Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 1


CHƯƠNG 1: THẦY TƯỚNG SỐ TRẺ TUỔI

Nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung nằm trên giường trong tư thế mặc cho anh muốn làm gì thì làm kia, Lâm Sáng cảm thấy cõi lòng như tan nát.

Tốn nhiều công sức như vậy, không dễ gì mới chờ được cơ hội để xem tướng toàn thân cho cô gái kia, ‘súng’ đã lên nòng rồi thì cái lão thầy bất tử ở Mao Sơn xa xôi kia lại gọi điện thoại cho anh, nói cái gì mà sau này người và trời cách biệt nên muốn anh quay về gặp mặt.

Người và trời cách biệt, Lâm Sáng vẫn không tin.

Tục ngữ có câu: Tai họa lưu ngàn năm, ý là cho dù thế nào thì cũng không tới lượt lão già này chết. Dù gì thì bản lĩnh của anh cũng là do một tay ông ấy dạy, không quay về cũng không hay lắm.

Thế là Lâm Sáng vội vội vàng vàng mua vé xe lửa về Mao Sơn, cũng may bây giờ không phải mùa du lịch lễ tết gì cho nên chỗ trống trên chuyến tàu từ Giang Hải đến Mao Sơn còn tương đối nhiều. Nhưng Lâm Sáng vẫn cứ đi thẳng xuống, qua ba toa mới dừng lại trước mặt một cô gái ăn mặc rất trong sáng.

Nguyên nhân khiến anh dừng bước đương nhiên không phải là vì cô ta ăn mặc trong sáng mà là vì dù đã mặc kín đáo rồi nhưng vẫn không giấu được độ nảy nở của vòng một, hơn nữa còn lộ ra không chỉ một chút.

“Người đẹp, anh có thể ngồi ở đây không?” Lâm Sáng khẽ hỏi.

Vừa nói chuyện, anh còn vừa khẽ hất mấy lọn tóc dài trên trán, anh khá tự tin vào khuôn mặt của mình, tóc đen dài mềm mại, che khuất nửa con mắt. Mặc dù cũng không tính là quá đẹp trai nhưng cũng thuộc diện ưa nhìn, dùng cách nói bây giờ để tả thì là chàng trai đẹp như hoa.

“Người đẹp này, anh thấy giữa hai lông mày của em có nốt ruồi, phía trên đỉnh đầu có vầng u ám, có phải trong lòng buồn phiền chuyện gì không? Hay là kể cho anh đây nghe xem, biết đâu anh có thể giúp được em thì sao?”

Cô gái còn chưa kịp đáp lời Lâm Sáng, một người đàn ông cao lớn bụng phệ, dáng người thô kệch chen lối đi đến, sau khi đặt mông ngồi xuống, ông ta nhìn cô gái đối diện với vẻ mặt chăm chú.

Xem tướng?! Khóe môi Lâm Sáng khẽ nhếch lên, dám đòi xem tướng trước mặt đệ tử chân truyền của phái Thiên Tướng ở Mao Sơn. Được, anh cũng muốn xem xem lão mập này liệu có bao nhiêu bản lĩnh!

“Xem tướng cho tôi?” Cô gái đưa tay chỉ vào mình rồi cười tủm tỉm nhìn lão mập ngồi đối diện.

Trong lúc phất tay, bộ ngực trắng nõn của cô gái khẽ rung nhẹ theo. Lão mập lặng lẽ nuốt nước miếng một cái.

Thấy tia háo sắc lóe lên trong mắt lão mập, Lâm Sáng lắc đầu. Dùng xem tướng để dụ trẻ con là chuyện mà anh bắt đầu làm từ lớp ba rồi. Lão mập quả là còn thua xa anh.

“Chỉ vì thẳng thắn can gián mà chọc giận thiên nhan, ngày đêm khó rời yên ngựa. Chủ tớ vất vả ngược xuôi đã thấm mệt, lại thêm tuyết dày nặng ủng Lam Quan.” Lão mập híp mắt, quan sát kỹ gò má cô gái một lượt rồi bấm đốt ngón tay mấy lần, cười tủm tỉm nói: “Từ tướng mặt của cô cho thấy, cô đang muốn đi xa. Phía trước đường xá nguy hiểm, nếu cô không có quý nhân phù trợ dọc đường thì chỉ sợ chuyến này đi không suôn sẻ.”

