“Đừng hỏi ta là người như thế nào, ngươi chỉ cần nhớ ta là khắc tinh của ngươi
là được rồi, đám ma đầu các ngươi lúc nào cũng muốn ra ngoài hại người, không
chuyện ác nào không làm, giết được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.”
Dương Kỳ hai tay tạo thành ấn quyết, thánh hỏa bạch kim biến thành Thanh Long,
Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân, cung điện đèn đuốc rực rỡ, thấp hoàng
hình bóng của một thiên đường cho chư thần.
Nhưng mà, thiên đường này chưa phải là thiên đường, mà nó chỉ là một ý niệm.
Tuy vậy, không thể khinh thường nó.
Thánh hỏa cháy hừng hực, huyết diễm quanh người của ma vương Huyết Thi bị hút
vào trong thánh hỏa, biến thành thuốc bổ cho Dương Kỳ.
Trong cơ thể Dương Kỳ, chân khí trào dâng như trường giang đại hà, một ngọn
thánh diễm thẳng tắp tận trời, đốt phá tà khí xung quanh, trong phạm vi của nó
đầm máu bị cạn khô, sau đó hóa thành dung nham, sau đó lạnh đi, màu mỡ như ở
thiên đường.
Thời không Thiên Thi, trong cái quốc gia ma quỷ này đã có một thiên đường.
Thiên đường của riêng Dương Kỳ.
“Huyết hoàng hàng thế, ngã chủ càn khôn.” (Vua máu xuống trần, ta làm chủ càn
khôn)
Ma vương Huyết Thi một lần nữa công kích, thân hình nó rung lên, một bóng
người mặc hoàng bào, đầu đội vương miện xuất hiện, uy vũ ngang tàng, nó tới từ
chốn u minh khiến cho vô số sóng máu và biển máu trào dâng.
Dương Kỳ vừa đã biết lúc này chính là lúc sống chết với ma vương Huyết Thi,
đối phương vận chuyển Huyết Hoàng Ma Kinh tới cực hạn, triệu hoán huyết hoàng
từ u minh, triển khai công kích ác liệt nhất.
“Huyết bạo.”
“Huyết Chi Lôi.”
Một luồng máu tươi ngưng tụ thành sấm sét, mãnh liệt tàn phá thánh hỏa trong
Địa Ngục Dung Lô, ý đồ khiến cho chân khí của Dương Kỳ nổ tung mà thoát ra
ngoài.
Huyết hoàng kia uy mãnh bá đạo, vung tay lên máu tươi bay tứ phía khiến cho
quỷ khóc thần gào, trực tiếp công kích lên cơ thể Dương Kỳ.
“Thánh Hỏa Kính”
Trước mặt Dương Kỳ đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa sau đó ngưng tụ thành một
cái gương, ngăn huyết quang lại, sau đó chấn động phản xạ huyết quang.
Đây là một trong những thủ đoạn của Thần Tượng Trấn Ngục Kình.
Khi Dương Kỳ tấn chức đạt tới đoạt mệnh lần 4, hắn vận dũng các loại phương
pháp trong Thần Tượng Trấn Ngục Kình thiên biến vạn hóa, ảo diệu vô cùng.
Huyết Chi Lôi cuồng bạo nổ tung khiến cho thánh hỏa liên tục dao động, nhưng
mà nó không cách nào phá được Địa Ngục Dung Lô.
Dương Kỳ ngồi ngay ngắn liên tục luyện hóa huyết khí, cho dù ma vương Huyết
Thi có thi triển thủ đoạn gì, nó cũng không thể nào phá hỏng được quyết tâm và
chân khí của Dương Kỳ.
Khoảng 3, 4 canh giờ sau, chân khí của ma vương Huyết Thi đã tiêu hao khá
nhiều, thân hình nó trở nên mềm nhũn, giống như cá nằm trên thớt, mặc cho
người ta cạo vẩy.
Lúc này Dương Kỳ cũng chẳng khách khí nữa, hai tay kết ấn, hét lớn:
“Địa Ngục Dung Lô, hóa huyết tiêu ma, trảm trừ hung ác, sáng lập thiên đường,
địa ngục bất không, bất thành gia thần.”
Ông!
Vô số lực lượng lại một lần nữa dũng mãnh tràn vào trong Địa Ngục Dung Lô, ma
vương Huyết Thi kêu thảm một tiếng, thân hình biến thành một vũng máu, sau đó
hóa thành một luồng nguyên khí, không biết là thể khí, chính dịch thể, hay là
thể rắn.
Trong vũng máu này có rất nhiều kinh văn và chữ, nó biến hóa cực nhanh.
“Tốt, sinh mệnh bổn nguyên thật là mạnh mẽ, nếu ta luyện hóa hết chỗ sinh mệnh
bổn nguyên này không lâu sau có thể đoạt mệnh lần 5.”
Dương Kỳ cảm thán, không hổ là ma vương cường đại của thời không Thiên Thi.
