Vù!
Một bóng người từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Đó là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, hắn chính là Dương Kỳ đang tới
học viện Thiên Vị, hiện giờ hắn đã ra khỏi địa giới thành Yến Đô, bắt đầu
chuỗi hành trình ngàn dặm.
Đưa mắt nhìn bốn phía, ruộng đồng dọc ngang nối tiếp nhau, từng con đường vắt
vẻo về phía xa xa, nông thôn, thị trấn, thủy đạo, thành lớn đều ở trong một
cái bình nguyên, vô số ngọn núi lờ mờ kéo dài, vắt ngang đường chân trời, che
mắt tầm nhìn người khác.
Dương Kỳ từ trong lòng ngực móc ra một tấm bản đồ, xác định phương hướng rồi
gật đầu.
Lần này tới học viện Thiên Vị phải nói là thiên sơn vạn thủy, với năng lực của
hắn cũng phải rất lâu mới tới được, đây không phải là chuyện ngày một, ngày
hai, mà là một khảo nghiệm với một người chưa từng xa nhà như hắn.
Tuy vậy nhưng nó rất mới mẻ.
Từ nhỏ tới lớn, địa phương hắn đi xa nhất chính là tới Hắc Thi sơn mạch săn
bắn.
Thế giới bên ngoài hắn chỉ nghe kể chứ chưa từng được thấy, hiện giờ đã được
xa nhà, trong lòng hắn cũng cảm thấy bồi hồi.
Gió mùa thu hơi se lạnh, không khí đúng là sảng khoái.
Đột nhiên có một loại khí tức sát phạt mạnh mẽ từ phía xa truyền tới, Dương Kỳ
chăm chú nhìn sang, chỉ thấy rất nhiều binh lính túa ra khắp nơi, tiến hành
cướp giết, phá hủy thôn trang, lửa cháy ngập trời.
Nơi này không phải là phạm vi của thành Yến Đô, mà là địa giới của thành Hồng
Diệp, hai bên đường toàn bộ đều là cây Hồng Diệp (lá đỏ) cao lớn, nhưng đã bị
đốt trụi lủi.
Vị trí mà Dương Kỳ hạ xuống chính là một huyện thành xa xôi bên ngoài thành
Hồng Diệp.
Mà những binh lính kia dường như đang tấn công xuống thị trấn, họ mặc khôi
giáp màu trắng, có ký hiệu màu xanh nước biển.
Dương Kỳ nhận ra đây là quân đội của thành Vân Hải!
Mỗi một quân đội của một thành trì đều có những tiêu chí khác nhau, quân đội
của thành Vân Hải là áo giáp mây trắng, ký hiệu biển xanh, điểm này lúc trước
Dương Kỳ đi theo Vân Hải Lam, đã từng gặp cao thủ thành Vân Hải, người đó cũng
mặc khôi giáp như vậy nên mới nhận ra.
“Binh sĩ của Vân Hải quốc có thể đánh tới nơi này ư? Vậy thì chẳng phải sẽ
nhanh chóng tới thành Yến Đô hay sao?”
Dương Kỳ cả kinh, hắn biết Vân Hải thành đã lập quốc, trở thành Vân Hải Quốc,
quốc chủ Vân Hải quốc Vân Trung Long hùng tài đại lược, khí công cao thâm, Vân
Hải Lam dã tâm cũng không nhỏ, lại có quan hệ như tơ nhện với nhân loại Hải
tộc và học viện Hải Thần.
“Ha ha. . .”
Một đội binh sĩ đi ra từ trong huyện thành, mỗi người đều cưỡi ngựa lớn, sau
lưng ngựa còn có một số phụ nữ lõa thể, chúng liên tục trêu đùa, dâm loạn sờ
tới sờ lui trên người họ.
Đám phụ nữ này không ngừng kêu rên, khóc gọi, đáng tiếc là những binh lính kia
đều có sát khí ngập trời, là hạng người tâm địa ác độc độc, căn bản sẽ không
để ý việc họ kêu rên, thậm chí Dương Kỳ còn thấy có một phụ nữ bởi vì chửi bậy
mà bị binh sĩ dùng đao chém đứt đầu.
“Đám súc sinh này.”
Trong lòng Dương Kỳ tức giận mắng thầm, sải bước đi về phía trước.
“Đứng lại! Ngươi là ai?”
Binh sĩ phía trước phát hiện ra Dương Kỳ, trường đao vung lên, một cỗ chân khí
truyền vào thân đao, thanh đao bằng thép rung lên ông ông giống như sống lại,
chân khí trên đao phá không chém tới.
