Vân Hải Lam vẫn mặc một bộ quần áo màu xanh, đứng một mình trên tháp cao,
trông rất là cô đơn, đồng thời còn mang lại hình tượng nghiêm nghị không thể
xâm phạm, lại khiến người khác thương cảm vì nhu nhược.
Cho dù nam nhân nào nhìn thấy hình dáng này, tâm hồn cũng phải rung động, nhịn
không được vừa muốn cúng bái, lại vừa muốn yêu thương.
Nhưng mà trong lòng Dương Kỳ đã lắng cát, miệng chỉ cười nhạt.
“Vân Hải Lam, ngươi quả nhiên xuất hiện ở trong Lâu Lan cổ thành này.” Dương
Kỳ nhìn Vân Hải Lam, quanh người hắn có một luồng gió tuyết bao phủ, đây chính
là khí công Đông Tuyết trong Tứ Quý Kiếm Thuật, trong gió tuyết Minh Thần Chi
Khải bọc kín hắn giống như một ma vương.
Với hình dáng bây giờ, chẳng có ai có thể nhận ra hắn.
Nhưng mà, Dương Kỳ vẫn có một số lo lắng, hắn và Vân Hải Lam quen nhau trong
một thời gian khá lâu, bằng vào sự mẫn cảm của người này, rất có thể cô ta sẽ
nhìn thấy một số dấu vết.
Tính cách của Vân Hải Lam thâm trầm, cực kỳ âm hiểm, lòng dạ thâm sâu.
“Hừ! Cho dù ngươi hoài nghi ta là Dương Kỳ, vậy thì có ích lợi gì? Ngươi lấy
đâu ra chứng cứ? Huống hồ, Dương Kỳ ta còn muốn đấu với ngươi một trận, đấu
trí lực, đấu dũng khí. Vân Hải Lam, giờ ta cho ngươi thấy một chút lợi hại, để
xem ngươi với cảnh giới Khí Tông lợi hại, hay ta lợi hại hơn? Hoài nghi ta
cũng tốt ít ra nó có thể đả kích lòng tin của ngươi.”
Trong lòng Dương Kỳ liên tiếp nghĩ ngợi, hắn đột nhiên gào to một tiếng, phóng
lên cao, sát khí tỏa ra mãnh liệt, bàn tay vung lên tung một chưởng như sấm
sét, tiếng sấm đì đùng vang lên, từ khoảng cách mấy vạn bước đánh về phía Vân
Hải Lam.
Đây là Hạ Lôi trong Tứ Quý Kiếm Thuật.
Trong Tứ Quý Kiếm Thuật, chiêu thức mạnh mẽ nhất chính là Hạ Lôi, nếu tu luyện
tới đạt tới cực đỉnh có thể hóa thành sấm sét, một chưởng bổ ra, lôi quang
lóng lánh, sấm sét nổ vang, uy lực như thiên thần hạ phàm, như Thiên Lôi tức
giận, tiêu trừ tất cả tà ma.
Hiện giờ Dương Kỳ chưa tới trình độ này, thế nhưng chân khí của bản thân hắn
thật sự là quá hùng hậu, trong lúc xuất thủ chân khí kêu lên ùng ùng, chấn
động tứ phương, sấm sét giáng xuống như pháo nổ, khiến cho kiến trúc xung
quanh rung lên bần bật.
Dương Kỳ muốn xem Vân Hải Lam làm thế nào để chống được một kích này.
Cho dù chống được hắn cũng phải tiếp tục ra tay diệt trừ đối phương, hoặc là
bắt giữ sau đó cao chạy xa bay, tìm nơi yên tĩnh bộc lộ thân phận, khiến cho
nàng ta nhục nhã một phen.
Cuộc đời đại trượng phu có gì thú vị, đó chính là khoái ý ân cừu.
Ầm ầm!
Lôi chưởng bộc phát làm kinh động bốn phía, Vân Hải Lam đầu tiên cảm thấy sát
khí dày đặc, trong lòng chợt lấy làm kinh hãi, khuôn mặt tú lệ kia tái nhợt.
Nàng ta nhận ra trong cơn gió tuyết xông tới có ẩn chứa một lực lượng khủng
bố, chưởng phong nổ vang như sấm, ban đầu nàng ta khiếp sợ, nhưng sau một hô
hấp đã bình tĩnh lại, không có xuất thủ giống như muốn nhìn xem ai trong cơn
gió tuyết kia ra tay với mình.
Nàng ta bình tĩnh tới mức khiến cho người khác có cảm giác bất động.
Nhưng mà, Dương Kỳ chẳng chút nào kinh ngạc khi Vân Hải Lam bình tĩnh, ý chí
trong lòng hắn vô cùng kien định, bài trừ tất cả tạp niệm, giống thích khách
chỉ chú tâm vào một kích, máu tươi năm bước giết vua trong cung vàng điện
ngọc, đã tới là không có về.
