Thánh Vương

Chương 20: Đại Chiến Thủy Viên


“Đáng tiếc, không có con yêu thú nào có giá trị trăm vạn để ta chém giết, cũng
chẳng gặp được con yêu thú nào có tu vi tầng tám trở nên cả.”

Quan sát Yêu Hạch của Liệp Ma Tri Chu một lúc, Dương Kỳ than thở cất đi:

“Phải săn giết nhiều hơn để trợ giúp cho gia tộc, thực chiến ma luyện giúp cho
ta có tu vi tầng sáu, nhưng căn bản đã không e ngại bất cứ cao thủ tầng bảy
nào, trừ phi là cao thủ tầng tám mới có thể mang tới áp lực, nhưng mà nếu như
xâm nhập vào quá sâu trong Hắc Thị sơn mạch, chắc chắn sẽ gặp đám yêu thú tầng
tám quần công, đến khi đó chỉ có đường chết”

Hiện giờ hắn không hề sợ yêu thú đơn lẻ.

Nhưng nếu như gặp phải đàn yêu thú thì lại rất khủng bố, ví như “Liệp Ma Tri
Chu” đêm qua, mặc dù là tầng bảy, nhưng nếu có khoảng 17, 18 con thì hắn cũng
chỉ còn cách bỏ trốn mất dạng, thậm chí ngay cả việc chạy trốn cũng không thể.

Phải biết rằng, Liệp Ma Tri Chu có thể phóng tơ lên không trung, kéo Hùng Ưng
xuống dưới.

“Mặc kệ, tiếp tục xâm nhập! Nếu như có thể tóm được một con yêu thú tầng tám,
cũng mang lại một khoản lợi nhuận hơn trăm vạn Tụ Khí đan, giúp đại ca, nhị ca
nhẹ nhàng hơn chút ít trong công việc quản lý gia tộc.”

Nghĩ nghĩ đến đó, Dương Kỳ cắn răng một cái, tiếp tục tiến vào trong rừng rậm.

Trên bầu trời, sấm sét càng lúc càng lớn, âm thanh rền vang như tiếng trống
trận làm cho đất rung núi chuyển. Thỉnh thoảng có một vài tia sét như là từ
trong núi phóng ra, một vài cơn hồng thủy từ trong rừng đột nhiên ập tới.

Lúc này, nơi Dương Kỳ tới rất hiếm dấu chân người, chỉ có một vài cao thủ Khí
Tông mới dám xâm nhập vào chốn này mà thôi.

Hống!

Đột nhiên, một âm thanh cực lớn từ đàng xa bất ngờ truyền lại.

“Cái gì vậy? Tiếng gầm này thật kinh khủng”

Dương Kỳ cả kinh, không khí còn bị chấn động, đầu óc của hắn cũng bị một rống
cực to này ảnh hưởng phát ra những tiếng ong ong, giống như bị một cây gậy đập
vào đầu.

Thân hình hắn như tia chớp phóng qua, vận khí công, nhảy một cái đã vọt đi
được trăm bước, thận trọng trảnh khỏi những dòng nước xiết của cơn hồng thủy.

Chớp mắt một cái, trước mặt hắn đã xuất hiện một vách núi đen ngòm, dòng nước
từ cái thác khổng lồ đổ từ trên xuống, khí thế giống như thiên quân vạn mã.

Điều đáng ngạc nhiên là lúc này phía dưới thác nước lại có một đầu ma thú đang
tắm rửa.

Không sai, có thể nói là nó đang tắm trong hồng thủy, chính xác hơn là… luyện
công.

Tiếng rống khi nãy chính là do con ma thú này phát ra.

Con ma thú này là một con Cự Viên cao bằng 2, 3 người cộng lại, toàn thân lông
trắng, hai mắt màu xanh, giống như lệ quỷ, đang đứng tấn dưới thác nước, hai
tay đấm ra liên tục vào dòng nước, khiến bọt nước văng tung tóe.

