CHƯƠNG 12: VỀ NHÀ
Trịnh Nguyên hốt hết tiền vội vàng chạy về nhà thì kinh ngạc phát hiện, có một ông lão bị trói gô trên hành lang lầu ba nhà mình. Mái tóc thưa thớt, miệng chuột tai khỉ, đầu trâu mặt ngựa, thân hình thấp bé, nhìn có vẻ không phải là người tốt.
Trịnh Nguyên sợ hãi đứng sát vào tường và đi đến bên cạnh Lâm Sáng đang oai vệ ngồi đó, hai chân run rẩy, cất giọng run run hỏi: “Đạo trưởng, con ma này là cậu bắt được sao?”
Bây giờ là thời đại nào rồi, Lâm Sáng nghe được những lời như vậy liền buồn cười, Trịnh Nguyên đúng là sợ bóng sợ gió, có lẽ khoảng thời gian ông ta bị dày vò đã làm cho ổng thấy người sống cũng tưởng là ma.
“Người này đã lén phá bố cục phong thủy của nhà ông, ông ta thấy tôi đến trừ tà liền đến để cản trở nên bị tôi bắt ngay tại trận.” Lâm Sáng ra vẻ nghiêm chỉnh, bộ dạng như cao nhân ngoại thế, chỉ là khổ nỗi trên cằm anh không có mấy rúm râu dài, nếu không thì tư thế cùng với giọng điệu ấy trông anh chẳng khác nào thần tiên hạ phàm chuyển thế thật.
Lâm Sáng nói tiếp: “Người này giao cho ông, nhớ kỹ nhất định phải dùng máu chó mực giội lên đầu ông ta, sau đó ngâm trong hố phân ba ngày ba đêm. Nhưng đừng để ông ta chết, ba ngày sau thả ra là được.”
Lâm Sáng bĩu môi nhìn bộ dạng Trần Kỳ Lam nằm xiêu vẹo trên mặt đất, thầm nghĩ như vậy là nương tay với ông rồi đấy, nếu không phải niệm tình lúc ông vừa đặt chân đến Quỷ Môn Quan đã gọi một tiếng sư huynh thì hôm nay tôi không giữ ông ở lại đây, thì không phải là Tiểu Bạch Long.
“Được, đạo trưởng, cậu làm phép cũng mệt rồi, xuống lầu nghỉ ngơi đi, tôi sẽ nói con dâu tôi làm gà nấu cho cậu ăn. Còn người này cậu cứ yên tâm giao cho tôi, dưới chân Mao Sơn chúng tôi thì mấy thứ chó đen đều có hết không thiếu máu chó mực.” Trịnh Nguyên nghe nói người nằm trước mặt mình không không phải ma nên cũng to gan hơn, lập tức nhận lời làm. Hơn nữa chỉ cần nghĩ đó là thủ phạm phá hủy bố cục phong thủy nhà mình thì ông ta lại càng không nhịn được mà đá mấy cái.
Trần Kỳ Lam đáng thương, ban đầu định là chỉ phá Lâm Sáng một chút nhưng không ngờ Lâm Sáng lại trả đũa bằng một chậu phân hơn nữa còn muốn giội lên người mình cái thứ tanh tưởi đó nữa.
Giội máu chó mực, ngâm hố phân là những thứ từ hơn một nghìn năm trước được truyền lại trong văn hóa nước T, nhớ trước kia từng có chuyện Tả Từ bị Tào Tháo giội máu chó mực rồi còn ngâm hố phân nữa, nghe nói là vì muốn tiêu trừ đi pháp lực.
Thật ra hai thứ này không hiệu quả như vậy, mà người giống như Tào Tháo cũng sẽ không đắc tội với một nhân vật thần tiên như Tả Từ, nếu không thì sự nghiệp của Tào Tháo đã sớm bị ông ta phá sạch rồi. Nhưng truyền thuyết dù gì cũng là truyền thuyết, rất nhiều thứ được dân gian gán ghép vào đó.
Vốn chỉ là một thôn nhỏ, muốn tìm những thứ này cũng không khó lắm, không lâu sau, Lâm Sáng thấy cả người Trần Kỳ Lam máu tươi đầm đìa bị ném vào hố phân đã ải, còn có không ít bạn bè người thân của nhà họ Trịnh đến xem.
“Không biết cảm giác bị một đàn giòi trắng bò lúc nhúc khắp người nó thế nào nhỉ…”
Lâm Sáng lắc đầu, không dám nghĩ tiếp, nếu không có khi cơm trưa cũng nuốt không trôi mất. Anh biết Trần Kỳ Lam sẽ không ở trong hố phân lâu, cái người tên Jerry đó đã bị anh dùng bản lĩnh che đậy thiên cơ của mình ngăn không cho tìm ra tung tích của Trần Kỳ Lam nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì được nửa ngày mà thôi, sau khi Jerry đến đây thì Trần Kỳ Lam sẽ được anh ta vớt ra.
