CHƯƠNG 32: ANH LÂM TỨC GIẬN THÌ HẬU QUẢ RẤT NGHIÊM TRỌNG!
Năm nay Trần Tử Khôn không quá thuận lợi, vốn dĩ bản thân anh ta là phó tổng giám đốc Đông Lai Thuận, muốn lấy một phòng bao cho người thân là chuyện rất đơn giản. Hơn nữa cũng muốn thể hiện một chút đặc quyền trước mặt người thân thiết, cho dù nói thế nào thì đây cũng là một chuyện rất hãnh diện. Nhưng lúc bọn họ đến, tự anh đi hỏi nhân viên thì biết được phòng bao đã đặt trước đó lại đưa cho người khác.
Sau khi hỏi thăm một chút thì biết được là tổng giám đốc đã quyết định chuyện này. Các nhân viên trong Đông Lai Thuận đều biết tổng giám đốc và phó tổng giám đốc không hợp nhau, nhìn Trần Tử Khôn tức giận cũng không dám nói gì, vội vàng rời đi cho xong việc.
Vốn rất sĩ diện, Trần Tử Khôn không thể tức giận, nhưng anh ta có thể kêu đàn em đi kiếm chuyện, vì thế đã bảo cháu trai lớn nhuộm tóc vàng đến chỗ phòng bao dạy dỗ đám người kia. Nhưng không ngờ tên tóc vàng này vừa đi khỏi chưa đến hai phút thì đã bị người ngồi trong phòng kia xử đẹp rồi.
“Mẹ nó, ai động vào người của tôi, mau cút khỏi địa bàn của ông đây…”
Vẫn chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng mắng chửi sắc bén truyền đến. Lưu Kim Thiên vừa nghe giọng nói này thì mặt mày vui vẻ, khẽ cười nói: “Anh Trần, đã lâu không gặp, rất có tiền đồ.”
“Đừng lôi kéo làm quen với tôi, ông đây…” Trần Tử Khôn còn chưa nói xong đã đối mặt với Lưu Kim Thiên trong phòng bao, không nói hai lời, lập tức tát vào mặt mình một cái, cúi đầu nói: “Cậu Lưu, tôi không ngờ cậu lại ở đây, hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm.”
Đám người tóc vàng kia vốn cho là Trần Tử Khôn sẽ ra mặt vì bọn họ thì hoàn toàn ngây người, không chờ bọn họ suy nghĩ mối quen hệ giữa hai người, Trần Tử Khôn đã tát vào mặt tên tóc vàng sau đó lạnh giọng mắng: “Mẹ nó, còn ngây ngốc làm gì, mau xin lỗi cậu Lưu đi!”
Tóc vàng mở to miệng, sững sốt nhìn Trần Tử Khôn, trước kia chú hai không nóng nảy như vậy, sao hôm nay lại biến thành như thế. Trần Tử Khôn không đợi anh ta hồi phục tinh thần lại tát anh ta một cái, tức giận mắng: “Tên nhóc cháu điếc sao, mỗi ngày đều nói muốn gặp cậu Lưu, hôm nay gặp rồi mà còn không mau đến hỏi thăm!”
Lúc này rốt cuộc tên tóc vàng cũng hiểu được vì sao chú hai mình lại cung kính như vậy, hoá ra hôm nay chính anh ta đá phải một tấm sắt.
Từ trước đến nay Trần Tử Khôn khoe khoang mình thân thiết với các cậu chủ ở kinh thành này thế nào trước mặt bọn họ không ít lần, có lẽ cậu Lưu trước mặt này chính là một trong số đó, chính anh cũng không ít lần tưởng tượng cảnh bản thân gặp mặt những người có quyền lớn ngập trời, lại không ngờ hôm nay gặp nhau bằng cách này.
“Được rồi, đừng làm khó con trẻ, không biết thì không có tội.” Lưu Kim Thiên cười tủm tỉm vỗ vai Trần Tử Khôn nói: “Nhưng hôm nay tôi không làm chủ được chuyện này, người ngồi cạnh tôi mới là người làm chủ. Tôi nói với ông mấy điều, anh Lâm tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng!”
Trần Tử Khôn vừa nghe Lưu Kim Thiên nói vậy thì trái tim lạnh đi một nửa; lại thấy sắc mặt Lâm Sáng thì lập tức đóng băng. Cậu Lưu một tay che trời trong thành phố B lại không thể làm chủ, vậy người bên cạnh kia có lai lịch lớn thế nào chứ.
Trần Tử Khôn vừa cúi đầu nhận lỗi với Lâm Sáng vừa tát hết cái này đến cái khác lên người tên tóc vàng.
