“Dương Kỳ huynh, huynh ra rồi sao?”
Thấy Dương Kỳ từ dưới mặt đất vọt ra, bốn người Lý Hạc kinh hỉ vạn phần, tinh
thần phấn chấn, khí công thi triển ra như vũ bão tấn công đại quân khô lâu
cương thi, từng viên yêu hạch lần lượt rơi vào trong tay của họ.
Tuy phẩm chất của yêu hạch thấp, nhưng có còn hơn không.
“Đúng vậy, các ngươi nhìn xem đây là thứ gì.”
Sau khi thanh lý toàn bộ khô lâu, cương thi trên núi, Dương Kỳ ngoắc tay bảo
mấy người tụ lại, trên tay hắn có cầm kim lũ ngọc y, một cây quyền trượng, còn
có một bộ hài cốt.
Mấy người kia đều kinh ngạc không ngớt, Lương Đông cẩn thận rống lên:
“Đây là thi hài của thi vương ngàn năm, cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh, còn đây
là kim lũ ngọc y, lại là Tiên Thiên kim giáp.”
“Cái quyền trượng này có khảm thái dương bảo thạch.”
Hoa Dần Hổ cũng rống lên.
“Là thái dương bảo thạch.”
Mặt của ai cũng đờ ra.
“Tiên Thiên kim giáp? Thái dương bảo thạch?”
Dương Kỳ không hiểu, ý bảo mấy người kia giải thích cho mình biết.
“Dương Kỳ huynh, chúng ta trong học viện được các cường giả uyên bác giảng
giải về các loại pháp bảo, luyện đan, linh dược, luyện khí, chế tác, thiên
văn, địa lý… Cho nên tri thức về phương diện này cũng biết một chút, biết
nhiều cũng có tác dụng kha khá với việc tu luyện khí công. Tiên Thiên kim giáp
này được chế tạo từ tiên thiên kim ngọc, thứ này không thể phá vở, thế nhưng
nó lại nhẹ như sợi bông, hơn nữa còn có thể bảo vệ thân thể vĩnh không mục
rũa, mặc cho người chết trước khi hạ táng. Sau khi hạ táng, thi thể có thể tự
mình hấp thu thiên địa linh khí, biến thành cương thi hung mãnh, cũng có thể
bảo tồn những ý chí trước khi chết. Còn Thái Dương bảo thạch lại càng thần kỳ,
tương truyền nó là tinh hoa của liệt hỏa, từ trên mặt trời rơi xuống đây hóa
thành bảo thạch, trong đó ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, có công năng mạnh vô
cùng, nếu như là người tu luyện hỏa hệ khí công, có được viên bảo thạch này,
vậy thì võ công sẽ nguyên vẹn tự nhiên, tu vi tinh tiến mạnh…”
Lương Đông giảng giải một hơi cho Dương Kỳ biết.
“Dương Kỳ huynh đệ, chẳng lẽ huynh lẻn vào trong đó, đánh chết thi vương ngàn
năm? Đây chính là cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh, huynh làm như thế nào?”
“Thực ra không phải vậy, ta ẩn nấp trong đó, vừa lúc thi vương ngàn năm luyện
công tẩu hỏa nhập ma, sắp tới lúc tự bạo, vì vậy tiến lên đánh lén, một kích
giết được đối phương.”
Dương Kỳ thềm kêu may mắn là mình đã bịa ra được một câu chuyện hoàn chỉnh.
Nếu không hắn nói mình chui vào trong lòng đất giết thi vương ngàn năm, nhỡ
may chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ dọa cho vô số người chết đứng,
đối với kế hoạch ẩn nhẫn của hắn bây giờ vô cùng bất lợi.
Ở trong học viện im lặng là tốt nhất, đừng làm chuyện gì quá kinh hãi thế tục,
tuy rằng bốn người đã ở cùng một mặt trận, nhưng mà công pháp bí mật của mình
tốt nhất không nên nói cho bọn họ quá sớm.