Chỉ để Trần Kỳ Lam ở trong hố phân nửa ngày không phải vì Lâm Sáng nhân từ nương tay mà vì lăn lộn giang hồ nhiều năm, Lâm Sáng càng ngày càng phát hiện một người không thể chỉ sống theo quan niệm thiện ác của bản thân, làm việc lại càng không nên độc ác đến cùng, nếu không thì sớm muộn gì cũng làm Trời Đất oán giận, nói không chừng đến một lúc nào đó chính mình sẽ là người gieo gió gặt bão.
Đó cũng là nguyên nhân Lâm Sáng không hỏi Trần Kỳ Lam bí mật động trời ngày đó, lẽ trời chỉ có một. Làm người không nên có lòng tham vô đáy, mặc dù Lâm Sáng kiêu căng ngạo mạn nhưng nghĩ đến Trần Kỳ Lam vì chuyện đó mà bị điên thì anh vẫn không thể xác định được liệu bản thân có tránh được cám dỗ hay không. Một khi đã như vậy thì thà dứt khoát không hỏi còn hơn, như vậy cũng có thể bớt đi rắc rối cho mình.
Khi Lâm Sáng rời khỏi nhà họ Trịnh thì đã tầm chiều tối, Trịnh Nguyên không ngừng cảm ơn, giữa trưa còn gọi tất cả người thân và bạn bè đến cùng ăn cơm với Lâm Sáng. Những người đó thấy Lâm Sáng vừa ra tay đã có thể chữa khỏi cho cháu trai sắp chết của nhà họ Trịnh nên lại càng tranh nhau nhiệt tình mời rượu, hy vọng chuốc say Lâm Sáng và mời anh đến nhà mình một chuyến, thay đổi một chút về bố cục phong thủy nhà mình.
Nhưng bọn họ đã xem thường Tiểu Bạch Long tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, sau một lượt rượu thì tất cả đàn ông nhà họ Trịnh đều say ngả nghiêng trên bàn tiệc, chỉ có Lâm Sáng là vui vẻ tươi cười, bình tĩnh ngồi dùng bữa.
Sau khi cơm no rượu say, Lâm Sáng lấy tiền rồi đi đến bến xe đường dài dưới chân Mao Sơn, nghĩ tới nghĩ lui anh thấy vẫn nên về nhà một chuyến. Anh đã lang bạt trên giang hồ nhiều năm như vậy, không biết một mình mẹ già ở nhà thế nào, tục ngữ nói rất đúng, ba mẹ còn sống thì con cái không đi xa, nếu anh mà ở thời cổ đại thì đã bị xem là bất hiếu rồi.
Xe chạy xốc nảy nhưng khi ngắm nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ thì trong lòng Lâm Sáng lại chẳng thấy khó chịu chút nào. Tuy nói phong cảnh ở đây không đẹp bằng Mao Sơn nhưng Lâm Sáng vẫn cảm thấy càng đi về phía trước, trong lòng càng kiên định.
Xóm nhỏ vẫn luôn vô cùng yên tĩnh như trước đây, lúc Lâm Sáng về đến nhà đã là giờ cơm trưa ngày hôm sau, Lâm Sáng đứng dưới lầu, có thể nghe thấy tiếng xào xấu của từng nhà trên lầu, ngửi thấy mùi thức ăn, Lâm Sáng càng cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Khi Lâm Sáng đi đến chỗ rẽ của cầu thang và nghe thấy tiếng xào nấu trong nhà, trong lòng đột nhiên chua xót.
Người mẹ già của anh đã ngoài năm mươi, ba lại mất sớm, một mình sống ở đây, bên cạnh ngay cả một người chăm sóc và trò chuyện cũng không có, theo lý mà nói thì phận làm con trai như anh phải ở cạnh mẹ mình, không nên lêu lổng ở bên ngoài. Lâm Sáng nghĩ đến đây lại càng muốn tự tát vào mặt mình hai cái.
“Lâm Sáng?” Cửa phòng đột nhiên mở ra, giọng nói quen thuộc của mẹ vang lên, có lẽ là mẹ con thần giao cách cảm nên Lâm Sáng vừa đến cửa nhà, mẹ Lâm đang nấu cơm liền cảm thấy trong lòng nôn nao nên đi ra mở cửa.
“Mẹ, con về rồi.” Lâm Sáng nhìn thấy mái tóc hoa râm của mẹ thì giọng bỗng nghẹn ngào.
Từ nhỏ anh đã được sư phụ đưa lên núi, mỗi năm nhiều nhất cũng chỉ về nhà một lần vào dịp Tết nên tính cách đã sớm cứng rắn, mấy năm nay anh lăn lộn trên giang hồ nên đã quen với sinh ly tử biệt, nhưng hôm nay nhìn thấy mái tóc bạc phơ của mẹ, anh lại muốn nhào vào lòng bà khóc lớn một trận.
“Trở về thì tốt, trở về thì tốt, khóc cái gì, cũng đâu phải mẹ bị bệnh nằm viện đâu, nhìn bộ dạng của con này…” Mẹ Lâm thấy khóe mắt Lâm Sáng ươn ướt liền nắm tay Lâm Sáng kéo vào nhà.
