Dương Kỳ gần đây có quá nhiều chuyện lại bận tu luyện, cho nên để chuyện của
cô cô Dương Tố Tố sang một bên, thiếu chút nữa quên mất.
Hiện giờ tu vi của hắn tăng vọt, lại còn tấn chức đạt tới đệ tử ngoại viện,
thân phận khác xưa, có thể tự do đi lại ở một vài nơi trong học viện, không
giống như đệ tử tạp dịch trước kia, chỉ có thể đi lại ở một nơi quy định.
Với thân phận của hắn hiện giờ đã có thể đi tìm cô cô Dương Tố Tố.
Hơn nữa, hắn cũng muốn xem cái diện mạo tổng thể của học viện Thiên Vị này ra
sao.
Học viện Thiên Vị có phạm vi mấy nghìn dặm, đình đài lầu các nhiều vô số, thần
miếu (nơi tu luyện của đệ tử tinh anh) san sát, trên dưới cao thấp nối tiếp
nhau, không biết ẩn tàng bao nhiêu huyền bí ở trong đó, Dương Kỳ cũng muốn
thăm dò một phen.
Hơn nữa, hắn muốn nghe ngóng tung tích của Vân Hải Lam.
Hiện giờ tu vi của hắn đã đạt tới bình cảnh, trong một thời gian ngắn ngủi
đương nhiên không có cách nào đột phá tới 21 viễn cổ cự tượng.
Phải biết rằng, Thần Tượng Trấn Ngục Kình càng tu luyện càng khó khăn, số
lượng sinh mệnh tinh hoa tăng gấp bội cũng chưa chắc đã thức tỉnh được một
viễn cổ cự tượng.
Thức tỉnh được một 1 vi hạt thì dễ nhưng muốn thức tỉnh thêm 1 viên nữa khó
khăn vô cùng.
Đây là “Thần cấp khí công”, chỉ có thần mới có thể tu luyện, người bình thường
sao có thể tu luyện thành công được.
Hít sâu một hơi, hắn cất giới chỉ vào trong người, sau đó ra khỏi phòng của
mình, tung mình một cái trực tiếp nhảy từ tầng 36 xuống đất.
Tòa tháp hắn ở có 36 tầng, mỗi tầng là một phòng, có thể nói là một động phủ.
Đây là phòng phân cho đệ tử ngoại viện ở, mà đám này thường kết bè với nhau
cho nên có thể kiếm tòa tháp ở chung, bình thường họ sẽ làm quen với các phòng
khác, nhưng mà Dương Kỳ không có hứng thú làm như vậy.
Bên dưới tháp cao chính là một cái lâm viên, trong đó cổ thụ che trời, cầu nhỏ
suối chảy, các loại đình đài lầu các nhiều vô số, hoàn cảnh vô cùng ưu nhã,
thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba đệ tử tạp dịch quét dọn, cây cối hoa cỏ trong
này toàn dùng linh dược bón phân.
Những chuyện này mấy tháng trước Dương Kỳ cũng đã làm, nhưng mà bây giờ đã tấn
chức thành đệ tử ngoại viện cho nên nghiễm nhiên không phải làm nữa.
Lúc hắn đi tới, mấy đệ tử tạp dịch thấy hắn mặc y phục có chữ “Thiên” đỏ hồng,
trong mắt hiện lên sự ước ao.
Y phục của đệ tử tạp dịch cũng có một “Thiên”, nhưng mà là màu trắng, đại biểu
cho “Bạch đinh”, địa vị nhất thấp.
Dương Kỳ thấy ánh mắt của những người này thì thầm thở dài trong lòng, học
viện Thiên Vị quả nhiên đẳng cấp nghiêm ngặt, đệ tử nào có đẳng cấp thấp nhất
sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi nhất.
Chờ khi hắn tấn chức là đệ tử tinh anh, tu luyện đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh,
không biết trong mắt đám đệ tử tạp dịch này sẽ nhìn mình bằng ánh mắt gì?
Hắn đi bộ xuyên qua lâm viên, lại xuyên qua từng kiến trúc, con đường, các
loại phong cảnh, tháp cao, tường vây, dần dần tiến vào sâu bên trong học viện
Thiên Vị tới bên ngoài một cái thần miếu thật lớn.
Khu vực này tập trung vô số thần miếu, vô cùng huy hoàng, thậm chí có thể thấy
trên đỉnh thần miếu có một vòng sáng vờn quanh, cho dù là ban đêm cũng có ánh
sáng chiếu ra bốn phía, nơi đây giống như bất dạ chi thành (thành không biết
tới ban đêm).
Mỗi một thần miếu đều có một trận pháp.
Dương Kỳ biết nơi đây là học viện tinh anh, thuộc về khu vực cấm.
Khu này chỉ có đệ tử tinh anh, cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh mới có thể tiến
vào, ngoài các trường hợp này ra thì chỉ có thư hoặc tín vật của học viện mới
có thể tiến vào, hoặc là được đệ tử tinh anh dẫn vào mới được.
Những đệ tử khác mà tự tiện đi vào học viện tinh anh, giết không tha.
