“Sư đệ, không phải sư huynh nói đệ, đệ bình thường làm người thật sự là quá khiêm tốn rồi. Đệ xem người bên cạnh mình một chút đi, ăn cá to thịt to, có cô gái nhỏ bên cạnh, người cả một giới dỗ cậu ta, không ai dám khi dễ cậu ta, cuộc sống gia đình tạm ổn muốn sướng bao nhiêu có bấy nhiêu. Nếu như đệ có thể khoe khoang một chút còn có ai không biết thân phận của đệ!” Trương Tài Dịch cười tủm tỉm nói với Lâm Sáng.
Lời thô ý không thô, nhưng mà từ trong miệng Trương Tài Dịch đang gặm đùi gà nói ra luôn có chút không đúng, nhất là Lưu Kim Thiên ngồi bên cạnh lại càng không đúng, cái này gọi là cái gì mang cả người một giới dỗ mình, lẽ nói mình lại là một kẻ ngốc sao? !
“Khốn khiếp, ông nói nữa có tin tôi vả nát miệng ông hay không?!” Lưu Kim Thiên căm tức quay đầu nhìn Trương Tài Dịch, nói.
Trương Tài Dịch giống như không nghe được sự tức giận trong lòi nói của Lưu Kim Thiên, quay đầu nhìn thẳng vào trong mắt Lưu Kim Thiên, sau khi gặm miếng đùi gà, cười tủm tỉm nói: “Có bản lĩnh thì cậu đến cắn tôi đi, bằng không tôi chỉnh chút phong thủy cho cậu, làm cậu ít đào hoa đi một chút?”
“Mũi trâu, có bản lĩnh thì ông đến đây!” Lưu Kim Thiên không phục đứng dậy nói
“Hai người yên tĩnh một chút có được không? !” Lâm Sáng không hề nề hà nói với hai người: “Muốn cãi nhau thì tìm một chỗ yên lặng, hai người có gào nát cuống họng cũng không ai quan tâm, nhưng hai người xem bây giờ trong xe có bao nhiêu người, hơn nữa dạy hư mấy đứa nhỏ thì làm sao? !”
Hạ Thanh Thanh nghe lời nói của Lâm Sáng, theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, làm bộ không nhìn thấy hai người này cãi nhau, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một chút ý cười.
Trong lòng cô cũng có chút rung động, lại cảm thấy thú vị. Một người là đại quyền quý của Thành phố Tứ Cửu, một người là lão đạo sĩ trên Mao Sơn, hai người lại như hai đứa trẻ không chút để ý ồn ào, rồi lại xem trong lời nói của Lâm Sáng như vậy, vấn đề này nói ra, chỉ sợ người tin được không quá nhiều.
“Cô nhóc, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết nhà của cô ở đâu không?” Lâm Sáng chau mày, quay đầu nhìn Ly Ly nói, Trương Tài Dịch chỉ thiếu không phun thịt gà trong miệng ra, mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Lâm Sáng hỏi: “Sư đệ, cô bé nhỏ này có phải là con gái của đệ với quả phụ Triệu không?”
“…” Lâm Sáng không nói gì, quay đầu nhìn Trương Tài Dịch như nhìn một người chết, khẽ nói: “Sư huynh, có phải anh cảm thấy, tôi phải sinh con với quả phụ Triệu, anh mới yên tâm? !”
Trương Tài Dịch lặng lẽ gượng cười vài tiếng, quay đầu liếc nhìn Hạ Thanh Thanh, rồi không dám lên tiếng nữa.
“Con muốn đi theo ba, ba không về nhà, con sẽ không nói cho ba biết mẹ với nhà ở đâu!” Cô bé nhỏ nhếch miệng lên, nhìn Lâm Sáng vẻ mặt cầu xin, rung giọng nói.
“…” Lâm Sáng lại không nói gì, một Trương Tài Dịch, một cô bé nhỏ, đây là muốn hoàn toàn làm mình điên lên sao!
Lưu Kim Thiên cười tủm tỉm sáp lại, nhìn chằm chằm vào cô bé, lặng lẽ cười nói: “Cô bé nhỏ, về nhà với chú được không, chú mang cháu đi ăn ngon uống ngon.”
