Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 23


CHƯƠNG 23: TÁN GÁI NHƯ THẾ NÀO

Đời sống vật chất càng phong phú thì đời sống tinh thần càng thêm cằn cỗi. Hơn nữa ở một nơi như thành phố B, áp lực cuộc sống đối với mọi người càng ngày càng lớn, mà trong tất cả con đường làm dịu đi sự trống rỗng của tinh thần và áp lực cuộc sống, không thể nghi ngờ quán bar là lựa chọn tốt nhất.

Quán bar mà Lưu Kim Thiên lựa chọn không nổi tiếng ở thành phố B lắm, cũng không quen thuộc với thành phần trí thức thu nhập trung bình, nhưng nơi này còn xa hoa hơn những hộp đêm câu lạc bộ một ngày thu đấu vàng trong truyền thuyết kia. Lý do đơn giản là vì khách đến nơi này đều là dạng con ông cháu cha như Lưu Kim Thiên hay là có thể trở thành nhà giàu đời thứ hai.

Rất nhiều người đều nói, ở thành phố B không thiếu người đẹp, nhưng lại không tìm ra chỗ của người đẹp, dù trong mấy pub cũng không tìm thấy bóng dáng của họ, đó là vì bọn họ chưa tới quán bar mà Lâm Sáng hiện đang ở mà thôi.

Chắc chắn 35% người đẹp của thành phố B đều ở đây, hơn nữa những người đẹp này còn là những người xuất sắc nhất trong quần thể đó. Không nhắc tới tiền lương, đãi ngộ, chỉ riêng cám dỗ có thể bước lên tầng lớp thượng lưu đã khiến những cô bé này không thể kháng cự rồi.

Cho nên nơi này không chỉ có những kẻ muốn lên chức hay những cô gái tìm kiếm một bát cơm lóng lánh ánh vàng để trở thành chim hoàng yến, mà còn có vô số hi vọng có thể bay lên đầu cành, từ chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, hay là muốn dùng thân thể để đổi lấy công việc.

Thượng Quan Yên Yên chính là một trong những cô gái đó. Cô mặc áo ba lỗ bó sát người màu đen, làm nổi bật bầu ngực da thịt trắng như tuyết và rãnh sâu mê người, khóe mắt trang điểm màu khói toát lên vẻ phong tình, giống như yêu tinh mê hoặc lòng người.

Vì tiền lương, đãi ngộ mà cuối cùng sinh viên đại học năm hai Thượng Quan Yên Yên dáng vẻ quyến rũ với bộ ngực lớn và gương mặt loli đã tiếp nhận cành ô liu mà quán bar đưa tới. Sau khi nhìn thấy Yên Yên, quản lý đại sảnh búng tay một cái, người phục vụ đẹp trai bên cạnh bưng tới một cốc “Nhiệt huyết mùa hè” được pha chế công phu. Quản lý đại sảnh nhận lấy cốc rượu đưa cho Yên Yên, rồi mỉm cười nói: “Yên Yên, may mắn của cô tới rồi, hôm nay cậu Lưu muốn gặp cô.”

Trong ánh mắt ngấp nghé của người đàn ông bên cạnh, bộ ngực mềm mại của Thượng Quan Yên Yên run rẩy đi về phía phòng VIP trên tầng.

“Cậu chắc chắn cách kia của cậu có tác dụng với những cô gái ở đây chứ?” Lưu Kim Thiên hơi hoài nghi nhìn chằm chằm Lâm Sáng trước mặt hỏi. Hai người đều là người phóng khoáng, nếu đã không thể tính kế Trần Bắc Hoàng thì cũng không để vấn đề này vướng bận nữa. Mặt khác nếu cứ chìm đắm trong chuyện đó thì sẽ không thể lấy lại tinh thần.

Sau khi nhìn ngắm mấy người đẹp vô cùng quyến rũ, Lưu Kim Thiên bắt đầu kích động đứng dậy bên cạnh Lâm Sáng, bảo anh biểu diễn công pháp tán gái.

Thấy mấy cô gái nhỏ dưới tầng nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ, Thượng Quan Yên Yên cảm thấy rất thê lương. Trên thế giới luôn có nhiều cô gái mong chờ truyện cổ tích hoàng tử yêu cô bé lọ lem như vậy. Nhưng chẳng lẽ các cô ấy không biết truyện cổ tích chỉ để kể cho trẻ con nghe sao?

Hoàng tử mãi mãi là của công chúa, dù là cô bé lọ lem thì cũng có một xe ngựa làm từ bí đỏ, và một phù thủy sẵn sàng giúp nàng biến thành công chúa.