Hắn muốn dùng một kích này cọ rửa sỉ nhục của mình, tìm lại tôn nghiêm, tuyệt
đối không vì sự trấn định của Vân Hải Lam mà dao động.
“Yêu nghiệt!”
Khi chưởng của Dương Kỳ sắp chạm tới người của Vân Hải Lam thì có một thanh âm
từ trên bầu trời truyền tới.
Một mặt trời chói chang xuất hiện ở trong đêm đông, ngăn cản giúp Vân Hải Lam
một kích.
Đại Nhật Càn Khôn kiếm.
Ông!
Mặt trời chói chang va chạm mạnh và chưởng lôi của Dương Kỳ, tạo ra một vụ nổ
kinh thiên động địa, khí lưu lan xa khiến cho mặt đất nổ tung, bụi bay mù mịt.
Kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn có nhiệt độ cao, có thể hòa tan mặt đất..
Lại là Sở Thiên Ca xuất thủ trợ giúp Vân Hải Lam chặn Dương Kỳ.
Hóa ra Vân Hải Lam không xuất thủ, là bởi vì nàng ta đã đoán được Sở Thiên Ca
nhất định trợ giúp nàng ta, nàng này tâm kế sâu xa, đa mưu túc trí, thật đáng
sợ.
Kiếm quang chói chang như mặt trời dần dần thu liễm, Sở Thiên Ca xuất hiện
trên tháp, cùng lúc đó đám mây màu máu kia cũng thu lại, hạ xuống trên một nóc
nhà của Lâu Lan cổ thành. Người này là một nam tử mặc một cái áo choàng màu
máu, không đeo găng tay, trên người hắn không có khí tức của máu tươi, thế
nhưng Dương Kỳ biết người này là cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh, đồng thời là thủ
lĩnh của đám mã tặc hút máu, Kinh Vô Huyết.
Vân Hải Lam, Sở Thiên Ca đứng trên tháp cao.
Kinh Vô Huyết đứng trên nóc nhà hoàng cung.
Dương Kỳ bay trên không trung, được một cơn gió tuyết nâng đỡ.
Ba phương thế lực nhìn nhau.
“Ngươi là ai? Lúc nãy ngươi nấp dưới địa đạo, trộm đi Thánh Ma Đồ của ta đúng
không?” Kinh Vô Huyết nhìn Dương Kỳ nói: “Tứ Quý Kiếm Thuật, ngươi là người
của Xuân Thu môn?”
“Đúng vậy, Thánh Ma Đồ ở trong tay ta mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.”
Dương Kỳ dùng thanh âm lanh lảnh trả lời: “Xuân Thu Môn ngày sau có thể gọi là
học viện Xuân Thu, bức tranh của ngươi coi như là lễ vật cho ta đi.”
“Ngươi muốn chết!” Kinh Vô Huyết lạnh lùng nói.
“Vị bằng hữu kia, ngươi là người của Xuân Thu môn? Vậy thì không nên đứng
chung lập trường với huyết ma.” Vân Hải Lam đột nhiên lên tiếng: “Nhưng mà vừa
rồi tại sao ngươi lại xuất thủ với ta? Ta có gì khiến cho ngươi phải xuất
thủ?”
“Ta thích xuất thủ với ai thì xuất thủ, ngươi quản được sao?” Dương Kỳ dùng
thanh âm lãnh khốc nói chuyện, hắn biết Vân Hải Lam này đang thử mình cho nên
không để trong lòng.
“Ngươi có biết làm vậy sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của Xuân Thu Môn và học viện
Thiên Vị?” Vân Hải Lam tiếp tục nói: “Trừ phi ngươi là người giả mạo? Tứ Quý
Kiếm Thuật mặc dù là độc môn tuyệt học của Xuân Thu môn, thế nhưng cũng có
nhiều cao thủ học trộm được. Nói đi, ngươi là ai? Tại sao muốn gây xích mích
giữa học viện Thiên Vị và Xuân Thu Môn?”
“Nói lời vô nghĩa.”
Trong lòng Dương Kỳ toàn là sát khí, Xuân Tàm Ti Vũ tiếp tục xuất hiện, khắp
bầu trời đều là vô số sợi tơ bay về phía Vân Hải Lam, gió xuân tràn ngập khắp
nơi hòa tan mùa đông giá rét trong thành, người người đều có cảm giác mùa xuân
đang về.
“Đây là cái gì? Gió xuân?”
Ở rất xa bên ngoài Lâu Lan cổ thành có một đám thành viên Quân Tử hội chợt
ngẩng đầu, một cao thủ trong đó cảm nhận được gió xuân, nói: “Khí công thực là
cường đại, lại có một vị cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh xuất hiện?”
“Nghiệt súc!”