Nghe xong lời lão mập phán, Lâm Sáng lại cười khẩy lần nữa. Quả nhiên là một tên lừa bịp. Cái gì mà đi xa nhà, mẹ kiếp chuyến xe này bây giờ đang ở thành phố Giang Hải, điểm dừng tiếp theo là thành phố Thanh Môn, cách nơi này cả nghìn kilomet, vậy thì cô gái này xuống tàu ở điểm Thanh Môn thì cũng coi như là đi xa nhà rồi. Còn quý nhân? Vớ vẩn! Chỉ e lão mập đó sẽ đề cử chính mình.

“Nói cũng được đấy.” Cô gái gật đầu sau đó tiếp tục nghịch điện thoại trên tay.

Lão mập thấy cô gái không có hứng nói chuyện với mình thì nhướn mày, chuẩn bị chuyển hướng tấn công. Lão ta quay đầu nhìn Lâm Sáng, hỏi: “Người anh em này có muốn xem tướng không?”

“Không xem. Thầy tôi nói dưới gầm trời này, người có thể đọc được mệnh số của tôi còn chưa sinh ra.” Lâm Sáng lắc đầu.

Lời này của Lâm Sáng không hẳn là nói dối, thầy của anh chính là đương kim tông chủ của phái Thiên Tướng, Lý Thiên Nguyên, lần đầu tiên gặp Lâm Sáng, ông ấy đã nói như vậy.

Lão mập nghe xong liền trừng mắt lên: “Thằng nhãi ranh, mạnh miệng nhỉ, không sợ nói khoác quá đau đầu lưỡi à? Số mày là số vất vả, nay đây mai đó làm việc quần quật để mưu sinh. Cả ngày làm ở công trường hồng hộc như chó, tối về lấy ảnh của người nổi tiếng Phleps rồi dùng con điện thoại nhái rẻ tiền lên facebook mà cũng chẳng tán được gái xinh. Còn dám nói là không ai nhìn ra được, hôm nay ông đây sẽ nói cho mày biết.”

Lão mập vừa nói, vừa liếc mắt tới cô gái ngồi đối diện. Ông ta lại tiếp tục tăng giọng to thêm rồi chèn vài từ lóng trên mạng nữa. Lần này thì thành công làm cho cô gái rời mắt khỏi điện thoại mà ngẩng lên nhìn, nhưng cô không phải là nhìn về phía ông ta, mà nhìn chằm chằm vào Lâm Sáng bên cạnh với vẻ cảm thông.

“”Tôi nói này, có phải lúc mẹ ông đẻ ông ra đã đánh rơi người rồi nuôi nhầm cái cuống rốn rồi không?” Lâm Sáng nhìn lão mập đối diện với vẻ thản nhiên.

Lão mập nghe xong thì nổi giận đùng đùng, mắng: “Tiên sư cha mày, một thằng bê gạch mà cũng dám nói chuyện với tao kiểu đấy à!”

“Bê gạch, công nhân bê gạch thì sao. Nếu không phải nhờ bọn họ thì con mẹ nó ông có nhà mà ở không? Xét ba đời gần nhất thì toàn nước T này có ai không thuộc lớp nông dân? Nếu không có đời trước ngu thì sao ra được đời sau nát như ông nhỉ?” Lâm Sáng nghe lão mập nói thì lập tức chỉ tay mà mắng một tràng, nghe thấu tình đạt lý, sướng lỗ tai, có thể coi là một bài chửi kinh điển cấp quốc gia.

Bây giờ vốn là mùa ế của vận tải hành khách, đa số người trên tàu đều là công nhân đi làm xa nhà. Giọng của Lâm Sáng còn tương đối cao làm cho toàn bộ người trong toa xe đều nghe được. Sau khi Lâm Sáng dứt lời thì không ít anh em công nhân, nông dân vỗ tay khen hay, thậm chí còn có mấy người mang rượu ủ đến muốn mời Lâm Sáng vài chén.

Lão mập thấy bầu không khí trong xe bất thường thì vội vàng giải thích: “Tôi chỉ là muốn xem tướng cho cậu thôi, cậu cần gì phải phản ứng mạnh thế?”

“Xem tướng? Học được ba cái công phu mèo cào mà cũng đòi xem tướng cho tôi? Ông mà cũng xứng à?” Lâm Sáng cười mỉa mai, nói: “Muốn dùng chiêu xem tướng để tán gái mà không nhìn lại xem bản thân rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh. Ông đây ba tuổi đã đi theo tông sư Lý Thiên Nguyên phái Thiên Tướng học nghệ. Sáu tuổi dựa vào chiêu xem tay để cướp đi nụ hôn đầu của vài bạn gái học cùng lớp 1. Mười ba tuổi thì theo thầy đi đến Trung Hải gặp vài vị cao nhân. Mười bảy tuổi thì một mình tung hoành ngang dọc, đi nhiều nơi, vậy mà mẹ kiếp đây là lần đầu tiên có người đòi xem tướng cho Tiểu Bạch Long Lâm Sáng này!”

