiều chỉ cảm thấy nội dung trên TV rất buồn tẻ và không thú vị, nhìn mệt rã rời.

Ngay tại lúc cô nhìn chằm chằm vào màn hình sau đó đang chìm vào giấc ngủ, thì TV tối sầm lại.

Không chờ cô kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, một đôi bàn tay to liền đem cô trực tiếp bế lên.

Đồng Kiều bị dọa đến hô một tiếng, vội vàng ôm chặt cổ của người đàn ông.

Ngụy Cẩn Hằng khóe miệng mỉm cười nói câu: “Bị tỉnh sao?”

Đồng Kiều bị anh vạch trần, có chút ngượng ngùng giải thích: “Quá buồn tẻ.”

Ngụy Cẩn Hằng ôm cô đi lên phòng ngủ trên lầu.

“Vậy thì đi làm chuyện không buồn tẻ.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.