Lời dỗ ngọt bên gối không bao giờ đáng tin, giữa nước cờ phụ nữ và quyền lực tương lai, hoàng tử trong mắt những cô gái này sẽ luôn không hề do dự mà lựa chọn cái đầu tiên. Bởi vì hơn ai hết bọn họ hiểu rõ nếu như một khi bọn họ không có quyền thế thì những cô gái tự xưng là công chúa này cũng sẽ rời khỏi họ như bươm bướm mà thôi.

Phụ nữ và đàn ông, quyền thế và tình yêu, là một ván cờ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.

Thế giới rộng lớn như thế, nhưng thế giới cũng nhỏ bé như thế. Thượng Quan Yên Yên đẩy cửa phòng VIP ra thì đã nhìn thấy thiếu niên khuôn mặt thanh tú ngồi trên ghế sô pha, chính là thiếu niên một mình đi xe lửa, muốn xem tướng cho cô.

“Lại gặp rồi.” Lâm Sáng cười tủm tỉm nhìn cô gái trước mặt nói khẽ. Nụ cười trên mặt anh thận trọng hơn trên xe lửa rất nhiều: “Cô lại đẹp hơn rồi.”

“Cảm ơn.” Thượng Quan Yên Yên cảm thấy đầu óc choáng váng. Chớp mắt một cái, kẻ nghèo hèn đã biến thành người giàu có đẹp trai, thế giới đảo ngược kỳ diệu đến như vậy, chẳng lẽ thật sẽ có một câu chuyện cổ tích hoàng tử yêu cô bé lọ lem sao.

“Chuyện trong nhà đã giải quyết xong rồi sao?” Lâm Sáng mỉm cười nhìn Thượng Quan Yên Yên trước mặt nói khẽ, nụ cười trên mặt ấm áp thuần hậu như ánh nắng tháng ba. Lưu Kim Thiên bên cạnh nhìn thấy mà trợn mắt há mồm. Em họ của anh thật là cao thâm khó lường, anh tùy tiện gọi tới một cô gái, thế mà lại quen biết với cậu ta, đây rốt cuộc là tình huống gì thế.

“Ừ.” Thượng Quan Yên Yên hờ hững đáp.

“Rất tốt, có lẽ cô đã không thể tiếp tục đi học vì chuyện dây dưa giữa cô và giáo viên đó phải không. Tôi khuyên cô một câu, chuyện đã qua lâu rồi, có bới ra nữa cũng không giải quyết được gì, không bằng hãy buông bỏ để thoải mái hưởng thụ cuộc sống một chút.” Lâm Sáng ấm áp nói. Ban đầu ở trên xe lửa, anh đã nhìn ra cô bé này khổ sở vì tình, hơn nữa còn là một đoạn tình yêu cấm kỵ, chẳng qua lúc đó nhiều người nên anh không nói ra mà thôi.

Thượng Quan Yên Yên khẽ nhếch miệng, nhưng không hề nói gì, sau khi liếc nhìn Lâm Sáng, cô nói khẽ: “Anh thay đổi rất lớn.”

“Thế giới vốn luôn thay đổi, nếu cô thích tôi trước kia thì tôi không ngại lặp lại lần nữa. Người đẹp, muốn xem tướng hay không? Tôi chẳng những xem tướng mạo, tướng tay, mà còn nghiên cứu rất sâu việc xác định vận mệnh con người thông qua quan sát những bộ vị đặc biệt trên cơ thể, cô có muốn thử một chút hay không?” Lâm Sáng mỉm cười ấm áp ôn hòa.

“Thử một chút thì thử một chút đi, tôi lại rất muốn xem làm sao mà thầy bói nhỏ nhà anh đột nhiên xoay người biến thành dáng vẻ như bây giờ.” Khóe miệng Thượng Quan Yên Yên tràn đầy ý cười, cô chăm chú nhìn Lâm Sáng cười tủm tỉm nói.

“Ngày sinh tháng đẻ?”

Cô gái trong chốn phong nguyệt này cũng đều là người thích chơi đùa, sau khi nghe thấy lời Lâm Sáng, một đôi bàn tay nhỏ bé trắng hồng đưa tới trước mặt anh, nói: “Anh cứ đắc chí đi, chuyện trên xe lửa ai biết cuối cùng là thật hay giả. Hôm nay cô đây sẽ dâng hiến một lần, để anh ăn chút đậu hũ, anh hãy xem đi…”

Lâm Sáng nắm lấy bàn tay nhỏ duỗi ra của Thượng Quan Yên Yên, sau khi quan sát cẩn thận trên dưới trái phải một lần, anh khẽ nói: “Đưa đây đưa đây, hãy đưa tay trái của cô cho lão nhìn xem.”