“Tiểu Bạch Long?” Sắc mặt lão mập tái mét, trán đổ mồ hôi lạnh. Ông ta mở trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Sáng, dáng vẻ không thể tin được.

Rốt cuộc ông ta xui cỡ nào mới gặp phải Lâm Sáng, người tự xưng là Tiểu Bạch Long nhưng mọi người đều gọi là Hỗn thế Ma Long chứ? Những năm gần đây, số lượng thầy xem tướng dỏm bị anh trừng trị đã lên đến hai trăm chín mươi chín người rồi. Chẳng lẽ hôm nay ông ta sẽ thành người thứ ba trăm?!

“Muốn xem tướng cho tôi à, được, hôm nay tôi đây sẽ xem lại cho ông một chút!” Lâm Sáng vừa nói vừa nở một nụ cười khẩy làm trong lòng lão mập không ngừng run rẩy.

“Đầu lông mày của ông cách xa nhau quá, dễ anh em bất hòa; lỗ mũi thô to lại hếch lên trời, đoán chừng gia đình cũng không hòa hợp, nói đúng hơn là trong nhà có bà chằn; khóe môi bên phải có nốt ruồi đen, có nghĩa là cả đời tham ăn, tiếc là trên mặt bị người ta dùng móng tay cào, bị phá tướng, xem ra đời này ở nhà bị ăn đòn không ít nhỉ.”

“Nói trắng ra thì ba tuổi ông đã mang đồ ở trong nhà đi bán, sáu tuổi thì bắt đầu trèo tường nhìn lén góa phụ nhà bên tắm…”

“Mười bảy tuổi khó khăn lắm mới có bạn gái, ông lại đánh thuốc mê rồi đưa vào khách sạn cưỡng bức người ta, bị đưa vào trường giáo dưỡng năm năm, sau khi ra ngoài thì tìm được cô vợ trẻ. Có điều cô ta cũng không phải dễ bảo, những vết thương trên người ông hẳn là tác phẩm của cô ta, tôi thấy ông chuyến này không phải đi làm ăn mà là đi tránh nạn nhỉ?!” Lâm Sáng cười mỉa nói.

“Mày, mày nói đùa cái gì vậy. Toàn nói ba lăng nhăng, mê tín dị đoan, ai mà tin.” Lão mập nhìn chằm chằm Lâm Sáng vẻ không tin được, giọng run run. Mặc dù mọi người truyền tai nhau là Tiểu Bạch Long rất giỏi, nhưng bọn họ chỉ vừa gặp nhau ở trên xe, sao thằng nhãi này lại biết được nhiều chuyện của ông ta như thế?

“Nói đùa?” Lâm Sáng lại cười, cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Ba mươi giây, sau ba mươi giây ông sẽ có một trận họa sát thân.”

“Cậu, cậu …” Lão mập chỉ tay vào Lâm Sáng, cả người run rẩy, nhưng ánh mắt bắt đầu hoảng sợ, vội vàng dò xét xung quanh.

Không gian trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng tích tắc của kim giây trong đồng hồ của Lâm Sáng.

“Vương Cần Thọ. Cái tên khốn này trốn đi đâu rồi. Lại dám trốn khỏi nhà à, chờ tôi bắt được thì tôi sẽ đánh gãy hai chân của ông!” Cánh cửa toa xe đột ngột mở ra, một trận gió lạnh quét vào trong xe, nhiệt độ trong nháy mắt giảm đi đáng kể.

Mọi người quay đầu lại thì nhìn thấy một người phụ nữ đang xông vào, lớn tiếng quát hét, hàm răng vàng khè; mũi đầy tế bào chết đen sì, lông mày thì hếch lên cực kỳ giống mấy kẻ ti tiện trong sách viết; mặt lại còn bôi một tảng phấn trắng bệch, chỉ tiếc phần cổ không bôi, trông chẳng khác nào gan lợn treo ngoài sương.

Vừa thấy người phụ nữ này, lão mập liền suy sụp, vội tìm nơi khuất khuất mà trốn đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.