Lúc này, khi Dương Kỳ mới ở bên ngoài học viện tinh anh đã thấy ánh sáng trên
tòa thần miếu chiếu hắt vào hắn, giống như được thánh nhân chúc phúc, chân khí
trong cơ thể hắn nồng đậm hơn nhiều, quá trình ngưng luyện tự nhiên khởi động,
toàn thân hắn cảm thấy sảng khoái, trong lòng giống như được gột rửa.
“Trận pháp thật là lợi hại.”
Trong lòng Dương Kỳ âm thầm than thở.
Trận pháp của học viện tinh anh này cường đại hơn “Tụ Linh Trận” không biết
bao nhiêu lần, cũng khó trách Vân Hải Lam, Tống Hải Sơn ở trong này lại có tu
vi cực cao.
Tính tới bây giờ Dương Kỳ bước vào học viện Thiên Vị mới chỉ được mấy tháng
thời gian, trong học viện có một số điều hắn không biết rõ cho lắm.
Chỗ ở của đệ tử ngoại viện được bố trí “Tụ Linh Trận”, đệ tử nội viện là “Tụ
Nguyên Trận”, cao hơn một bậc, tốc độ tu luyện đương nhiên là nhanh hơn nhiều.
Mà trong học viện tinh anh bố trí “Vương Đạo khí trận”, tên như ý nghĩa, khí
trận đường đường chính chính, tiếp cận vương đạo, người ở trong đó lú nào cũng
có thể hấp thu thiên địa linh khí, tinh hoa nhật nguyệt, càng có thể bồi dưỡng
chính khí trong lồng ngực, Đại Cương Hạo Nhiên.
Tốc độ tu luyện của Tụ Nguyên Trận cao hơn Tụ Linh Trận cả chục lần.
Vân Hải Lam vừa tiến vào học viện Thiên Vị đã được người ta cho phép vào trong
học viện tinh anh tu luyện, cả ngày lẫn đêm đều ở trong “Vương Đạo khí trận”
tu luyện, việc tu vi tiến nhanh nằm trong điều có thể nghĩ.
Suy nghĩ một chút, Dương Kỳ chỉ đứng ở bên ngoài, ánh hào quang chiếu tới làm
cho chân khí hắn rục rịch, nếu như tiến vào trong đại trận, kết quả sẽ thế
nào?
“Đứng lại!”
Đột nhiên, có một tiếng gầm rú như sấm sét từ trong một thần miếu truyền tới.
Dương Kỳ lập tức đình chỉ cước bộ, bởi vì hắn cảm nhận được sát khí nồng đậm
của người kia.
Nếu như hắn tiến tới thì kiểu gì người kia cũng xuất sát chiêu.
Hắn nhìn thấy một số người chạy ra từ một căn phòng nhỏ, người này là một cự
hán vô cùng cao, mặc áo giáp sắt, cầm trong tay phương thiên họa kích, khí tức
trên người giống như là Cự Linh Thần tới từ hồng hoang.
Hơn nữa mỗi một tên đều có tu vi Khí Tông.
Dương Kỳ biết đây là cự nhân canh cửa viện tinh anh, bản thân họ có huyết mạch
của viễn cổ cự linh, lực lượng lớn vô cùng, là hộ pháp do học viện Thiên Vị
chuyên môn bồi dưỡng.
Đám người này trí tuệ không cao, nhưng do lực lượng trời sinh đã lớn gấp chục
lần người thường, khí công hùng hậu, chỉ cần có tu vi Khí Tông là có thể chiến
thắng 10 người bình thường có tu vi Khí Tông khác.
Bọn họ phụng mệnh thủ hộ những nơi trọng yếu của học viện Thiên Vị, nếu thấy
đệ tử của học viện đầu tiên là cảnh cáo, nếu mà cảnh cáo không nghe thì có thể
giết chết.
Tuy rằng tu vi của Dương Kỳ hiện giờ có thể sánh ngang với cảnh giới Đoạt
Mệnh, hoàn toàn không sợ đám hộ pháp cự nhân này, nhưng mà tự dưng sinh chuyện
vô vị, mang tới phiền phức không đâu thì hắn cũng xin miễn.
“Mấy vị hộ pháp, ta tới học viện tinh anh tìm cô cô Dương Tố Tố của ta, mong
rằng các vị có thể thông báo một tiếng.”
Dương Kỳ chắp tay, quay sang nhìn đám hộ pháp cự nhân này nói một tiếng.
“Thông báo? Chúng ta không có thời gian, ngày mai ngươi lại tới đi.”
Ánh mắt của tên thủ lĩnh hộ pháp cự nhân hiện lên sự tham lam, đảo mắt đánh
giá Dương Kỳ.
“A?”
Trong lòng Dương Kỳ đã hiểu, hắn biết một số hộ pháp cự nhân của học viện rất
là tham lam, thường xuyên vơ vét tài sản của đám đệ tử. Thấy tên thủ lĩnh kia
nói vậy, hắn biết đối phương nhất định muốn có tiền.
