“Hải Lam sư muội, muội muốn huyết yêu yêu hạch của Kinh Vô Huyết, là vì tấn
chức cảnh giới Đoạt Mệnh đúng không?”
Sau khi trầm mặc một lúc, dường như đang suy nghĩ chuyện tình Thái tử, Sở
Thiên Ca mở rộng phạm vi đề tài:
“Nhưng mà Kinh Vô Huyết là cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh, cho dù ta có giết
hắn đoạt được yêu hạch cường đại, muội cũng không thể lập tức luyện háo ngay
được, hơn nữa yêu hạch nhập thể sẽ đốt cháy toàn bộ ngũ tạng của muội, kinh
mạch Khí Hải sẽ hóa thành tro.”
“Muội đương nhiên có dự định của mình, Sở Thiên Ca huynh không cần lo lắng. Sư
huynh nhìn vật này thì sẽ biết muội không sợ huyết yêu yêu hạch của Sở Thiên
Ca.”
Vân Hải Lam nở nụ cười, tinh hoa băng tuyết trên không trung đều hóa thành phù
văn nhập vào người nàng, một lúc lâu sau nàng ta mới đứng lên, trên tay là một
hạt châu.
Hạt châu này có quang hoa bắn ra bốn phía, hiển nhiên lực lượng cường đại tới
cực điểm.
Thần quang màu trắng tỏa ra, băng tuyết bốn phía bị quét sạch.
Hơn nữa loáng thoáng có thể nhìn thấy một con thần long đang di chuyển trong
băng tuyết, mở miệng gầm thét, một cỗ khí tức của rồng tràn ngập mặt đất,
khiến cho người khác cảm thấy khó thở không thể lại gần.
Tống Hải Sơn liên tiếp lui về phía sau, mở to hai mắt, hắn không ngờ Vân Hải
Lam lại có thứ này.
Đây là bảo bối.
“Long Châu!”
Thấy hạt châu này, vậy Sở Thiên Ca chấn động, chân khí trên người tuôn ra,
giống như sắp xuất thủ cướp lấy viên Long Châu của Vân Hải Lam, nhưng hắn lại
nghĩ tới Thái tử, đành than thầm mà thu hồi chân khí, thở dài một hơi:
“Lại là Long Châu, thật là bảo bối, ta ở trong học viện đã lâu mà chưa thấy
mấy món kiểu này? Sư muội có được nó từ nơi nào vậy?”
“Chỉ là một lần du ngoạn biển rộng nhìn thấy nó mà thôi.”
Vân Hải Lam tùy ý nói, giọng nói có phần không thật:
“Trong Long Châu ẩn chứa ý chí của thần long, trấn áp tất cả tà ma, hơn nữa
trước kia muội có một viên Phục Long đan, trong cơ thể lại có huyết mạch của
rồng, trải qua bồi dưỡng lâu ngày, khí tức của viên Long Châu này đã dần kết
hợp với muội, trở thành một kiện bảo bối cực kỳ hiệu quả. Muội tính là sau khi
nuốt huyết yêu yêu hạch của Kinh Vô Huyết, sẽ dùng Long Châu để áp chế luyện
thành một thân ngoại hóa thân, nguyên thần thứ hai, chứ không muốn thu nó vào
trong cơ thể. Sở Thiên Ca sư huynh thấy thế nào? Kỳ thực lần đầu tiên Thái tử
nhìn thấy muội, đã biết trên người muội có Long Châu, vì vậy người mới chú ý,
truyền thụ cho muội một môn khí công ngưng tụ thân ngoại hóa thân, đệ nhị
nguyên thần.”
“Thân ngoại hóa thân, đệ nhị nguyên thần, Thái tử cũng truyền thụ cho muội?
Môn khí công này ở trong học viện Thiên Vị chúng ta được coi là bí truyền, cho
dù là bản thân ta cũng chưa có tư cách để học.”
Sở Thiên Ca một lần nữa khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào Vân Hải Lam:
“Đây là vương cấp đỉnh phong khí công, muốn học tập khí công này phải có một
vạn điểm công lao, không thể truyền thụ cho người ngoài, bằng không học viện
nhất định sẽ truy cứu huỷ bỏ khí công, giam giữ chung thần. Nhưng mà Thái tử
là ngoại lệ, vượt ra ngoài quy định của học viện, ai dám truy cứu trách nhiệm
của hắn? Hải Lam sư muội, phúc khí của ngươi tốt mới có được ưu ái của Thái
tử. Đã vậy thì ta sẽ giúp muội giết Kinh Vô Huyết, mong rằng sau khi muội gặp
ttt có thể nói tốt về ta vài câu.”
“Đó là điều đương nhiên, Thái tử nói, nếu như muội trùng kích cảnh giới dm tới
thời khắc quan trọng, người sẽ tới giúp muội.”
Vân Hải Lam nhìn thấy mình đã làm cho Sở Thiên Ca kinh sợ, lập tức giấu viên
Long Châu đi.