“Vận khí tốt, vận khí tốt, lại có thể gặp cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh tẩu
hỏa nhập ma… . .”
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thấy tấm tắc kỳ lạ.
Bọn ho cũng tin, Dương Kỳ Dương Kỳ không thể nào một người xông vào trong đó
đánh chết thi vương ngàn năm trong lúc đỉnh phong, chỉ có một cách giải thích
duy nhất chính là trường hợp này.
“Ta nhớ ra rồi, vị thi vương ngàn năm này rất có thể chính là Hoài Âm vương,
trước kia khi còn sống hắn là một vị hoàng giả, sau khi chết hạ táng vào một
mộ huyệt là phong thuỷ bảo địa, trở thành cương thi, đã ngang dọc mấy trăm
năm, nấp sâu trong Sát Thi sơn mạch. Đã có rất nhiều đệ tử của học viện Thiên
Vị chúng ta, thậm chí có cả một tổ đội đệ tử tinh anh tiến vào trong đó cũng
bị hắn giết chết, thậm chí là không ai chạy trốn được. Chuyện này nếu như
truyền ra ngoài chắc chắn không tốt, chúng ta kín tiếng hưởng đại phát tài là
được rồi.”
Lý Hạc thâm trầm nói:
“Thái dương bảo thạch, Tiên Thiên kim giáp, không biết bao nhiêu người muốn
có, vạn nhất một số đệ tử tinh anh trông thấy thèm thuồng, bảo chúng ta nộp
lên, chúng ta không thể kết thù oán với họ, đương nhiên chỉ còn cách trơ mắt
bị chiếm đoạt mà thôi.”
“Đúng vậy, Tiên Thiên kim giáp, thái dương bảo thạch, sau này chính là chí bảo
của Thánh Vương hội chúng ta. Nhất là thái dương bảo thạch, nếu để cho Sở
Thiên Ca biết, hắn nhất định sẽ không từ thủ đoạn cướp đoạt.”
Hoa Dần Hổ một lần nữa nói:
“Hắn tu luyện Đại Nhật Càn Khôn Kiếm, tụ tập tinh hoa của mặt trời, kết lại
thành chân ý càn khôn, hóa thành thần kiếm, chém giết vạn dặm, nếu viên thái
dương bảo thạch này bị hắn lấy được, có thể đề thăng… ít nhất… một, hai
trăm năm khổ tu, có thể đoạt mệnh vài lần, thậm chí trở thành đệ tử hạch tâm
cũng không chừng. Đồ tốt thế này kiểu gì hắn cũng trái với quy định của học
viện để giết chúng ta, trực tiếp cướp đoạt cũng không kỳ quái.”
“Các ngươi nói rất đúng, vô cùng đúng, đồ tốt thế này nếu ta không cướp đoạt,
vậy thì ta không phải là Sở Thiên Ca.”
Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên.
Bốn người Dương Kỳ, Lý Hạc, Lương Đông, Hoa Dần Hổ, Hà Cát Lợi chợt thất kinh,
nhìn về phía giọng nói phát ra, họ thấy một bóng người xuất hiện một cách quỷ
bí, huyền phù trên không trung, khí công cường liệt bao phủ toàn bộ đỉnh núi.
Người này chính là Sở Thiên Ca.
Bá!
Ngoại trừ Dương Kỳ, sắc mặt bốn người khác đều trắng bệch, toàn thân run rẩy
nhìn Sở Thiên Ca nói không ra lời, bọn họ đã biết lần này dữ nhiều lành ít
rồi.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội, Sở Thiên Ca phát hiện bọn họ có thái dương
bảo thạch, Tiên Thiên kim giáp, tuyệt đối hắn sẽ không buông tha bọn họ.