Ở trên đại lục Phong Nhiêu có rất nhiều tuyệt địa, có nhiều không gian khác
cất giấu vô số bảo tàng, có một số thông đạo đi tới các không gian khác chỉ có
cường giả vô địch cảnh giới Truyền Kỳ mới có thể đi vào, bởi trong thông đạo
đó có ma đầu vô cùng hung ác trấn giữ.
Thời không Thiên Thi vẫn chỉ là thời không ở mức thấp.
Cao thủ bình thường đi vào là chém giết ma đầu để kiếm bảo tàng, nhưng Dương
Kỳ chỉ cần giết ma đầu là được rồi, bởi vì ma đầu linh thể đối với hắn chính
là một bảo tàng, đồng thời còn là một bổ phẩm vô cùng tốt.
Ma vương Huyết Thi hiện giờ như đèn dầu đã cạn, một tuyệt thế ma đầu đoạt mệnh
lần 7, vậy mà bị Dương Kỳ đánh cho tan tác chim muông.
Chẳng qua, Dương Kỳ may mắn vì công pháp của hắn có khả năng khắc chế công
pháp tà môn, nếu như đổi lại là một người tu luyện khí công chính đạo, mà lại
đoạt mệnh 7 lần, vậy thì Dương Kỳ chắc chắn là vô cùng khó khăn, ngươi chết ta
sống.
Thần Tượng Trấn Ngục Kình trời sinh đã có khả năng khắc chế tà công.
Hai chữ trấn ngục đã đại biểu cho tất cả.
“Bây giờ về đan điền cho ta.”
Địa Ngục Dung Lô chậm rãi thu nạp, đẩy ma vương Huyết Thi về đan điền.
Đột nhiên, ở tít xa trong thời không Thiên Thi có một tia sáng lóe lên.
Lôi âm sắc bén cuồn cuộn mà đến, tia sáng kia giống như tia chớp xé rách bầu
trời hắc ám, huy hoàng rực rỡ lao tới.
Là kiếm khí.
Kiếm khí như thanh âm của sấm.
Kiếm khí như cầu vồng vắt ngang qua bầu trời, dài tới vạn dặm, như một con
bạch long đi mây về gió, đột nhiên công kích thẳng xuống đầu Dương Kỳ.
“Đây là cái gì? Kiếm khí thật mãnh liệt.” Dương Kỳ cảm thấy không thể đỡ được,
trong lúc vội vàng thân hình hắn xoay tròn biến thnahf một cái mũi khoan, chui
thật sâu xuống lòng đất.
Dưới đất toàn là bùn, đầm máu, dịch thể bầy nhầy, chui vào trong đó sẽ bị một
loại khí tức vô cùng khó chịu ăn mòn chân khí.
Nhưng mà Dương Kỳ không sợ, sau khi chui xuống lòng đất, thân hình hắn nhanh
chóng biến mất.
Đạo kiếm khí lôi âm kia tấn công xuống đất, khiến cho một số lượng lớn đầm máu
bị đánh tan, bùn đất tung tóe, vô số tà khí bị bức nổ tung.
Kiếm khí lôi âm liên tục oanh tạc tạo thành những tiếng nổ đì đùng, mặt đất
trong vòng 10 dặm đều nổ tung, trở thành một cái hố sâu, bùn đất đều là máu
tươi, đỏ lòm một khu vực, đáng tiếc là người cần tấn công đã biến mất.
Tất cả chỉ còn lại sự bừa bộn.
Đều là uy lực của một kiếm.
Uy lực của một kiếm này có thể phá tan một ngọn núi, đánh tan một con sông
dài, quả thực giống như trời nổi giận.
Không phải cường giả bình thường mà là tuyệt thế cường giả mới có thể thi
triển một kiếm tuyệt sát như vậy.
Sau khi kiếm khí lôi âm qua đi, trên những hố sâu mới tạo thành xuất hiện một
người mặc áo trắng, lông mi thẳng thon dài, trên tay hắn có một thanh bảo kiếm
do khí lưu biến thành, da mặt trắng ngọc, mặt như tranh vẽ, ở trên mi tâm của
hắn có một vết tích màu bạc giống như tia chớp.
Đây là người chứ không phải ma quỷ, bởi vì kiếm khí của hắn đường đường chính
chính, sấm sét phá tà, chỉ độc thanh âm thôi cũng có thể khiến cho phá tan tà
ma.
“Người kia đã chui vào trong lòng đất rồi, không biết là người hay là ma?”
Nam tử áo trắng kia đứng trên mặt đất, nhìn về phía thông đạo Tử Vong Ma Nhãn,
lẩm bẩm nói:
“Đây là thông đạo hướng Hắc Thi sơn mạch, bên ngoài ma quỷ trùng trùng, không
mấy ai có thể lẻn vào tới đây được. Bên ngoài đó đều là rừng núi hoang vắng,
không có đại môn phái trấn thủ, sao có người lại chọn hướng này đi vào nhỉ?”
