CHƯƠNG 21: MẸ CON NƯỚC MẮT ƯỚT ÁO
Thái độ của ông cụ Lưu thể hiện rất rõ ràng. Nghe được câu nói đó của ông cụ Lưu, bà cụ ở bên canh liền bật khóc òa.
Nến như không phải ông già này bướng bỉnh thì sao phải xa cách với con gái nhiều năm như vậy. Nay ông già này cuối cùng cũng chịu thua, bà cụ lại có thể gặp lại con gái rồi.
“Ông ngoại, bà ngoại.” Đôi môi của Lâm Sáng run run, rốt cuộc cũng có thể nói ra hai tiếng từ lâu chưa được gọi. Thử hỏi xem trên đời này làm gì có ai không muốn có người lớn yêu thương, có ai mà không muốn được gặp ông bà ngoại lúc còn sống. Huống hồ Lâm Sáng thấy hai người ngay trước mặt mà vẫn phải nén lại cổ họng lúc nào cũng có thể phát ra tiếng.
“Cháu ngoại ngoan của bà.” Bà cụ Lưu run run đứng lên, đi đến cầm lấy tay của anh rồi kéo đến bên cạnh mình. Cẩn thận nhìn đứa cháu ngoại hai mươi năm chưa từng gặp mặt mà khóe mắt ướt nhòe.
“Một mình bà thương cháu ngoại à. Lâm Sáng tới đây để ông xem cơ thể thế nào, có muốn vào quân đội không?” Ông cụ Lưu lại kéo Lâm Sáng tới gần mình, vỗ “Bộp bộp” hai cái lên ngực anh, con mắt sáng lên, chăm chú nhìn Lâm Sáng mà nói.
Lâm Sáng ngạc nhiên vô cùng, thân thể của anh so với mấy người đồng trang lứa đúng là rất tuyệt. Từ nhỏ lớn lên ở Mao Sơn, được hít thở bầu không khí tinh khiết nhất, ăn cũng là đồ ăn thiên nhiên. Với cả, từ nhỏ cũng bị lão đạo sĩ cho ăn không ít thảo dược bổ dưỡng của Mao Sơn, còn truyền thụ cho anh bài rèn luyện thân thể của môn phái.
Điều kiện trưởng thành như vậy của một người trẻ tuổi làm cho Lưu Ngọc Thành một đời làm quân nhân cũng phải sáng mắt, nhất là trong tình trạng con cháu ít ỏi, chỉ muốn vội vàng đưa Lâm Sáng đến quân đội luôn thôi.
Ngay cả Lưu Kim Thiên ở bên cạnh nghe thấy ông cụ nói thì khuôn mặt cũng rạng ngời. Ông cụ Lưu có không ít tâm tư muốn đưa anh vào trong quân đội. Năm nay là năm cuối thực hiện nghĩa vụ quân sự. Nếu như đến lúc đó không có lý do nào thỏa đáng thì anh thật sự sợ sẽ bị đưa đi nhập ngũ. Nhưng giờ mà có thể vào quân đội thì số phận của mình cũng được giải cứu.
“Ông nghĩ thì hay lắm. Cháu ngoại này của tôi nhìn là biết chất văn đầy người. Đưa vào quân đội, đưa qua đó lại đào tạo ra một đứa thổ phỉ. Nếu ông vẫn còn có ý định này thì tôi sẽ liều mạng với ông!” Bà cụ nghe ông cụ Lưu nói thì tức không chịu được, xem ra hai ông bà không ít lần cãi nhau về việc đưa con cháu vào quân ngũ.
Lâm Sáng nghe những lời ông cụ Lưu nói thì trong lòng cũng hơi phân vân. Tham gia quân đội trong một gia đình như này đúng là không phải lựa chọn tốt nhất. Mặc dù kể từ sau thời đại chiến tranh, ông bà cụ đã lui khỏi hàng tuyến, về sống ẩn dật ở giữa núi rừng.
Nhưng thực tế năng lượng của bọn họ vẫn rất hừng hực, ngay cả người cầm quyền hiện tại cũng phải kiêng dè bọn họ một hai phần. Cấp dưới của bọn họ đều trải rộng khắp cả nước, không ít người nắm binh quyền trong tay, chỉ cần giậm chân một cái là có thể làm cho các nhân vật có thực quyền cũng phải run rẩy.