Lâm Sáng cũng không sợ hàng xóm nghe được sẽ chê cười, lập tức đó ôm mẹ vào lòng: “Mẹ, sau này con không đi nữa chỉ ở nhà với mẹ. Hiện tại con trai rất có bản lĩnh nên kiểu gì cũng có thể kiếm được tiền, con sẽ ở bên cạnh cùng mẹ trải qua tháng ngày hạnh phúc…”
Tình cảm mẹ con, hơn nữa ở nhà không giống như chỗ khác. Chỉ có ở nhà mới ấm áp, mới ổn định, trong lòng mới an yên. Những người phải xa quê làm thuê làm mướn, một năm chỉ có thể về nhà một lần, thậm chí mấy năm mới về nhà một lần sẽ hiểu tâm trạng này.
“Con có thể trở về chăm sóc mẹ thì tốt quá, tuy rằng mẹ lớn tuổi, nhưng mẹ vẫn biết con trai lớn rồi thì không thể giữ bên cạnh mình, thế giới phồn hoa bên ngoài mới là nơi các con lang bạt, chờ khi con có thành tựu, đón mẹ đến cũng không muộn.” Mẹ Lâm vỗ lưng Lâm Sáng, trong lòng cũng có chút bùi ngùi.
Tuy nói làm gì có người mẹ nào không muốn con trai ở bên cạnh chăm sóc mình, nhưng mẹ Lâm cũng hiểu đạo lý là đàn ông thì phải ra ngoài lăn lộn, bà không thể giống như chiếc lồng trói buộc con trai ở nhà.
Chỉ có ở bên ngoài mới có thể trời cao mặc sức chim bay, biển rộng tùy ý cá nhảy và cũng chính bà mới có cơ hội nói thẳng vào mặt những người trong dòng họ rằng ai dám nói Lưu Huệ Vân này gả sai người, sinh nhầm con trai chứ!
Trong nhà vẫn sạch sẽ như xưa, tuy rằng đồ vật trong nhà đã được dùng hơn mười năm thậm chí là nhiều thập kỷ, nhưng với sự lau chùi cẩn thận của Lưu Huệ Vân, không thể nhìn ra chút xíu cũ kỹ nào, mà còn tạo cho người khác cảm giác rất ấm cúng.
Lâm Sáng nhìn những đồ dùng đơn giản trong nhà lại càng hổ thẹn với mẹ, trước kia tuổi còn nhỏ nên anh thật sự không cảm thấy gì. Còn hiện tại lão đạo sĩ đã rời xa nên Lâm Sáng cảm thấy mình phải lập tức báo hiếu để không phải rơi vào cảnh con muốn phụng dưỡng mà mẹ còn đâu.
Sau khi trò chuyện được một lúc thì mẹ Lâm lại tiếp tục vào bếp nấu ăn, Lâm Sáng thấy thức ăn trước mặt nhưng lại không có hứng thú để ăn.
Theo lời đạo sĩ Lý Thiên Nguyên, phần lớn thầy tướng đều không thể thoát khỏi số mệnh Ngũ Tệ Tam Khuyết, tuy rằng không ai có thể nhìn thấu vận mệnh của mình. Nhưng có lẽ anh sẽ đi theo con đường này rất lâu và lỡ sau này giống như sư phụ, rơi vào kết cục là cả đời cô độc thì quan trọng nhất là người nhà mình có thể bị liên lụy vì chuyện này hay không. Lâm Sáng nghĩ tới đây thì càng cảm thấy lạt miệng.
Nhưng anh hãy còn trẻ, nói những chuyện này còn sớm, chỉ cần ít tiết lộ thiên cơ, giữ mình, nếu có cơ hội sẽ đi tìm hiểu xem rốt cuộc phải như thế nào mới có thể phá giải Ngũ Tệ Tam Khuyết.
“Thằng bé này, sao về nhà rồi mà còn chưa ăn cơm, có phải lúc ở bên ngoài đã quen không ăn cơm đúng giờ rồi đúng không?” Lưu Huệ Vân bưng một đĩa ớt xanh xào thịt từ phòng bếp ra ngoài, thấy dáng vẻ của con trai liền hỏi.
“Không có, con chỉ đang suy nghĩ về mối quan hệ tinh thần to lớn giữa cuộc sống và ước mơ thôi, mẹ cũng mau ăn cơm đi, đừng nấu nữa, bụng con lớn thật, nhưng mẹ cứ tiếp tục nấu thêm thì con không nhét vào nổi đâu.” Lâm Sáng nhìn một bàn đầy thức ăn, khổ sở nhìn Lưu Huệ Vân nói.
“Thằng bé này…” Lưu Huệ Vân vỗ đầu Lâm Sáng một cái rồi cởi tạp dề xuống, ngồi đối diện Lâm Sáng, bà cũng không ăn cơm mà chỉ là nhìn Lâm Sáng ăn đồ ăn.
“Mẹ, mẹ cũng ăn đi…” Lâm Sáng vừa nói vừa gắp đồ ăn cho mẹ.
“Được, được, mẹ cũng ăn…”