Lúc này, thời tiết còn đang giông bão, sấm sét, hồng thủy bất ngờ bộc phát,
nước đổ từ cái thác cao trăm trượng, áp lực kinh thiên, thế tới hung mãnh tới
mức nào?

Một ngọn núi nhỏ cũng có thể bị nó ép thành bột phấn, nhưng mà con Bạch Mao Cự
Viên này lại dùng khí công để chống lại!

Khí công từ trong lòng hai bàn tay chậm rãi phóng ra, ngưng tụ thành vòng xoáy
lớn nhỏ dưới thiết chưởng, vỗ vào giữa dòng nước, tựa hồ muốn đem dòng nước
này đánh ngược trở lại.

“Hống!”

Ngay khi ánh mắt Dương Kỳ vừa chạm tới con Cự Viên này, thân hình nó cũng chấn
động, nó liền quay đầu lại, hai mắt nhìn thẳng vào chỗ Dương Kỳ đang ẩn mình.

Giống như con người có ẩn mình kỹ như thế nào, nó cũng phát hiện ra.

Khi ánh mắt của nó rơi trên người, Dương Kỳ đột nhiên cảm giác được linh hồn
của mình giống như đang bị phong tỏa, cho dù bản thân hắn có chạy trốn đi ngàn
dặm, thì cũng không thể thoát được sự cảm ứng của con Bạch Viên này.

“Thiên Lý Tỏa Hồn? Con mẹ nó chứ, cao thủ, tuyệt đối là cao thủ, tu vi khí
công của con Bạch Viên này đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, lô hỏa
thuần thanh, chỉ cần bằng vào cảnh giới này, e rằng công lực và mức độ thâm
hậu của khí công còn vượt trên phụ thân mình. Mình không phải là đối thủ!
Không biết nó đã đạt tới cảnh giới Khí Tông hay chưa?”

Không chút nghĩ ngợi, Dương Kỳ xoay người định rời đi.

Con yêu thú này không phải là thứ mà hắn có thể chống lại, cảnh giới “Thiên Lý
Tỏa Hồn” ngay cả phụ thân hắn cũng chưa đạt tới.

Cái gọi là “Thiên Lý Tỏa Hồn”, chính là khi khí công tu luyện đến cực hạn,
sinh ra khí cơ cảm ứng, nếu tập trung vào một ai đó, cho dù bản thân họ có
chạy trốn hơn ngàn dặm, thì vẫn bị cảm ứng được, khó thoát khỏi lòng bàn tay
đối thủ.

Loại khí công này phải đạt đến tầng tám đỉnh phong, sắp đột phá tới tầng chín
cảnh giới Khí Tông mới có thể học, cảnh giới của Dương Kỳ hiện giờ đúng là kém
một trời một vực, nếu như Dương Kỳ đột phá tới tầng bảy còn có thể liều mạng
một trận, nhưng với khí công tầng sáu hiện giờ thì trăm phần trăm là bỏ mạng.

Huống chi, đây không phải là con người, mà là Cự Viên, nếu xét về hình thể lẫn
độ hùng hậu của chân khí thì ít nhất cũng bằng 3, 4 cao thủ nhân loại cộng
lại.

Tuy Dương Kỳ muốn đi, nhưng con Cự Viên kia lại không nghĩ như thế, nó gầm lên
giận dữ, lăng không phát ra một chưởng, nước từ dưới hồ sâu theo khí công của
nó ngưng tụ thành một hàng dài, phá không bay đến vị trí Dương Kỳ, quãng đường
đi cũng phải chừng 3000 bước, hồng thủy này há to mồm như chậu máu, bành
trướng, thôn phệ, cắn tới.

“Không tốt.”

Thân hình Dương Kỳ nhoáng lên, nhanh chóng né tránh.

Cột nước đập thằng vào một gốc cây đại thụ, khiến nó lập tức biến thành gỗ vụn
bay toán loạn, giống như một miếng đậu hủ bị một con rồng tàn phá vậy.

