Thánh Vương

Chương 67: Bảo tàng mã tặc (Thượng)


Lâu Lan cổ thành có phạm vi vô cùng lớn, nếu chỉ nhìn không thì chỉ thấy lầu
cao nhà đẹp, không thấy điểm cuối, cũng không biết bảo tàng ở nơi nào.

Dương Kỳ cũng chẳng ngu mà dùng chân khí dò xét, bởi vì hắn biết ở trong Lâu
Lan cổ thành này có cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh tọa trấn.

Hắn muốn tóm một cao thủ, ép hỏi tung tích của bảo tàng, sau đó lén di chuyển
vào trong đó, vơ vét toàn bộ cho vào trong trữ vật giới chỉ.

Đám người Vân Hải Lam, Sở Thiên Ca nhất định sẽ đại chiến với cao thủ cảnh
giới Đoạt Mệnh, hắn cứ ngồi mà hưởng lợi, vơ vét toàn bộ bảo tàng khiến cho
hai người này tức chết.

“Ngươi là người phương nào?”

Thủ lĩnh mã tặc hút máu lông đỏ lạnh lùng nhìn Dương Kỳ.

Trên mặt hắn đã bị lông đỏ phủ đầy, không thấy được sắc mặt ra sao, nhưng từ
trong giọng nói hắn đã biết người này là một người cực kỳ tàn nhẫn, ác độc.

“Trước tiên không nên hỏi ta là, mà ngươi nên trả lời xem bảo tàng của Lâu Lan
cổ thành ở nơi nào?”

Dương Kỳ tiếp tục hỏi.

“Nó đã sớm được vận chuyển tới Huyết Yêu Động Quật, ngươi muốn tìm thì tới
Huyết Yêu Động Quật mà tìm đi.”

Thủ lĩnh lông đỏ cười ha hả.

Đột nhiên, một cái huyết ảnh quỷ bí xuất hiện ở phía sau Dương Kỳ, huyết sắc
đại thủ ấn tạo thành một chưởng đánh tới.

Binh!

Chân khí phía sau lưng Dương Kỳ lóe lên, huyết sắc đại thủ ấn nát bấy, huyết
ảnh phản chấn khiến cho chân khí của tên thủ lĩnh kia biến mất trong không
trung.

“Xem ra ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nếu ta hỏi ngươi
tử tế, ngươi không trả lời, vậy thì không còn cách nào khác là bắt ngươi, dùng
chân khí ép hỏi mà thôi. Ngươi cho rằng ta ngu sao? Một bảo tàng khổng lồ như
thế mà chuyển đi, đại quân mã tặc các ngươi lấy cái gì mà sống?”

Dương Kỳ động thủ, không hề cố kỵ đánh ra một quyền.

Một quyền này ngưng tụ thành Minh Thần Chi Mâu ở trên không trung, hắn nắm tay
lại, Minh Thần Chi Mâu đâm một cái, giống như phủ của tử thần bao trùm không
gian.

“Huyết Ảnh Thần Thuẫn!”

Thủ lĩnh lông đỏ khí công bạo phát, trước người xuất hiện một cái thuẫn bài,
máu tươi ngưng tụ, một pho tượng màu đỏ tươi há mồm phun ra một ngọn lửa màu
đỏ.

Đáng tiếc, Minh Thần Chi Mâu của Dương Kỳ xuất hiện trong nháy mắt đã xuyên
thủng thuẫn bài, đánh tan chân khí toàn thân của hắn. Sau đó, một cánh tay ở
sau lưng Dương Kỳ vươn ra, tóm lấy tên thủ lĩnh đè hắn xuống đất.

Chỉ một chiêu thủ lĩnh lông đỏ đã bị bắt giữ.

Lông đỏ trên người tên thủ lĩnh này toàn là kịch độc, chỉ cần nhiễm vào da một
cái là chết tươi, thế nhưng Dương Kỳ dùng cánh tay chân khí bắt hắn nên không
đáng ngại.

“Bây giờ thì nói đi.”

Dương Kỳ truyền một cỗ chân khí vào trong cơ thể tên thủ lĩnh lông đỏ, đây là
lực lượng mang tính hủy diệt của Thần Tượng Trấn Ngục Kình, nó sẽ tàn phá kinh
mạch của đối phương.

Nhất thời tên thủ lĩnh lông đỏ này la hét thảm thiết, lông đỏ biến mất hiện ra
khuôn mặt tái nhật, hóa ra hắn là một người trung niên.

Dương Kỳ vận dụng chân khí dồn tất cả huyết yêu khí trong cơ thể đối phương
vào Khí Hải, chặn tất cả khí công của hắn lại, làm như lúc nào cũng có thể phế
bỏ khí công của hắn.