Nếu như ông cụ Lưu ra lệnh một tiếng thì Lâm Sáng đi bộ đội nhất định sẽ nhận được rất nhiều ưu ái, thậm chí sau này trên vai còn có thể đeo sao. Đương nhiên sao này không phải là sao trên trời, sao trong tường, mà là sao đại tướng hàng thật giá thật.
Có điều Lâm Sáng đã quen tự do cho nên không chịu nổi trói buộc về kỷ luật của quân doanh. Với cả Lâm Sáng cũng không có hứng thú với quyền thế.
Lâm Sáng không trả lời ông cụ Lưu mà đi sang một bên gọi điện thoại cho mẹ đang ở xa.
Anh tin chắc rằng bây giờ mẹ đang ở nhà, chắc hẳn cũng đang lo lắng, mong ngóng nhận được tin tức của mình bên này. Sau khi điện thoại được kết nối, quả nhiên giọng mẹ anh nghe rất sốt ruột: “Lâm Sáng, con đã gặp ông bà ngoại chưa. Sức khỏe của bọn họ thế nào…”
Lâm Sáng có thể tưởng tượng được dáng vẻ của mẹ bây giờ thế nào. Anh nói khẽ vào điện thoại: “Mẹ, bây giờ con đang ở trong nhà của ông bà đây. Mẹ đừng lo, con đưa điện thoại cho bà ngoại nói chuyện với mẹ nhé…”
Nghe được câu này của Lâm Sáng, Lưu Huệ Vân bên kia liền phát ra âm thanh nghẹn ngào. Làm con gái sao có thể không lo lắng cho ba mẹ của mình, sao có thể không muốn được gặp mặt ba mẹ của mình cho được?
“Vân, có nghe thấy tiếng mẹ không?” Bà cụ ở bên cạnh nhận lấy điện thoại của Lâm Sáng thì run run hỏi, nước mắt đã rơi xuống từng hàng. Lâm Sáng nhìn mà trong long xót xa không thôi.
Trong điện thoại toàn là tiếng nghẹn ngào. Lâm Sáng biết lúc này hẳn là mẹ anh đã khóc không thành tiếng. Một lúc sau, giọng run rẩy của Lưu Huệ Vân vang lên: “Mẹ, là con đây, ba mẹ có khỏe không? Con gái có lỗi với ba mẹ. Bao nhiêu năm qua không đi thăm hai người, là con gái bất hiếu…”
“Con ngoan, không trách con, không trách con. Là lỗi của ông già kia, bây giờ ông ấy cũng nhận sai rồi. Nhân lúc hai mẹ con còn nói chuyện được với nhau, con tranh thủ quay về đi…” Nước mắt bà cụ tuôn ra như thác, nức nở đến không nói rõ được lời.
Ông cụ Lưu không hài lòng trừng bà cụ một cái. Ông ngồi trên ghế sô pha, lông mày cau lại, lớn tiếng nói: “Tranh thủ thời gian về đi, còn không về là ba bị bà già này làm phiền chết rồi…”
Bà cụ lúc này đã hoàn toàn nói không ra lời nữa rồi. Lâm Sáng cầm lại điện thoại, nói khẽ với Lưu Huệ Vân: “Mẹ, mẹ về đi. Ông bà ngoại vẫn khỏe. Mẹ về đi để gia đình chúng ta một nhà đoàn tụ.”
Lưu Kim Thiên ở bên cạnh cũng nói chêm vào: “Bác à, bác tranh thủ thời gian về đi. Bọn con cũng nhớ bác lắm.”
Rốt cuộc cũng xác định được thời gian, Lưu Huệ Vân sẽ đi chuyến bay sớm nhất ngày mai để tới thành phố B. Cả đêm trằn trọc cuối cùng cũng tới sáng, may mà tinh thần của hai ông bà cũng không tệ lắm. Đợi đến khi Lưu Quân Vũ tới nói thêm tin tốt về Lưu Kinh Luân thì ông cụ Lưu lại càng hớn hở, còn thưởng cho Lưu Kinh Luân ba quyền.