Chỉ có Dương Kỳ mới trấn định, dường như trong lòng hắn cũng nổi sóng, hắn
lạnh lùng nhìn Sở Thiên Ca, đứng thẳng thân mình.
Sở Thiên Ca nhìn thấy Dương Kỳ giống như nhìn một người chết, sau đó ánh mắt
trở nên nóng bỏng nhìn vào Thái Dương bảo thạch:
“Thái dương bảo thạch là bảo bối mà ta vô cùng mơ ước, hôm nay cuối cùng cũng
có rồi. Sở Thiên Ca ta có được viên bảo thạc này, có thể đem Đại Nhật Càn Khôn
Kiếm dung hợp đến mức đỉnh phong, hóa thân trở thành đại nhật thiên tử, Càn
Khôn kiếm hoàng. Không chỉ đơn giản tăng một, hai trăm năm khổ tu, mà việc trở
thành là đệ tử hạch tâm cũng là điều đương nhiên, thậm chí còn có cơ hội trở
thành Thánh Đồ.”
“Sở Thiên Ca… . . Thiên Ca sư huynh, ngươi muốn làm gì?”
Lý Hạc run rẩy nói.
“Muốn làm gì? Chẳng phải trong lòng các ngươi biết rõ nhất hay sao?”
Sở Thiên Ca chậm rãi đi tới:
“May mà ta cơ cảnh, biết mấy người các ngươi trong lòng có quỷ, vì vậy mới len
lén dùng một đạo chân khí hình người theo dõi, nhưng không ngờ rằng tiểu tử
này lại thâm nhập xuống lòng đất, gặp phải chuyện Hoài Âm vương gặp ma, đúng
là vận * chó. Hắn lấy được Tiên Thiên kim giáp, thái dương bảo thạch. Đây
chính là kỳ ngộ của Sở Thiên Ca ta, xem ra ngày ta quật khởi đã là việc được
định trước.”
“Thiên Ca sư huynh, thả chúng ta đi, chúng ta đem thái dương bảo thạch, Tiên
Thiên kim giáp tất cả hiến cho ngươi, chuyện này chúng ta không nói ra ngoài
một chữ.”
Lương Đông đột nhiên nói.
“Thả các ngươi? Thật là ngây thơ.”
Sở Thiên Ca cười lạnh liên tục:
“Ta chỉ tin tưởng người chết mới có thể thủ khẩu như bình, ngoài ra chẳng tin
điều gì cả. Lần này cho dù các ngươi có giao Tiên Thiên kim giáp và thái dương
bảo thạch hay không thì đều phải chết, đừng có lo lắng, trong Sát Thi sơn mạch
bao phủ sương mù này, nó chính là một tuyệt địa để giết các ngươi tốt nhất.”
“Lẽ nào ngươi không sợ bị học viện nghiêm phạt? Cho dù ngươi có là đệ tử tinh
anh, có thể thoải mái sỉ nhục đệ tử ngoại viện, nhưng mà một khi giết người
chính là phạm vào lỗi nặng, học viện sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Hoa Dần Hổ
vẫn còn mang tâm lý may mắn.
“Các ngươi đâu có bị ta giết, mà là bị Hoài Âm vương giết chết.”
Sở Thiên Ca búng ngón tay, y phục rung lên:
“Đương nhiên, ta trải qua vô số nguy hiểm muốn cứu các ngươi, đáng tiếc là cứu
không được, các ngươi bị giết, đương nhiên ta là người giết chết Hoài Âm vương
báo thù cho các ngươi.”
Tất cả đã được bố trí xong xuôi.
Sát tâm của Sở Thiên Ca bốn người đều cảm nhận được.
Trong lòng của bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng, không còn hi vọng sống sót, tuy
rằng bọn họ đều là Khí Tông, thế nhưng đối với cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh vẫn
chỉ như trứng chọi đá.