“Ta nói, ta nói, ở giữa hoàng thành có một nơi sâu 23 trượng, trong đó có một
địa đạo bí ẩn, thông tới nơi chứa bảo tàng, bảo bối do chúng ta cướp được trên
vùng tây bắc này đều ở trong đó.” Tên thủ lĩnh áo đỏ không chịu nổi nữa, bắt
đầu cầu xin tha thứ.

Sau đó, Dương Kỳ bảo hắn kể lại tất cả mọi chuyện, chẳng hạn như bố trí trong
Lâu Lan cổ thành này như thế nào, nơi nào có cơ quan nguy hiểm đều hỏi rõ.

Mất một nén hương, tên thủ lĩnh áo đỏ mới kể hết mọi chuyện.

Răng rắc!

Sau khi hắn nói xong, Dương Kỳ thẳng tay kết liễu người này, lấy ra một viên
huyết yêu yêu hạch to bằng nắm tay từ trên người đối phương.

Viên yêu hạch này vô cùng tiên diễm mỹ lệ, trên nó có vô số huyết sắc phù văn
chuyển động, sờ vào thì cảm thấy nó mềm mềm giống như một viên nội đan, trong
đó ẩn chứa chân khí huyết yêu vô cùng cương đại, đáng tiếc là không thể dùng
tu luyện. Nghe đồn là tu luyện huyết yêu khí công mỗi ngày đều phải hút máu,
nếu không bản thân sẽ bị độc phát, toàn thân lở loét, so với chết còn khó chịu
hơn.

Đây cũng điều bất lợi khi tu luyện huyết yêu khí công, nó không khác gì một
loại độc nghiện. Nhưng là bởi vì tốc độ tu luyện cực nhanh, cho nên vẫn có
người đâm đầm vào điên cuồng tu luyện.

“Viên huyết yêu yêu hạch,… ít nhất … cũng phải được 5 điểm công lao.”
Dương Kỳ nhìn một chút sau đó thú nó vào trong giới chỉ.

Lúc này hắn đã đeo giới chỉ ở trên tay.

“Minh Thần Thủ Hộ!”

Hắn quát lớn một tiếng, chân khí trong cơ thể trào ra, ngưng kết thành một cái
áo giáp màu vàng bên ngoài cơ thể.

Cái áo giáp màu vàng này bao phủ toàn thân, kín không một kẽ hở.

Cái áo giáp chân khí này giống như được chế tạo từ kim ô, trông vô cùng dữ
tợn, bên ngoài có những gai nhọn, trên đỉnh đầu có hai cái sừng, giống như
sừng rồng, trên bàn tay có lợi trảo 9 móng vuốt, đại diện cho Cửu Cửu chí tôn,
hai chân có giày.

Đây là loại hình thái của Minh Thần Thủ Hộ khi hắn đạt tới Khí Tông, hóa thân
làm Minh Thần Chi Khải.

Hiện tại, cho dù hắn có nhảy vào miệng núi lửa cũng chẳng có chuyện gì, đây là
một cái áo giáp vô cùng cường đại, không có loại chân khí nào có thể tổn
thương được hắn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn tự tin đánh một trận với Sở Thiên Ca.

“Đại nhật Càn Khôn kiếm thuật” chắc chắn không chém rách được Minh Thần Chi
Khải.

Đương nhiên, hiện giờ hắn biến ra Minh Thần Chi Khải bảo hộ toàn thân, là có ý
muốn giấu diếm thân phận mình, trong thời gian này càng ít người biết hắn càng
tốt.

“Sở Thiên Ca, ta chờ mong khi gặp lại ngươi, Vân Hải Lam, ta cũng mong gặp lại
ngươi sớm. Đừng tưởng rằng ngươi có Sở Thiên Ca bảo vệ là có thể muốn làm gì
thì làm, ta nhất định sẽ vạch mặt ngươi, đánh chết Sở Thiên Ca, làm cho sự
kiêu ngạo của ngươi biến mất.”

Vận khởi Minh Thần Chi Khải khiến cho tốc độ của Dương Kỳ tăng vọt, vù vù vù,
hắn liên tục di chuyển trên những tòa nhà, khiến cho mọi người chỉ cảm thấy
gió tuyết đang thổi mà thôi.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã đứng ở giữa Lâu Lan cổ thành, tính ra tòa thành này
phải lớn gấp chục lần thành Yến Đô, khu vực này là nơi ở của hoàng thân, mái
ngói đều khảm vàng, mặt đất được lát bằng những phiến đá tốt nhất.

Tuy rằng cho tới bây giờ vàng không còn là một loại tiền tệ nữa, mà chỉ là một
loại trang sức, thế nhưng dùng vàng dát ngói cũng là một khoản cực lớn.

Tới gần hoàng thành, Dương Kỳ nhất thời cảm giác được một cổ lực lượng cường
đại, giống như nó đang ngủ đông ở sâu trong hoàng thành.