Lại là một cao thủ có tu vi khí công đạt tầng tới 6 Binh khí, chắc là tướng
lĩnh, khí tức trên người hắn tỏa ra giống như có vô số oan hồn kêu vang, đây
là do đã dính rất nhiều huyết tinh của người khác.
Chính là tên này đã chém đầu một người phụ nữ.
“Tới giết người.”
Dương Kỳ điểm một ngón tay, đao khí kia mới lao tới trước mặt hắn thì ầm ầm
tan rã, sau đó hắn vung tay áo lên, đao khí lóe sáng, tên tướng lĩnh kia rơi
đầu, trước kia đầu rơi xuống đất vẫn còn nói một câu: “Thật nhanh… !”
“Có địch tập kích!”
Đám binh lính lập tức gào to, đều lấy binh khí công kích tới vị trí của Dương
Kỳ.
Những binh lính có tu vi khí công bình thường, đều là người đạt tới tầng 3,
tầng 4, không thể chân khí phóng ra ngoài, thế nhưng công phu của họ được rèn
luyện trong chiến tranh mư máu, am hiểu nhất là dùng cung tiễn kính nỏ, thậm
chí ném trường mâu.
Chỉ trong nháy mắt đã có hơn mười cái trường mâu phá không lao tới, uy thế rợp
trời.
Đồng thời nỏ tiễn do những cưỡng nỗ bắn ra, lực đạo của nó có thể xuyên thủng
áo giáp trong vòng trăm bức, chuyên phá cương khí hộ thân.
Nếu mà cường giả khí công tầng 7 không cảnh giác với đám binh lính này cũng dễ
bị giết chết.
Xung quanh thân hình Dương Kỳ có một cỗ khí công tỏa ra, chấn động mãnh liệt,
nhất thời đám trường mâu bằng sắt, tên sắt toàn đều ngừng lại ở giữa không
trung, giống như một cảnh tượng ma quái.
Sau đó, vù vù vù… đám trường mâu, nỏ tiễn dùng tốc độ nhanh gấp chục lần
trước, mãnh liệt bắn trở lại, đám binh lính kia làm gì có ai chống nổi, không
kịp kêu lên tiếng nào đã bị giết chết ngay lập tức.
Trong nháy mắt này đã có chừng ba bốn mươi binh sĩ tinh nhuệ tử vong.
Nhưng mà mấy chữ “có địch tập kích” của đám binh lính này đã truyền ra ngoài,
làm kinh động cả một vùng.
Những tiếng hò hét từ trong huyện thành vọng lại.
Vù!
Trên tường thành đột nhiên xuất hiện một bóng người, bóng người này mặc trường
bào màu xanh, sau lưng có một đôi cánh màu biển xanh, kéo dài khoảng 2, 3
trượng, không khí chấn động tạo thành một cơn lốc xoáy. Nhìn từ xa cũng có thể
nhận ra, đôi cánh này được tạo ra từ một môn khí công thượng thừa, có thể
khiến cho người ta lướt trên không trung.
“Cao thủ Khí Tông!”
Dương Kỳ vừa nhìn thấy đã biết người nọ là một vị Khí Tông.
Khí công tầng 9 có thể làm một thành chủ, tiêu dao một phương, tại sao lại ở
trong quân đội của thành Vân Hải? Vị Khí Tông này tới cực nhanh, tiếng thét
mới vang lên đã xuất hiện ở trên tường thành, cánh chim khí công vỗ một cái
thân hình đã vọt tới, đám quân lính bên dưới hò vang một khu vực.
Dương Kỳ đứng im lặng nhìn xem tình hình.
Căn cứ theo sự hiểu biết của hắn, trong Vân Hải thành chỉ có một vị cao thủ
Khí Tông, đó chính là Vân Trung Long, thế nhưng hắn hiển nhiên không phải là
người này.
Cánh chim đáp xuống, cao thủ “Khí Tông” mặc trường bào màu xanh xuất hiện ở
trước mặt Dương Kỳ, hắn là một người trẻ tuổi, cao nhất cũng không ngoài ba
mươi.
Khí Tông chưa tới ba mươi tuổi?
Việc này không thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung…. ít nhất … nếu như
trong thành Yến Đô xuất hiện một cao thủ Khí Tông chưa tới 30 tuổi sẽ khiến
cho cả chục tòa thành xung quanh chấn động, uy danh vang xa.
“Những binh lính này là do ngươi giết?”