Thật ra xem tướng tay cũng giống Trung y, khi bác sĩ bắt mạch sẽ chỉ bắt mạch một tay, nhưng bác sĩ già sẽ bắt mạch cả hai tay. Xem tướng cũng thế, tay trái đại biểu cho số mệnh nửa đời trước của một người, mà tay phải đại biểu cho số mệnh nửa đời sau, nếu quả thật muốn biết số mệnh một người, tốt nhất là xem cả hai tay.

“Giỏi, thật giỏi, thuật tán gái này đúng là không phải bình thường, trở về nhất định phải xin em họ chỉ dạy một chút.” Lưu Kim Thiên ngồi bên cạnh nhìn thấy Lâm Sáng nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia trong tay mà tùy ý phỏng đoán, ánh mắt lập tức sáng lên.

Trước kia anh từng nghe người ta nói về cô gái này, đã từng có cậu ấm đến từ Hồng Kông muốn theo đuổi cô. Cậu ta tự biên tự diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân, trong mưa đưa dù, trong tuyết đưa cơm, sinh nhật tặng quà, dùng đủ loại chiêu thức nhưng cuối cùng vẫn ra về tay trắng, ngay cả hai bàn tay nhỏ bé này cũng chưa được chạm vào. Thế mà Lâm Sáng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, đã lừa được bàn tay nhỏ của cô ấy vào trong tay mình, khiến Lưu Kim Thiên thật mở rộng tầm mắt.

Đến nay, một màn trên xe lửa vẫn in sâu trong óc Thượng Quan Yên Yên như mới ngày hôm qua. Thật ra cô vẫn khá tin vào bản lĩnh của Lâm Sáng, nhưng mà lần nắm tay này cũng hơi lâu một chút. Thượng Quan Yên Yên không kìm được che miệng, khẽ cười nói: “Tôi muốn nói, anh xem đủ chưa?”

“Chưa đâu, xem tướng tay của tôi không giống người khác, không chỉ xem đường vân của cô, còn phải xem đường vân trên ngón tay cô.” Lâm Sáng mỉm cười ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Yên Yên nói: “Bàn tay mềm mại, đường vân rõ ràng, số mệnh cũng khá tốt…”

Sau khi liếc mắt nhìn tướng mạo Thượng Quan Yên Yên, Lâm Sáng có vẻ khó hiểu, tiếp tục nói: “Nhưng tôi không hiểu, tại sao mệnh này mang theo lửa Chu Tước, mà lớn lên xem ra lại giống Bạch Hổ chứ?”

“Anh… anh nói cái gì? Anh mới là Bạch Hổ ấy.” Nghe thấy lời này của Lâm Sáng, Thượng Quan Yên Yên lập tức giãy nảy lên, rút tay về, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Lâm Sáng.

“Thời buổi này thế nào vậy, nói thật sẽ bị mắng à?” Lâm Sáng trầm ngâm một lát, rồi nói khẽ: “Nếu tôi nhìn không lầm, gần đây trong lòng cô có chút buồn phiền, chắc là đã ném đi thứ gì rồi, bây giờ cô hãy đi ra bước về hướng Tây ba mươi bước, rồi nhìn vào trong góc một chút, chắc chắn sẽ có thu hoạch.”

Thượng Quan Yên Yên nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Sáng, ánh mắt vẫn mang theo chút hoài nghi. Thật ra tên nhóc này đúng là nói rất chuẩn, mình đúng là Bạch Hổ, mà một thời gian trước đúng là mình đã đánh rơi cái nhẫn yêu thích, mua mất mấy triệu, sau khi đánh mất cô đã đau lòng mấy ngày, nhưng làm sao tên nhóc này lại biết được.

“Đánh cược một lần chứ?” Vẻ mặt Lâm Sáng tràn đầy ý cười.

“Đánh cược như thế nào?” Thượng Quan Yên Yên nghiến răng đồng ý. Dù như thế nào, tiêu xài hôm nay đều tính vào phòng VIP của mấy người Lâm Sáng rồi, nhiều nhất cô cũng chỉ bị người đàn ông này ăn đậu hũ một chút thôi. Có điều người đàn ông này nhìn cũng khá đẹp trai, muốn ăn thì cứ ăn thôi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.