Lâm Sáng uống một ngụm rượu, vẫy tay, ý bảo tên Trần Tử Khôn trước mặtkhông cần diễn kịch nữa, nhẹ giọng nói: “Nể mặt Kim Thiên, hôm nay tôi cũng không làm khó các người. Chúng ta dựa theo quy tắc trên giang hồ là được, giải quyết chung hay là giải quyết riêng, các người nghĩ thử xem.”
“Giải quyết chung? Giải quyết riêng?” Trần Tử Khôn nghe vậy thì lập tức choáng váng, nghi ngờ nhìn Lâm Sáng, run giọng nói: “Anh Lâm, thế nào là giải quyết chung, thế nào là giải quyết riêng?”
“Giải quyết chung rất đơn giản, hôm nay cháu trai ông xông vào phòng chúng tôi làm đổ hết đồ trên bàn xuống, hơn nữa còn đe dọa chúng tôi, chúng ta đến cục cảnh sát một chuyến.” Lâm Sáng đặt ly rượu trong tay xuống nhìn Trần Tử Khôn đối diện, cười nói: “Giải quyết riêng lại càng đơn giản, các người bồi thường giá trị đồ trên bàn này, cộng thêm phí tổn thất tinh thần cho tôi và cậu Lưu là được.”
Trần Tử Khôn nghe thế thì nghĩ thầm có hy vọng, vội vàng móc túi tiền ra. Ông ta đẩy bốn mươi năm mươi tờ tiền tới trước mặt Lâm Sáng nhưng anh không thèm nhìn một cái, chỉ gõ bàn nói chuyện với Lưu Kim Thiên.
Trần Tử Khôn thấy vậy thì biết chút tiền của mình không lọt vào mắt người ta, cười cười rồi nhanh chóng lấy thêm tiền trong ví ra, sau khi lấy ra thêm mười tờ nữa thì ví da vốn căng phồng hoàn toàn xẹp lép. Lâm Sáng đảo mắt qua xác định cái tên này thật sự không còn tiền mặt trong ví nữa, lúc này anh mới cười tủm tỉm đưa tay cầm tiền trên bàn.
” Đã làm ăn buôn bán thì sau này nhớ nhắc nhở cấp dưới đàng hoàng một chút. Thời buổi khủng hoảng kinh tế, mấy người cũng nên có ý thức về khủng hoảng. Đừng để mấy kẻ rác tưởi phá hủy thương hiệu gia truyền cả trăm năm này.”
Lâm Sáng vẫn còn nửa câu chưa nói, khiến các người làm ăn thất bại là chuyện nhỏ, nếu bởi vì chuyện này mà phá hủy danh tiếng đoán đâu trúng đó của sư phụ tôi thì đó mới là chuyện lớn.
“Cậu Lâm yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xóa tên những con sâu làm rầu nồi canh này ra khỏi danh sách nhân viên Đông Lai Thuận.” Lâm Sáng vừa nói xong thì một giọng nói sang sảng ở ngoài cửa vọng vào, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đi vào phòng bao, mặc tây trang màu đen, tóc húi cua, nhìn có vẻ già dặn.
“Tổng giám đốc Lệ…” Trần Tử Khôn nhìn thấy người đến thì trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Người đi vào tên là Lệ Thủ Thành, chính là tổng giám đốc của Đông Lai Thuận, Trần Tử Khôn vốn không hợp với ông ta, nhưng ông ta lại thấy dáng vẻ mình khom lưng cúi đầu, sau này sẽ bị chế nhạo không ít.
Lệ Thủ Thành tươi cười với Lâm Sáng và Lưu Kim Thiên, sau đó quay đầu lạnh lùng nói với Trần Tử Khôn: “Phó tổng giám đốc Trần, ông về trước đi, giao chuyện ở đây cho tôi là được.”
Trần Tử Khôn nghe vậy thì cắn môi, đá một phát lên người tên tóc vàng, oán hận nhìn Lệ Thủ Thành rồi rời khỏi phòng bao.
Lệ Thủ Thành chờ Trần Tử Khôn ra ngoài thì đóng cửa lại, sau đó nhìn Lâm Sáng chân thành nói: “Cậu Lâm, cậu Lưu, chuyện hôm nay là tôi không đúng. Ngày thường tôi quá lơ là việc quản lý nhân viên nơi này, không cẩn thậnđể loại con sâu làm rầu nồi canh này ở Đông Lai Thuận, tôi xin lỗi hai người.”
“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ, ăn cơm mới là chuyện lớn.” Lâm Sáng vẫy tay, cười nói.