Vù, vù, vù…
Trong lúc nam tử áo trắng kia còn đang lầm bẩm, lại có một nam một nữ nữa bay
tới, tốc độ nhanh vô cùng, để lại vô số tàn ảnh trên bầu trời.
Họ đều là con cưng của trời, tuyệt thế cường giả.
Đương nhiên, người có thể đi tới thời không Thiên Thi đều là nhân vật tuyệt
thế, không có một ai là nhân vật giản đơn, cao thủ bình thường không cách nào
tới đây được.
“Lôi sư huynh, kiếm thuật Đại Lôi Âm của huynh có thể nói là đã đạt tới trình
độ đăng phong tháo cực, cách xa ngàn dặm, một kiếm đánh tới lại có thể thiếu
chút nữa biến nơi đây thành bình địa. Chúng muội còn đang di chuyển, huynh đột
nhiên xuất kiếm, không hiểu có chuyện gì vậy?”
Cô gái kia lên tiếng hỏi.
“Ta cảm ứng được nguyên khí ở đây ba động, chắc chắn có tranh đấu kịch liệt.”
Nam tử họ Lôi nhìn mặt đất nói:
“Đáng tiếc là người đó đã chạy mất, không biết hắn là người trong chính đạo
hay ma đạo.”
“Có người tiến vào quốc gia Thiên Thi? Quốc gia Thiên Thi từ trước đến nay là
lãnh địa của chúng ta học viện Thiên Vị, chỉ có đệ tử hạch tâm mới có thể tiến
vào trong này tu luyện, chém giết tà ma, tiến hành đối kháng với quốc quỷ
Thiên Thi. Các môn phái khác đã biết, cho nên cao thủ của họ sẽ không vào
trong, bằng không chính là đắc tội với học viện Thiên Vị chúng ta, muội nghĩ
đây là hai ma đầu nộ chiến, khi thấy Lôi sư huynh xuất kiếm đã chuồn mất. Nếu
như đây là người trong chính đạo, chắc chắn sẽ không chui vào trong lòng đất,
dưới lòng đất của thời không Thiên Thi này đều là máu tươi bùn nhão, tà khí
rất nặng, càng chui sâu thì chân khí bị ăn mòn càng mạnh, ai dám mạo hiểm chui
vào trong đó cơ chứ?”
Nam tử mới đến nói:
“Lôi huynh, lần này chúng ta từ Sát Thi sơn mạch tiến vào ở đây là được Thái
tử truyền lệnh tới lấy Sinh Mệnh Chi Tuyền, tốt nhất chúng ta nên quay lại
hoàn thành nhiệm vụ.”
“Đúng vậy, Lôi sư huynh, Thái tử năm lần bảy lượt muốn lấy Sinh Mệnh Chi
Tuyền, rốt cuộc là vì sao? Với tu vi hiện giờ của người, Sinh Mệnh Chi Tuyền
đã không còn tác dụng nữa rồi.”
Cô gái kia nói.
“Chẳng phải vì nữ nhân Vân Hải Lam kia hay sao? Từ sau khi nữ nhân này xuất
hiện, Thái tử đối với nàng ta cực kỳ ưu ái, liên tiếp bồi dưỡng, lẽ nào lời
đồn là thật?”
Nam tử mới đến nghi ngờ nói:
“Nhưng mà chúng ta theo chân Thái tử đã lâu, Thái tử chắc sẽ không bị son phấn
dung tục ảnh hưởng đâu, người trời sinh là thần nhân, truy cầu thiên đạo, tiêu
diêu tự tại, trùng kích cảnh giới Đại Thánh, ý đồ đạt tới bất tử, làm sao có
thể động tâm vì một nữ nhân được?”
“Cách nghĩ của Thái tử chúng ta không thể suy đoán được đâu, tốt nhất là không
nên đoán mò, người làm vậy nhất định là có đạo lý. Vân Hải Lam kia cũng không
đơn giản, trên người nàng ta ngoại trừ có huyết mạch Hải thần, còn có khí tức
của rồng.”
Lôi sư huynh hai mắt chợt mở to, kiếm khí tỏa ra bốn phía nói:
“Lôi Đào ta chắc chắn không nhìn lầm, tuy rằng ta không thích Vân Hải Lam,
nhưng do khí tức của Long thần trên người nàng ta đã khiến ta chú ý, cô gái
này không phải đồ trong ao, Thái tử muốn bồi dưỡng nàng ta chắc chắn có một kế
hoạch lớn.”
“Khí tức Long thần?”
Hai người giật mình:
“Thảo nào Thái tử lại truyền tin cho Phong Vân nhị tổ thu nàng ta làm đồ đệ,
nghe nói tu vi khí công của nàng ta hiện giờ đã tăng rất mạnh.”
“Một người như vậy sẽ gây áp lực rất lớn với chúng ta, chúng ta cũng phải tiếp
tục tu luyện, trùng kích truyền kỳ mới ổn.”
Ba đại cao thủ tiếp tục bay lên hướng về phía xa xa.