Thấy Xuân Tàm Ti Vũ bay tới, khắp bầu trời đều là những sợi tơ nhỏ, nhưng lại
có uy lực có thể xuyên thủ sắt thép, chuyên chân khí hộ thân, Sở Thiên Ca ánh
mắt sáng ngời, sát khí hiện lên, trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, một ngón tay
bắt kiếm quyết, lấy bản thân hắn làm trung tâm, hơn 10 mặt trời chói chang
xuất hiện, mỗi mặt trời đều do kiếm khí cấu thành. Kiếm khí của Sở Thiên Ca
phá trường không, quỷ thần khó lường, khi va chạm với Xuân Tàm Ti Vũ đã phá ta
những sợi tơ, một chiêu phá tan khí công của Dương Kỳ.
“Hóa ra ngươi vẫn chưa tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh, chỉ sử dụng một linh dược
kỳ dị, hoặc tu luyện một môn khí công kỳ quái cho nên mới có thực lực hiện
giờ. Nếu như vậy thì ta sẽ cho ngươi biết, cảnh giới Khí Tông không phải là
đối thủ của cảnh giới Đoạt Mệnh.”
Qua một chiêu tỉ đấu.
Sở Thiên Ca đã nhận ra, tu vi của Dương Kỳ không phải là cảnh giới Đoạt Mệnh.
Bởi vì phàm là người đột phá cảnh giới Đoạt Mệnh, chân khí sẽ khác hẳn, khi
xuất thủ thiên địa linh khí sẽ nương theo, có thể tạo thành những làn sóng
linh khí, mang khí chất siêu phàm thoát tục.
Dương Kỳ tuy rằng mạnh nhưng mà chiêu thức và lực lượng còn thiếu sự hòa hợp
với thiên địa.
Lập tức, trong lòng Sở Thiên Ca nảy sinh một sự khinh miệt với Dương Kỳ.
“Tiểu tử, ta còn tưởng rằng ngươi là một nhân vật nào đó lợi hại, hóa ra là
phế vật, không phải cảnh giới Đoạt Mệnh mà dám kiêu ngạo, vậy thì chết đi!”
Trường kiếm của Sở Thiên Ca chấn động: “Thập Nhật Thăng Thiên, tiễn ngươi lên
đường!”
Kiếm khí của 10 mặt trời chói chang, bay tới phía Dương Kỳ, bên trong ánh sáng
có rất nhiều ngọn lửa màu vàng, mang theo hơi nóng, có thể vận dụng khí công
đạt đến trình độ này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Phá cho ta!”
Dương Kỳ không hãi sợ, bàn tay chấn động, Minh Thần Chi Mâu xuất hiện, trường
mâu rung lên, thiên biến vạn hóa, không một chút do dự đâm vào 10 mặt trời
nóng bỏng kia.
“Ngu muội! Đại Nhật Càn Khôn, đốt cháy kinh mạch.”
Sở Thiên Ca cười lạnh liên tục, kiếm quang tạo ra 10 mặt trời kia đột nhiên nổ
tung, toàn bộ đều thẩm thấu vào trong Minh Thần Chi Mâu, chân khí hỗn hợp muốn
chiếm cơ thể của Dương Kỳ.
“Cơ hội tốt!”
Dương Kỳ liên tục di chuyển trong không trung, hắn há mồm thu toàn bộ đạo kim
quang này vào trong cơ thể.
Vốn có Minh Thần Chi Khải trên người, kiếm quang kia căn bản không thể xâm
nhập, thế nhưng Dương Kỳ lại chủ động nuốt kiếm quang của Đại Nhật Càn Khôn là
bởi vì hắn muốn lợi dụng lực lượng này hoàn toàn luyện hóa Lôi Đình Cự Tượng
trong cơ thể.
Cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh xuất thủ không phải chuyện đùa.
Mượn kiếm quang của Đại Nhật Càn Khôn kiếm, hắn có thể kích thích kinh mạch,
luyện hóa tại chỗ.
Điều này giống như có một cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh đang giúp trợ hắn quán
đỉnh.
Kim quang liệt hỏa vừa vào thân thể, cảm giác nóng bỏng đau đớn lập tức sinh
ra, kinh mạch của hắn giống như bốc cháy, nhưng mà thân thể Dương Kỳ cường đại
như thái cổ cự thú, hắn hít thêm một hơi, dồn đám kim quang liệt hỏa kia vào
trong Khí Hải, kết hợp với Lôi Đình Cự Tượng.
Sinh mệnh tinh hoa của Lôi Đình Cự Tượng rốt cục bắt đầu tan chảy, lơ lửng
trong Khí Hải, sau ba lần hô hấp nó nổ tung, biến thành một số lượng lớn sinh
mệnh tinh hoa, vô số sấm sét xuất hiện luyện hóa kiếm khí của Đại Nhật Càn
Khôn, đồng thời cường hóa kinh mạch bản thân.
Từng vi hạt trong cơ thể Dương Kỳ lần lượt thức tỉnh
Lực lượng viễn cổ cự tượng trong cơ thể hắn không ngừng tăng lên.