“Cùng ông quay lại về núi, ông muốn ngày mang con lên núi chơi!” Trong mắt Trương Tài Dịch lập loè hào quang, nhìn chằm chằm vào cô bé nói,
Cô bé nhỏ nhìn Trương Tài Dịch, lại nhìn nhìn Lưu Kim Thiên, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, đột nhiên òa một tiếng khó lên, xoay người chui vào sau lưng Lâm Sáng, nắm chặt góc áo Lâm Sáng, khóc ròng nói: “Mấy người là người xấu, Ly Ly không muốn ở chung với mấy người, con muốn ở cùng ba ba!”
“Ông nội, thầy tướng này thật sự là thần kỳ? !” Huỳnh Tông Trạch lúc nghe ông cụ Huỳnh kể lại năm đó đi theo Lý Thiên Nguyên xảy ra chuyện, không khỏi cảm khái nói.
Ông cụ Huỳnh thở dài, gật gật đầu, nói ra: “Đã có thể có truyền thừa 5000 năm, đương nhiên có chỗ thần kỳ. Vừa rồi Lâm Sáng có hành động nào kỳ lạ không?”
“Không có… Không đúng, lúc con để mấy người bảo an kia ra trận, những người kia đi đến nửa đường, đột nhiên ngã xuống…” Huỳnh Tông Trạch rung giọng nói.
Sau khi nghe ông cụ Huỳnh kể lại chuyện Lý Thiên Nguyên xong, lại nhớ lại những thứ vừa rồi mình chứng kiến, Huỳnh Tông Trạch đột nhiên sinh ra một cảm giác như đi dạo một vòng qua quỷ môn quan. Cả người run rẩy không ngừng, cái trán nhỏ mồ hôi, trong lòng cũng lạnh như băng.
Ông cụ Huỳnh nhìn vẻ mặt của Huỳnh Tông Trạch, thở dài, khẽ nói: “Ở nhà dưỡng thương cho tốt, không cần xuất đầu lộ diện nữa. Người nhà họ Huỳnh chúng ta độc đinh, đời thứ ba cũng chỉ có mình con, sau này có chuyện thì thu lại một chút. Ngàn vạn đừng nghe người khác châm ngòi, lại đối địch với Lâm Sáng.”
Huỳnh Tông Trạch im lặng gật đầu. Cho đến lúc này anh ta mới hiểu được, vì sao trước đó Lâm Sáng đều lạnh nhạt với tất cả mọi thứ, là vì Lâm Sáng biết rõ anh ta và mình không cùng một thế giới, giống như là thượng đế quan sát chúng sinh trên mặt đất, anh có thể lựa chọn không tin tôi, nhưng không thể nghịch tôi. Tôi có thể tạo ra, nhưng cũng có thể hủy diệt.
Hơn nữa xem như bây giờ là khóe miệng vẫn chảy máu như trước, mặc dù đuôi lông mày đã chườm đá, nhưng vẫn bầm một mảng, thế như chút đau xót trên thân thể này cũng tốt đẹp hơn nhiều so với khủng bố tử vong. Có thể hiểu được sự phẫn nộ của Lâm Sáng đối với nhà họ Hoàng, xem như là mình có bị tát nhiều hơn mấy cái cũng có là gì đâu?
… …
“Cái gì, Lâm Sáng làm loạn hội sở Vân Hoa của Huỳnh Tông Trạch?” Trần Bắc Hoàng nghe điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ bất khả tư nghị, chợt ngửa đầu cười lên không ngừng: “Có phải là cậu ta bị điên rồi, cứ phải đắt tội với đại quyền quý của Tứ Cửu Thành này một lần mới cam tâm sao? Hay là cậu ta cho rằng lão bất tử nhà họ Lưu kia có thể một tay che trời chống được lửa giận của những người này?”
Trần Bắc Hoàng yên lặng nghe điện thoại, sau khi trầm mặc một chút, nói khẽ với điện thoại bên kia: “Được, tôi biết rồi, chuyện còn lại tôi sẽ đích thân làm!”
Trần Bắc Hoàng ở trong mắt các đồng nghiệp vẫn luôn cẩn trọng hôm nay lần đầu tiên tan tầm sớm, lái xe của anh ta ra khỏi công ty, đến một trang viên vùng ngoại thành Yến Kinh.
Trang viên không có tên, nhưng canh gác vô cùng sâm nghiêm.