Viên Long Châu này là một tinh hồn vô cùng mạnh mẽ, nó không có hình thể thực
chất, mà phải sống nhờ trong Khí Hải của Vân Hải Lam.
“Ha ha ha, ha ha ha… .”
Tống Hải Sơn cười ha hả:
“Hải Lam, nghĩ không ra muội lại có cái bảo bối này, thảo nào lại khinh thường
tiểu tử Dương Kỳ kia, hắn tính là cái gì? Một cây Nhiếp Không Thảo mà thôi,
kém cả vạn lần so với Long Châu.”
“Câm miệng.”
Vân Hải Lam quát lớn:
“Ngươi mau tu luyện cho tốt, tranh thủ đánh bại Dương Kỳ! Biết không? Dương Kỳ
sỉ nhục ngươi, ngươi phải tự mình đòi về, lúc trước ngươi đánh hắn thổ huyết,
bây giờ hắn tu luyện thành công lên đây báo thù, ngươi có thể dạy cho hắn một
bài học nữa.”
“Đúng.”
Tống Hải Sơn là biểu ca của Vân Hải Lam, dựa theo đạo lý Vân Hải Lam răn dạy
hắn như vậy hắn phải tức giận mới đúng, thế nhưng hắn không dám, hắn vô cùng
hiểu rõ người biệu muội này, tính tình thất thường như mây mưa, hiện giờ không
biết tại sao lại có quan hệ với Thái tử trong học viện Thiên Vị, hắn không đắc
tội nổi nữa, chỉ còn cách dựa theo mà thôi.
Ở trên đỉnh núi, có mấy đệ tử Khí Tông đang nghỉ ngơi, họ đang dùng Tụ Khí đan
cho Sư Thứu ăn, khi nghe thấy Vân Hải Lam và Sở Thiên Ca nói chuyện, ánh mắt
bọn họ nhìn Vân Hải Lam đã trở nên sợ hãi, trong đó có chút kính ngưỡng.
Có thể tạo quan hệ với Thái tử, đây là vinh quang bực nào?
“A? Ta đã cảm thấy khí tức của huyết yêu, ở hướng tây bắc, nơi đó một số lượng
lớn mã tặc hút máu tụ tập. Lần này Kinh Vô Huyết chắc chắn ở trong đó, đi
thôi.”
Sở Thiên Ca đột nhiên dùng chân khí tạo thành tấm bản đồ trên không trung,
trên tấm bản đồ có một điểm đỏ như máu, sau đó nổ tung.
Đám đệ tử đang cho Sư Thứu ăn cũng chuẩn bị khởi hành.
Thế nhưng Sở Thiên Ca lại vung tay lên, nói:
“Lần này đi tới đại doanh của huyết yêu cùng nguy hiểm, khó khăn trùng trùng,
các ngươi mặc dù là Khí Tông nhưng vẫn còn kém, rất dễ trở thành người làm
vướng chân ta, cho nên ta với Hải Lam đi mà thôi, nghe rõ chưa?”
“Rõ!”
Tất cả đệ tử bao gồm cả Tống Hải Sơn thấy Sở Thiên Ca mạnh mẽ như vậy, ai dám
nói một chữ không?
“Hải Lam sư muội, muội chắc không cần ngồi Sư Thứu đâu, ta biết muội ẩn giấu
thực lực, nếu như vận dụng Long Châu, chân khí sẽ cuồn cuộn không ngừng, không
thể tiêu hao hết được.”
Dưới chân Sở Thiên Ca xuất hiện một đạo kiếm quang bao phủ lấy toàn thân hắn,
bắn thẳng lên bầu trời mưa tuyết.
Vân Hải Lam cười cười, một đạo chân khí hình thần long hiện ra, mây dưới chân
rồng, trực tiếp biến mất trong bầu trời.
Tống Hải Sơn ngơ ngác nhìn Vân Hải Lam biến mất, giống như lần đầu tiên hắn
chứng kiến vị biểu muội này.
“Dương Kỳ, biểu muội ta năm đó dùng nhan sắc lừa ngươi, ngươi cho rằng mình có
thể cùng nàng hưởng hạnh phúc? Nàng là nhân vật như thế nào, một tên côn đồ
nông thôn cũng dám động vào?”
Tống Hải Sơn vung quyền đánh xuống mặt tuyết tạo thành một cái lỗ thật sâu.
“Chư vị sư huynh, chúng ta cũng đi giết một số mã tặc hút máu, kiếm lấy một ít
điểm công lao, sau đó về học viện.”
“Tất cả đều nghe Hải Sơn huynh an bài.”
Lần này, đám đệ tử trong học viện đều trở nên khách khí với Tống Hải Sơn hơn
nhiều, dù sao biểu muội của hắn cũng có quan hệ với Thái tử. Vốn Tống Hải Sơn
thua trong tay Dương Kỳ, trong lòng mọi người âm thầm khinh bỉ, nhưng ngoài
mặt lại tỏ vẻ nịnh bợ.