Cú đánh này nếu như trúng người, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.

“Chỉ cần một kích, khí công phóng xa hơn ba ngàn bước, thật là lợi hại”

Dương Kỳ tiếp tục chấn động động.

Cái gọi là Bách Bộ Thần Quyền, nghĩa là có thể đem khí công phóng ra ngoài
trăm bước, khiến gỗ đá nát vụn, nhưng nếu vượt quá trăm thước thì chân khí sẽ
tiêu tán, uy lực giảm mạnh.

Với trình độ khí công của Dương Kỳ bây giờ, có thể phát ra một kích ngoài 500
bước, xa hơn cả cung tiễn, nhưng mà 3000 bước là một điều vọng tưởng. Con Bạch
Viên này đứng cách hắn 3000 bước, vận chuyển khí công, trực tiếp công kích, uy
lực còn vô cùng khủng bố.

“Ư? “

Thấy Dương Kỳ tránh thoát một kích của mình, con Bạch Viên kia dường như có
chút ít kinh ngạc, nhưng mà sau đó trên mặt nó hiện ra nụ cười tàn nhẫn, răng
nanh sáng bóng, lông bay phất phơ, không dính một giọt nước!

“Vút!”

Thân hình khổng lồ của nó từ trong thác nước bay vọt lên, sau lưng nó, khí
công ngưng tụ thành một đôi cánh màu vàng, giống như chim đại bàng, so “Bạch
Hạc Chi Dực” lớn và uy mãnh hơn nhiều.

“Đại Bàng Khí Công?”

Dương Kỳ mới nhận ra thì con Bạch Viên kia đã hạ xuống rồi, cự chưởng thô to
mang theo khí lưu cuồng bạo chộp tới.

Nhất thời, khí lưu quanh người hắn đều biến thành lốc xoáy hung mãnh, cả người
bị một luồng ám kình trói chặt, giống như một con thuyền nhỏ trong cơn bão
táp, làm cách nào cũng không thể thoát ra.

Tai ương ngập đầu, tình thế nguy cấp.

Với trình độ khí công của hắn mà đối với công kích của con Bạch Viên lại không
thể nhúc nhích, có thể thấy được đầu Bạch Viên này hung mãnh cỡ nào, nếu như
nó ở trong thành Yến Đô, chỉ sợ nó có thể sánh ngang với thành chủ Yến Đô
thành – Yến Cô Phong.

“Giết!”

Đối mặt loại áp lực này, chỉ còn một cách duy nhất, đó là tử chiến.

Chiến ý của Dương Kỳ bị khơi dậy một cách mãnh liệt, gặp chuyện khó khăn hắn
tuyệt đối không luống cuống, gân cốt toàn thân đều bành trướng, Thần Tượng
Trấn Ngục Kình được vận chuyển đến cực hạn, hơi thở như Ma thần từ Địa ngục
chấn nhiếp yêu ma quỷ quái trong thiên sơn vạn thủy.

Ông… .

Một đạo hồng thủy xuất hiện trong tay hắn, ngưng tụ thành một cái gậy dài cực
lớn, trông giống như Minh Thần Chi Thương tấn công một kích.

Lực lượng va chạm khiến cho Dương Kỳ chấn động, liên tiếp lùi về phía sau,
Minh Thần Chi Thương trong tay hắn tán dần đi, lực lượng truyền qua cây gậy,
thẩm thấu vào trong kinh mạch của hắn, chui vào trong Khí Hải nổ bùm bùm,
giống như đang muốn phá hỏng thân thể hắn

“Lôi Đình Cự Tượng! “

Hắn âm thầm nổi giận gầm lên một tiếng, Lôi Đình Cự Tượng di chuyển trong cơ
thể, hóa giải thương thế trong kinh mạch.