Lúc xe Trần Bắc Hoàng còn cách trang viên một km, lập tức bị một trạm gác ven đường ngăn lại, sau khi kiểm tra nghiêm ngặt, lại gọi cho chủ nhân của trang viên xong, lúc này mới cho đi.
Sau khi Trần Bắc Hoàng dừng xe, đi vào trong một tòa biệt thự phong cách Bắc Âu trong trang viên.
Một người đàn ông trung niên mặc một bộ tây trang màu đen, mang một bộ kính gọng vàng, sau khi thấy Trần Bắc Hoàng đến, cười tủm tỉm đón chào, khẽ cười nói: “Cậu Trần cậu đến rồi!”
“Chú Chu, nói bao nhiêu lần chú không cần gọi tôi là cậu Trần, gọi tôi Bắc Hoàng là được rồi, sao chú cứ không nghe.” Trần Bắc Hoàng cười tủm tỉm cầm tay chú Chu, vẻ mặt vô cùng ôn hòa.
Chú Chu không trả lời, ấm áp nói: “Ông chủ đang chờ cậu ở thư phòng, cậu nhanh vào đi.”
“Được, lại làm phiền chú Chu rồi, mấy hôm trước có người tặng tôi mấy món đồ chơi nhỏ, có thể chú Chu sẽ thích, mai tôi sẽ cho người đưa đến nhà chú.” Khóe miệng Trần Bắc Hoàng càng vui vẻ hơn, nói.
Chú Chu lắc đầu, không lên tiếng.
Khóe mắt Trần Bắc Hoàng nhảy dựng, trên mặt vẫn tràn đầy tươi cười, nhưng khi quay đầu lại, nụ cười trên gương mặt thu lại hết, trong mắt tràn đầy lệ khí.
Thứ không biết điều, đợi đến ngày tôi thượng vị, người đầu tiên tôi dọn dẹp chính là ông! Trong lòng Trần Bắc Hoàng thầm nói.
Sau khi vào phòng khách, Trần Bắc Hoàng đứng trước gương ở phòng khách vội vàng chỉnh lại quần áo một chút, điều chỉnh lại trạng thái, sau đó đi đến cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi!” Trong thư phòng truyền ra một giọng nói ôn hòa nhưng cũng tràn đầu quyền uy.
Trần Bắc Hoàng đột nhiên cảm thấy cơ thể căng thẳng. Cho dù mình ở trước mặt người khác sáng rỡ thế nào, ương ngạch thế nào, trong mắt người ngoài giàu tính công kích lại có sự tự tin to lớn thế nào, nhưng mỗi lần đẩy ra cánh cửa này, những thứ đó sẽ biến mất không dấu vết, chỉ để lại một sự sợ hãi không yên trong lòng.
Trần Bắc Hoàng hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào, một người đàn ông trung niên gầy gò ngồi trên ghế mây đang xem một tập tài liệu.
“Ông chủ, đã trễ như vậy, ông vẫn còn bận, phải chú ý thân thể đấy!” Trần Bắc Hoàng cố gắng làm cho giọng của mình dịu lại, cố gắng điều chỉnh thành giọng điệu của một vãn bối nói chuyện với người trưởng bối mình kính trọng nhất.
Người đàn ông trung niên không ngẩng đầu lên, bút trong tay vẫn đang vẽ vẽ viết viết lên mấy tờ giấy, nhàn nhạt trả lời một chút: “Tự nhiên ngồi đi.”
Trần Bắc Hoàng ngồi nửa mông lên cái ghế mông đâm người ở thư phòng, cẩn cẩn thận thận nhìn tài liệu người đàn ông trung niên đang cầm trong tay, lúc nhìn thấy một chữ màu đỏ đánh dấu trên phong bì, trong lòng Trần Bắc Hoang run lên, cố gắng muốn nhìn rõ đánh dấu bên trên đến cùng là cái gì, nhưng đáng tiếc là người đàn ông trung niên che lại vô cùng kỹ, không nhìn đến được.
Trong lòng Trần Bắc Hoàng có hơi chút tiếc nuối, mất đi một cơ hội khiến cho người ta nợ nhân tình. Tài liệu người đàn ông trung niên chỉ là một văn kiện đầu đề đỏ tầm thường mà dân chúng hay nói. Nhưng lúc này người đàn ông trung niên này không phải đang xem xét, mà là đang phê duyệt chỉ thị.