Cổ lực lượng này giống như cự thú thái cổ, nuốt mây thở sương mù, lực lượng vô
biên vô hạn, thậm chí còn ảnh hưởng tới tuyết vân trên bầu trời. Loáng thoáng
có thể nhận ra một cột khí màu đỏ xông lên trời, tiếp túc với mây gió.

Đây nhất định là cảnh tượng mà chỉ cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh mới có thể tạo
ra.

“Trước tiên cứ kệ nó, đi xuống địa đạo tìm bảo tàng đã.”

Dương Kỳ lặng lẽ đáp xuống bên cạnh hoàng thành, sau đó nhìn các con đường
xung quanh, ở bên cạnh “Minh Thần Chi Khải” là chân khí đông tuyết của Tứ Quý
Kiếm Thuật, nó dung nhập với tuyết trên bầu trời, không ai nhìn rõ, đặc biệt
lúc này đang là ban đêm.

Có thể loáng thoáng nghe thấy bên trong gió tuyết có tiếng hô giết, những
thanh âm này đã hấp dẫn vô số cao thủ mã tặc, trong thành càng vắng vẻ.

Dương Kỳ ngồi xuống mặt băng của một con sông bảo vệ thành, hiện giờ nó đang
đóng băng.

Con sông này rộng khoảng 1000 bước.

Dương Kỳ vừa lúc nãy hỏi tên thủ lĩnh biết được, dưới con sông này có một địa
đạo bí mật, có thể thông tới sâu trong lòng đất ở giữa hoàng thành. Bên dưới
lòng đất hoàng thành có nhiều thông đạo giống như mê cung, trong đó tích lũy
tài phú của Lâu Lan quốc trong vòng trăm ngàn năm, thậm chí còn có tất cả các
loại bảo bối do đám mã tặc hút máu đoạt được trên vùng tây bắc này.

Tuy rằng mê cung dưới lòng đất cơ quan trùng trùng, thế nhưng khí công của
Dương Kỳ có thể nấu chảy kim loại, cơ quan không làm gì được hắn.

Răng rắc!

Chân khí của hắn chấn động đánh tan mặt băng, sau đó cả người trầm xuống chui
xuống đáy sông.

Con sông này rất sâu hơn nữa lại đen kịt, loáng thoáng có thể thấy rất nhiều
loài cá bơi qua bơi lại. Nhưng mà chân khí Dương Kỳ đã sớm tu luyện tới cảnh
giới xuất thần, cho dù không có ánh sáng cũng có thể nhìn rõ mọi vật.

Được chân khí bao phủ, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.

Càng xuống sâu áp lực của nước càng lớn, cũng may Dương Kỳ chân khí hùng hậu,
nước lạnh như băng không thấm được vào trong người hắn.

Hắn chìm tới đáy sông.

Ở dưới đáy sông vô cùng sạch sẽ, không có một chút bùn nào, Dương Kỳ tung một
đạo chân khí ra ngoài, phát hiện đáy sông được xây dựng bằng đồng xanh, nước
chảy quanh năm nên đã nhẵn bóng.

Chân khí của hắn liên tục bao phủ một phạm vi hơn 10 dặm, đột nhiên hắn tung
ra một chưởng đánh vào một vị trí ở đáy sông, đây là một cánh cửa laowns bằng
sắt đã được đóng kín.

Cánh cửa sắt mở ra, dòng nước điên cuồng tuôn vào trong.

Dương Kỳ theo dòng nước này chui vào trong cánh cửa.

Răng rắc, răng rắc!

Vừa vào cửa, những thanh âm rất lớn vang lên, có vô số vũ khí sắc bén cắt trên
người hắn, hắn phát hiện ở cửa có một cái vòng xoáy có gắn lưỡi đao, ý đồ muốn
cắt nát người nào xâm nhập vào trong.

Thế nhưng những lưỡi đao kia khi cắt vào áo giáp của Dương Kỳ đều bị nó đánh
gãy, trở thành sắt vụn.

Nhìn lưỡi dao sắc bén kia, mới thấy nó dài chừng mấy trượng, có chừng hơn trăm
cái, Dương Kỳ thì thầm: “May mà là ta, nếu như là cao thủ Khí Tông khác chắn
chắn sẽ chết.”

Cái cối xay thịt này không gây tổn thương chút nào tới Dương Kỳ, sau khi tiến
vào trong mật đạo, dòng nước chảy qua cửa vào trong được dồn vào một nhánh
khác, cơ quan tinh diệu thế này chứng tỏ kẻ thiết kế nó vô cùng cao minh.

“Tốt, chính là cái mật đạo này.”

Dương Kỳ biết chỗ nào càng hung hiểm thì chỗ đó càng chứa đựng đồ quý giá, hắn
đao thương bất nhập cho lên cứ lao thẳng lên phía trước.

Trên đường đi quả nhiên có rất nhiều cơ quan, vô số ám khí, đao luân, các loại
độc khí, thậm chí còn có độc hỏa phun lên người, nhưng chẳng thứ nào có tác
dụng với hắn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.