Thanh niên nam tử lạnh lùng nhìn đám binh lính đã chết, trong ánh mắt không
biểu hiện bất kỳ thái độ nào, thờ ơ, lãnh khốc đến đáng sợ.
“Đúng vậy.”
Dương Kỳ cũng chẳng tỏ thái độ nói:
“Ngươi là ai? Ta không hề nghe nói tới chuyện trong thành Vân Hải lại có một
cao thủ Khí Tông?”
“Vân Hải thành?”
Thanh niên nam tử kia chắp hai tay sau lưng nhìn Dương Kỳ nói:
“Ta đến từ học viện Hải Thần, một người ngu ngốc như ngươi không cần biết ta
là ai, ngươi giết những binh lính này, ta đương nhiên sẽ giết chết ngươi, hành
hạ ngươi tới chết, sau đó ghi tên ngươi vào trong nhật ký của ta. Ngươi phải
lấy làm vinh hạnh vì chuyện này, ta sẽ không giết kẻ tầm thường, ngươi được ta
để ý, hỏi tên, chứng tỏ ngươi không tầm thường.”
“Học viện Hải Thần?”
Trong lòng Dương Kỳ chấn động, biết đây cũng là một con quái vật lớn trên đại
lục.
Nhưng mà khi thấy thanh niên này nói câu sau thì sắc mặt trầm xuống:
“Những binh lính này đốt nhà phóng hỏa, không còn một chút nhân tính, học viện
Hải Thần cũng được coi là chính đạo, lẽ nào ngươi không ngăn cản?”
“Nói nhảm.”
Thanh niên kia dường như mất đi sự kiên nhẫn, hắn không muốn nói thêm gì với
Dương Kỳ, ngữ khí vẫn luôn cao cao tại thượng:
“Cũng được, nếu như ngươi không muốn nói tên bản thân thì ta sẽ bắt ngươi, ép
cho ngươi phải nói ra là được, trong các môn khí công ta học có hơn một trăm
loại cực hình, toàn bộ sẽ dành cho ngươi, khiến cho ngươi phải khóc mà cầu
xin.”
Ầm ầm!
Thanh niên kia xuất thủ, năm ngón tay cong lại, một cỗ khí lưu ép tới phát ra
âm thanh như sóng biển dâng trào, chân khí có màu xanh nhạt giống như một con
Giao Long thật lớn tung mình lao tới, vẩy và móng lóe lên trong nước biển,
hung ác dữ tợn.
“Đại Hải Vô Lượng!”
Một chưởng đánh ra, đất bằng dậy sấm.
Dương Kỳ cảm thấy bầu trời đã biến thành màu xanh, một mùi tanh đập vào mặt,
không khí xung quanh đều biến thành nước biển, những con sóng vỗ vào mặt đất
khiến cho nó nứt nẻ, uy lực của một chưởng này đã vượt qua Dương Tỉnh Sư, Nhan
Thái Quân rất nhiều.
Nhan Thái Quân, Dương Tỉnh Sư dù sao cũng chỉ là một “nông dân” tu luyện ở
“nông thôn”, còn thanh niên này lại đến từ con quái vật lớn “Học viện Hải
Thần”, kiến thức, năng lực vận dụng chân khí, các loại pháp môn, chất lượng
chân khí không chỉ trên một cấp bậc.
Chiêu “Đại Hải Vô Lượng” là vương cấp khí công!
Tuy vậy Dương Kỳ không nhúc nhích, trong lúc chân khí đối phương bạo phát, hắn
đột nhiên động thủ tung ra một quyền.
Một quyền này giản dị tự nhiên, nhưng mà lực lượng lại lớn đến kinh người, như
viễn cổ cự thú sống lại, giống như Khí Tông cổ thần phủ xuống nhân gian, hắc
khí cuồn cuộn giống như tuôn ra từ trong địa ngục, biến Dương Kỳ thành một voi
thần viễn cổ, là hóa thân cho lực lượng của chư thần trấn áp hàng tỉ thế giới,
trấn áp những ma đầu hung mãnh nhất, lực lượng này chỉ sinh ra vì hắn.
Một quyền uy lực.
Tất cả khí công của Đại Hải Vô Lượng toàn bộ bị đánh tan, quyền kình oanh kích
vào bàn tay của thanh niên áo xanh rồi tiến vào trong thân hình hắn.
Trên mặt thanh niên này hiện lên thần sắc khó có thể tin, một quyền, chỉ một
quyền đã khiến cho hắn bay ra ngoài, thân hình liên tục nổ bùm bùm trên không
trung, thanh âm kinh mạch gãy nát kêu lên phình phịch.