“Hải Sơn huynh, huynh không cần nổi giận, tiểu tử Dương Kỳ kia chẳng qua chỉ
là một đệ tử tạp dịch mà thôi, địa vị của hắn còn kém chúng ta một trời một
vực, chỉ cần hắn còn ở trong học viện, chúng ta dùng quan hệ tạo ra trăm
phương pháp chỉnh chết hắn.”
Một cái đệ tử ngoại viện lấy lòng.
“Vậy thì đa tạ chư vị hỗ trợ.”
Trong mắt Tống Hải Sơn lóe lên một tia quang mang cực kỳ âm hiểm.
Họ cùng nhau biến mất trong bầu trời đầy tuyết.
Trong khi đó năm người Dương Kỳ đang ở trong một trang viên nghỉ ngơi
Trang viên này đã bị tuyết bao phủ, chủ nhân có rất nhiều nô bộc, nha hoàn,
thị nữ, binh sĩ, họ cung kính thỉnh an đám người Dương Kỳ.
Bên ngoài trang viên vô cùng lộn xộn, thi thể mấy trăm mã tặc hút máu nằm ngổn
ngang trên mặt đất.
Đây là đám mã tặc mà đám người Dương Kỳ vừa truy sát, chẳng là hắn đi ngang
qua nơi này, phát hiện một đám mã tặc vây công trang viên, bèn lập tức xuất
thủ giết sạch sẽ, cứu những người ở bên trong.
Bằng không mấy trăm người trong trang viên này sẽ trở thành xác khô.
Trang chủ là một lão đầu tu luyện tới cảnh giới khí công tầng 7, nghe nói đám
người Dương Kỳ là đệ tử của học viện Thiên Vị, lập tức nhiệt tình vô cùng,
bưng trà rót nước, hầu hạ liên tục.
“Trang chủ, vì sao ông không chuyển nhà? Ở nơi này mã tặc hút máu hoành hành
ngang dọc, sớm muộn gì cũng biến mọi người trong trang viên thành thây khô.”
Dương Kỳ hỏi vị trang chủ này một câu nghi hoặc.
“Dọn nhà? Dọn đi đâu? Đừng chỗ nào đưa mắt không quen, ta muốn an trí lớn như
vậy một đám người.”
Lão đầu kia khóc không ra nước mắt nói:
“Tiểu lão nhi ở chỗ này có điền sản khồng lồ, lại có cả linh dược giá trị, một
khi chuyển đi là mất hết, chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Tiểu lão nhi nguyện ý
cống hiến phân nửa gia sản, chỉ mong mấy vị cao nhân giúp cho trang viên được
an toàn.”
“Chúng ta là đệ tử của học viện Thiên Vị, chủ trì chính nghĩa, chém giết tà ma
là trách nhiệm của chúng ta, không nên nhắc tới vấn đề gia sản.”
Lý Hạc nói:
“Hơn nữa lần này chúng ta tới đây chính là muốn tiêu diệt hết đám mã tặc hút
máu, không cần thù lao, ông nói xem ở đây còn nơi nào có mã tặc hút máu nữa?
Chúng ta sẽ tới đó diệt trừ, lúc đó trang viên của ông sẽ được an toàn.”
“Đa tạ đa tạ, không hổ là học viện Thiên Vị, là đệ tử thánh hiền… .”
Người trong trang viên đều cảm khái, một người trong đó dường như là con của
trang chủ tiến lên nói:
“Mấy vị Thánh giả, tôi nghe nói rằng ở Lâu Lan cổ thành cách nơi đây 3000 dặm
có mã tặc hút máu, nơi đó vốn là thành trì phồn hoa nhất của chúng tôi, trước
đây khi Lâu Lan quốc chủ còn chăm lo việc nước, dân chúng an bình vô cùng, thế
nhưng mã tặc hút máu đột nhiên xuất hiện biến nơi đó trở thành một nơi toàn
xác khô. Hiện giờ nơi đó trở thành đại bản doanh của chúng, nếu như có thể
diệt trừ nơi này, vậy thì có thể quét sách toàn bộ mã tặc hút máu ở vùng tây
bắc này.”
“Lâu Lan cổ thành?”
Dương Kỳ cảm thấy quen tai, nghe đồn đây là vùng đất giàu có nhất ở vùng tây
bắc này.
“Vậy thì không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát tìm cái cổ thành này?”
Lương Đông tấn chức đạt tới cảnh giới Khí Tông, vô cùng hưng phấn.
“Chậm đã, nghe đồn trong cổ thành có cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh tọa trấn,
người này tên là Kinh Vô Huyết, là một cao thủ kiệt xuất nhất dưới trướng của
Huyết Yêu Vương, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, tốt nhất là nên dùng
kế. Sở Thiên Ca nhất định sẽ đi giết người này, chúng ta có thể nhân cơ hội
giết thêm một số mã tặc hút máu, tranh thủ cơ hội chứ không nên đối đầu với
Kinh Vô Huyết.”