Dưới áp lực cực lớn như vậy, “Thần Tượng Trấn Ngục Kính” đã lâu không đột phá
lại lần nữa thăng tiến, vi hạt thứ tư trong thân thể của hắn thức tỉnh, một
luồng chân khí hùng hậu nhất thời truyền vào khắp tứ chi bách hải, lực lượng
bốn con viễn cổ cự tượng tràn ngập trong cơ thể hắn.

“Mâu!”

Hắn khua tay, Minh Thần Chi Mâu trực tiếp xuất hiện trên tay, chân khí trong
đan điền ngưng tụ thành vòng xoáy địa ngục, thúc dục trường mâu bắn ra, chớp
nhoáng lao tới trước ngực Bạch Viên.

Con bạch Viên này không ngờ tới đối thủ của mình một lần nữa đột phá, khí công
tăng vọt, nhưng nó tuyệt đối không buông tha cho Dương Kỳ, ở trong mắt của nó,
Dương Kỳ là một tên nhân loại có giá trị, nó phải bắt được đối thủ, ép hỏi
công pháp tu luyện, thậm chí trực tiếp hấp thụ chân khí trên người đối thủ.

Có thể thấy được, trí tuệ của con Bạch Viên này đã vượt xa nhân loại bình
thường.

Cây gậy lớn bằng hồng thủy trong tay nó xoay tròn như quạt gió, chấn động rung
lên liên tục, dòng nước nổ tung, tiếp tục đánh lên Minh Thần Chi Mâu.

Thanh trường mâu này lập tức bị đánh tan, hóa thành vô hình, nhưng mà khí tức
của Ma thần dưới Địa ngục đã ăn sâu vào linh hồn của nó, khiến việc vận chuyển
chân khí của nó có chút khó khăn.

Dương Kỳ tranh thủ thở dốc, liên tục xuất thủ, hơn mười thanh Minh Thần Chi
Mâu hợp thành một cái trận lớn, bắn tới chỗ con Bạch Viên.

Cùng lúc đó, thân hình của hắn bay lên như một con chim lớn, lục đại sát chiêu
của Bất Bại Vương Quyền công kích liên tục vào những chỗ yếu hại của con vượn
này.

Hống!

Bạch Viên dường như chưa bao giờ bị ủy khuất thế này, hung tính đại phát, giơ
cự bổng lên, vận khí công tập hợp hồng thủy, ngưng tụ thành một bức tường nước
cứng như sắt thép, tầng tầng lớp lớp, cương nhu kết hợp.

Minh Thần Chi Mâu đã phá thủng hơn chục tầng, nhưng khi tiến vào trong bức
tường nước lại bị ngăn cản, khi thì cứng rắn như thép, khi thì mềm mại như
bông, hơn mười cỗ lực lượng chồng chất lên nhau, trong nháy mắt đã mất đi kình
lực, khiến cho Minh Thần Chi Mâu biến mất bên trong bức tường nước.

“Sơn!”

Bạch Viên phá hết đại trận do Minh Thần Chi Mâu tạo thành, khí công toàn thần
cuồng bạo lên, há miệng lớn phát ra một tiếng rống giận, khiến cho một lượng
lớn hồng thủy dưới hồ bị hút lên, hóa thành một tòa thủy sơn, đánh về phía
Dương Kỳ.

Không sai, đây chính là một tòa thủy sơn, do khí công ngưng tụ mà thành, lăng
không bay tới, bao trùm phạm vi mấy trượng, ầm ầm ép tới, áp lực vô cùng,
khiến cho Dương Kỳ muốn tránh cũng không được, muốn trốn cũng không xong.

“Để ta nhìn xem, rốt cuộc ngươi có thủ đoạn gì?”

Dương Kỳ cũng không hề sợ hãi, hai tay dang ra, toàn lực thi triển Thần Tượng
Trấn Ngục Kình đánh về phía ngọn thủy sơn, thiết quyền như gió, thân thể uy
vũ, lực lượng bạt núi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.