Một trăm Khí Tông liên thủ mới có thể miễn cưỡng đối phó với một cao thủ cảnh
giới Đoạt Mệnh, huống chi Sở Thiên Ca không phải cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh
bình thường, mà là đệ tử tinh anh của học viện Thiên Vị, so với cao thủ cảnh
giới Đoạt Mệnh bình thường mạnh hơn nhiều lắm.
Trên thực tế, người nào đi ra từ trong học viện Thiên Vị đều không phải là
nhân vật đơn giản, đều là số một trên toàn bộ đại lục Phong Nhiêu. Cùng một
cảnh giới, đệ tử của học viện Thiên Vị vẫn lợi hại hơn so với người khác.
Sở Thiên Ca bằng vào Đại Nhật Càn Khôn Kiếm đã vượt qua đệ tử tinh anh trong
học viện.
“Liều mạng!”
“Dương Kỳ, chúng ta liều mạng, huynh đi mau đi, tu vi của huynh cao nhất,
chúng ta có thể kéo dài một khoảng thời gian để huynh đào tẩu.”
“Dương Kỳ huynh, nếu huynh may mắn trốn thoát, nhất định phải bẩm báo với học
viện là chúng ta bị Sở Thiên Ca sát hại! Đồng thời báo cho gia tộc báo thù cho
chúng ta.”
“Sở Thiên Ca, chúng ta liều mạng với ngươi!”
“Huynh đệ, bảo trọng, đi mau đi!”
Bốn người Lý Hạc, Hoa Dần Hổ, Hà Cát Lợi, Lương Đông liên hợp chân khí, quyết
định thật nhanh, rống to một tiếng, chợt hướng về phía Sở Thiên Ca đánh tới,
chân khí do bốn người liên thủ muốn để cho Dương Kỳ chạy trốn.
“Gà đất chó sành, bọ ngựa đấu xe.”
Sát khí của Sở Thiên Ca tỏa ra lạnh toát, kiếm quang sau lưng của hắn lóe lên,
tùy thời lúc nào cũng có thể xuất thủ.
Thế nhưng, trong nháy mắt này Dương Kỳ lại đứng lên.
Bốn người đang động thủ bị một cỗ chân khí đóng băng tại chỗ, chân khí dừng
lại trên không trung.
Bốn người mở to hai mắt, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mà hai mắt Sở Thiên Ca co lại nhìn Dương Kỳ.
“Bỏ qua tính mạng bản thân để cho ta đào tẩu?”
Dương Kỳ thản nhiên nói:
“Huynh đệ… . . Đây mới là huynh đệ. Từ nay về sau, các người chính là thân
huynh đệ của ta, cùng sinh cùng tử, ta sẽ đối với các ngươi giống như đại ca
và nhị ca của ta. Hiện giờ ta không giấu các ngươi nữa. Huynh đệ, các ngươi cứ
nhìn mà xem, nhìn ta đánh chết Sở Thiên Ca như thế nào. Phàm là ai làm nhục
huynh đệ của ta đều phải chết. Sở Thiên Ca, ngươi cũng không ngoại lệ!”
Chân khí của Dương Kỳ đã đóng băng công kích của bốn người.
Trong lúc Dương Kỳ nói chuyện, chân khí của hắn di chuyển nhẹ nhàng bảo vệ bốn
người kia.
Bốn người dần dần khôi phục tự do, nhìn Dương Kỳ nói không ra lời.
“Kỳ thực, lúc nãy ta lừa các ngươi đây, bởi nếu nói ra thì chuyện quá mức kinh
thế hãi tục. Hoài Âm vương kia không phải tẩu hỏa nhập ma mà chết, mà là do
đích thân ta giết.”
Dương Kỳ im lặng nhìn bốn huynh đệ nói, sau đó chợt nhìn về phía Sở Thiên Ca:
“Sở Thiên Ca, ngươi không ngờ đúng không, nhưng mà bây giờ ngươi có biết cũng
không sao, bởi vì ngươi không sống qua hôm nay đâu!”