Sao Lệ Thủ Thành không hiểu ý của Lâm Sáng chứ, vội vàng cho người phục vụ chuẩn bị một bàn thức ăn nữa, coi như là bồi thường, sau đó ngồi bên cạnh trò chuyện với hai người.
“Cậu Lâm, vừa rồi tôi nghe cậu nói hình như là người trong nhà cậu đã đặt tên cho Đông Lai Thuận này đúng không?” Sau khi trò chuyện được một lúc, Lệ Thủ Thành hỏi Lâm Sáng.
“Cũng có thể coi là như thế, nhưng đã qua nhiều năm, có lẽ nhiều người cũng không biết.”
Lệ Thủ Thành im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lại nhìn về phía Lâm Sáng với ánh mắt đầy kinh ngạc, cẩn thận hỏi: “Cậu Lâm, xin hỏi có phải người đó tên là Lý Thiên Nguyên đúng không?”
“Lý Thiên Nguyên là thầy tôi.” Lâm Sáng nhàn nhạt nói.
Lệ Thủ Thành lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta biết chuyện Lý Thiên Nguyên đã đặt tên cho Đông Lai Thuận. Lúc nãy ông ta nghe phục vụ nói lại còn tưởng là người trẻ tuổi mạnh miệng, nhưng hiện tại ông ta đã xác định người trẻ tuổi trước mặt này chính là truyền nhân của Lý Thiên Nguyên, cho dù không phải truyền nhân cũng là người rất thân thiết.
“Lúc trước khi ông Đinh Đức Sơn mất đã dặn tôi, nếu sau này có cơ hội gặp ông Lý Thiên Nguyên hoặc là người bên cạnh ông ấy thì nhất định phải chào hỏi lễ phép với người đó.” Lệ Thủ Thành nhìn Lâm Sáng cung kính nói.
Người phục vụ đứng bên cạnh thấy Lệ Thủ Thành như vậy thì vô cùng kinh ngạc, cô ta biết bình thường tổng giám đốc này là một người cực kỳ kiêu ngạo, hơn nữa tên tuổi Đông Lai Thuận quá nổi tiếng, cho dù là mấy vị thường xuất hiện trên tivi thì tổng giám đốc cũng từng nhìn thấy, cũng được coi như người từng trải, thật sự không ngờ lại cung kính với người thanh niên này như thế.
“Chào hỏi thì sợ là không được nữa rồi, sang năm tôi sẽ về núi cúng bái cho sư phụ, nhất định sẽ chuyển lời của ông Đinh Đức Sơn với ông ấy.”
Lâm Sáng cũng vô cùng xúc động, tục ngữ nói rất đúng, người trượng nghĩa đều xuất thân nghèo mạt. Năm đó Lý Thiên Nguyên có thể tinh mắt nhìn ra Đinh Đức Sơn là một người tài dù ông vẫn chỉ đang buôn bán trong một quầy hàng nhỏ thì Đinh Đức Sơn cũng có thể sau trăm năm, khi làm ăn phát đạt vẫn nhớ đến ân nghĩa cũ, mặc dù hai người không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng cũng coi như có tình có nghĩa.
“Được, chuyện này nhờ vào cậu.” Lệ Thủ Thành gật đầu, do dự một lúc rồi nói: “Cậu Lâm, tôi hy vọng cậu giúp tôi một chuyện.”
“Chuyện gì? Ông nói đi.”
“Đông Lai Thuận được truyền lại trăm năm, mặc dù danh tiếng vẫn không ngã, nhưng mà lại có dấu hiệu sắp lụn bại. Nếu lão thần tiên Lý Thiên Nguyên là thầy của cậu Lâm, vậy thì trình độ phong thủy của cậu cũng rất cao, có thể chỉ điểm cho chúng tôi một chút được không?”
Lệ Thủ Thành vô cùng hiểu rõ tình hình của Đông Lai Thuận, tuy rằng người ngoài thấy rất vẻ vang, nhưng lại có không ít thiếu sót trong nội bộ, bởi vì nhà hàng làm ăn lớn khinh thường khách hàng nên bị kiện cáo, đây là chuyện chưa từng xảy ra suốt trăm năm qua. Cho nên sau khi biết được gốc gác của Lâm Sáng thì mở miệng muốn nhờ vả.
“Sư phụ đã từng nói chuyện này, mặc dù con đường nhiều khó khăn trắc trở nhưng cuối cùng thì tương lai vẫn rộng mở.” Lâm Sáng xua tay cắt ngang Lệ Thủ Thành nói tiếp: “Hàng thật giá thật, không quên gốc rễ, đây chính là thái độ và tầm nhìn mà một cửa hàng trăm năm nên có.”
Lệ Thủ Thành im lặng không nói gì, trong lòng xúc động không thôi.