Sáng sớm hôm sau tại sân bay thành phố B, các hành khách đều kinh ngạc khi nhìn thấy đỗ ở sân bay là một dãy A6L màu đen. Cảnh tượng như vậy cũng chỉ giống như đội BWM hay Bently nhưng biển số xe mới là thứ làm người ta lóa mắt.
Toàn là A028 dẫn đầu, bên dưới cửa sổ xe còn có bảng số có ghi chữ cảnh giới. Xe còn có trang bị cả đèn cảnh báo, đây rõ ràng giống như đoàn xe của cán bộ nào đó đang đi tuần tra.
Máy bay đi vào đường băng, người trong chiếc Audi A6L màu đen cũng đi xuống toàn bộ, chờ người đang chuẩn bị xuống máy bay.
Lâm Sáng đứng đầu toàn đoàn, ánh mắt mong ngóng nhìn về phía hành khách đang đi xuống. Anh vừa nhìn thấy bóng dáng của Lưu Huệ Vân thì vẫy tay gọi thật to.
Những người vừa xuống máy bay nghe được âm thanh này thì vội vàng nhìn về phía Lâm Sáng. Vừa nhìn thấy một dãy biển số xe và ông cụ Lưu đang chống gậy đứng trong đám người thì hoàn toàn choáng váng, ánh mắt không tự chủ hiện lên vài phần kính nể mà nhìn người phụ nữ bên cạnh mình. Có thể để cho ông cụ có cấp bậc cỡ này ra tiếp đón thì không biết địa vị của người phụ nữ này cao bao nhiêu.
Đồng thời những người đó còn mang trong mắt sự ngưỡng mộ vô cùng, không ít người còn thấy tự hào. Ngồi cùng chuyến bay với nhân vật có máu mặt như vậy cũng được coi là một loại vinh dự.
Lúc nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo của bà cụ, Lưu Huệ Vân cố nén nước mắt suốt đoạn đường giờ không nhịn nổi nữa mà rơi xuống. Lưu Ngọc Thành chống gậy đứng ở một bên, tuy không nói câu nào nhưng nhìn thân thể đang run rẩy kia cũng có thể đoán ra, ông vô cùng xúc động khi thấy con gái cuối cùng cũng trở về thành phố B.
Còn về Lưu Quân Vũ, Lưu Quân Văn, có cả Lưu Thảo Du, mắt cũng lấp lánh nước, mặc dù khuôn mặt bây giờ đã trở nên già nua, nhưng trong trí nhớ của bọn họ vẫn còn nhớ người chị cả đã trông nom đám anh em hồi còn ở nông thôn, quán xuyến việc gia đình.
Gió ở sân bay thổi mạnh, một trận trên đầu. Mái tóc đen nhánh ngày nào giờ đã hoa râm. Đời thứ ba của nhà họ Lưu cũng đã trưởng thành rồi. Thời gian như một cái chớp mắt, mặc dù làm cho người ta già đi nhưng cũng làm cho phần tình cảm trong lòng càng trở nên chân thành khó bỏ.
“Ba…” Lưu Huệ Vân ngần ngừ một hồi, hai mắt đẫm nước mắt nhìn chăm chú vào tấm lưng đã hơi còng, mái tóc đã bạc phơ của Lưu Ngọc Thành, khẽ gọi. Nhìn bộ dạng già nua của ba mẹ, trong lòng cô cứ như bị dao cắt.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lưu Ngọc Thành. Mặc dù trước đó Lưu Ngọc Thành đã nhận sai, nhưng chỉ khi nhìn thấy Lưu Huệ Vân mới thật sự bộc lộ ra, cũng chỉ có vậy mới làm tiêu tan đi oán hận nhiều năm trong lòng Lưu Huệ Vân, người một nhà mới có thể không còn khúc mắc gì mà cùng sống với nhau.
“Về nhà thôi, người một nhà thì phải ở cùng nhau.” Lưu Ngọc Thành thở dài một tiếng, sau một hồi im lặng cũng trầm ngâm nói. Ông cụ Lưu cả đời tung hoàng trên sa trường, xưa nay chưa từng biết cúi đầu chịu thua là gì. Bây giờ rốt cuộc được nhìn lại đứa con gái hai mươi năm không gặp, trong lòng cho dù có kiên trì đến cỡ nào cũng không thể chống lại được tiếng gọi “ba” của con gái.