Hắn cũng không tính toán, bởi số lượng tài phú trong tay hắn không ít, nhanh
chóng rút ra một tấm ngân phiếu 100 vạn Tụ Khí đan đưa qua, nói: “Đây là lễ
vật, kính xin chư vị dàn xếp một chút.”
“A?”
Thủ lĩnh cự nhân kia vung tay, tóm lấy tờ ngân phiếu, thu vào trong người
nhưng mà không có ý tứ thu xếp chuyện này:
“Tiểu tử, chúng ta ở nơi này có hơn một trăm vị huynh đệ, ngươi đưa có một tấm
ngân phiếu, chúng ta làm sao chia? Nói thật chứ, tấm ngân phiếu này còn không
đủ cho 1 người trong chúng ta dùng, ngươi cứ lấy thêm một chút tài bảo nữa ra
cho hơn 100 vị huynh đệ của chúng ta là được, chúng ta sẽ thông báo cho
ngươi.”
“Cái gì?”
Dương Kỳ nghe thấy vậy thì đã hiểu, đám hộ pháp cự nhân này đang cố ý gây khó
khăn cho hắn, hắn nhíu mày:
“Quá đáng rồi đấy, ta chẳng qua chỉ muốn các ngươi thông báo một tiếng, vậy mà
các ngươi lại gây khó khăn cho ta, các ngươi không sợ bị phạt khi ta báo lên
học viện hay sao?”
“Ha ha ha…”
Thủ lĩnh kia cười to:
“Trách phạt? Chúng ta phụng mệnh canh gác, ngươi muốn thông báo thì mang lợi
ích ra đây, đây là quy tắc ngầm thiên kinh địa nghĩa. Ngươi chỉ là một tên đệ
tử ngoại viện lại dám khiêu khích hộ pháp cự nhân chúng ta? Ăn gan hùm mật gấu
rồi à? Cút cho ta.”
Bàn tay hắn to như một cái quạt vung lên, một luồng gió lốc bay tới chỗ Dương
Kỳ.
Ô ô ô, luồng gió kia là phong hệ khí công, chỉ cần thi triển một chiêu là có
thể nhổ bật một gốc cổ thủ, cuốn bay vào giữa không trung.
Dương Kỳ nếu như trúng chiêu này sẽ bị cuốn lên 9 tầng mây.
“Muốn chết! Một con chó giữ cửa mà thôi, là ai sai khiến các ngươi gây khó
khăn cho ta vậy?”
Ánh mắt Dương Kỳ trở nên lạnh lùng, sát khí xuất hiện, luồng gió lốc kia bị
chấn động biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Sau đó, hắn tung một trảo, khí lưu trong vòng 10 trượng đánh vào bên trong,
sau đó ngưng tụ thành một điểm nhỏ trong lòng bàn tay của hắn.
Cách không bắt người.
Hơn 10 hộ pháp cự nhân thấy chân khí trong cơ thể mình tự nhiên tán đi, giống
như nó muốn thoát ly khống chế của bản thân, tiến vào trong lòng bàn tay của
Dương Kỳ.
Bọn họ thất kinh, không tự chủ được hét lên điên cuồng, vội vàng vận khí quay
lại Khí Hải đan điền, trấn áp chân khí bản thân.
Thế nhưng trong nháy mắt này, chân khí trong cơ thể họ đã biến mất.
Đột nhiên, đám hộ pháp cự nhân này thấy chân khí vốn bị khống chế như nước
thủy triều dồn vào đan điền, va chạm vào nhau kiến cho Khí Hải suýt nữa nổ
tung.
Giống như mình tự mình đánh mình một quyền.
Phốc!
Tất cả hộ pháp cự nhân đều phun máu, ngay cả tên thủ lĩnh cũng không ngoại lệ.
“Làm sao có thể, ngươi chỉ là một tên đệ tử ngoại viện sao có thể mạnh như
vậy?”
Thủ lĩnh cự nhân kinh hãi vạn phần.
Dương Kỳ lại tung một trảo, hút tên thủ lĩnh tới bên cạnh mình, lấy chân đạp
một cái khiến cho hắn quỳ xuống rồi mới nói:
“Hộ pháp cự linh, ta cũng biết các ngươi bị người kia sai khiến tới gây khó
khăn cho ta. Nhưng mà ta không muốn tính toán với các ngươi, các ngươi thấy
thực lực của ta có phải là sắp tấn chức đến cảnh giới Đoạt Mệnh hay không? Một
khi ta tấn chức, ta sẽ tìm bọn ngươi tính sổ, tới lúc đó các ngươi đừng hòng
sống sót.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đưa chân khí lấy lại tấm ngân phiếu của mình rồi
nói:
“Ta cho ngươi ngân phiếu là nể mặt các ngươi rồi, kết quả là các ngươi không
biết xấu hổ, vậy thì đừng trách ta. Mau đi thông báo, bây giờ ta cấy một đạo
chân khí trong Khí Hải của các ngươi, nếu như còn không nghe lời, chân khí sẽ
nổ tung, khí công của các ngươi sẽ bị phế.”