Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương

Chương 89: Phiên ngoại 6 : Thế thế luân hồi, khắc cốt tương tư (hạ)


Thế thế luân hồi…….

Một tình yêu dai dẵng chưa bao giờ đi đến kết thúc

Một tình yêu cố chấp khiến cho đến cả ma quỷ cũng phải rơi lệ

Thế thế luân hồi…….

Tìm tìm kiếm kiếm, hư hư thực thực

Tâm cơ sâu nặng, cũng chỉ vì… một người….

Khắc cốt tương tư……

Một kiếp lại một kiếp

Là tưởng niệm là đau lòng

Khắc cốt tương tư…..

Một thế lại một thế

Là si cuồng là khờ dại.

Xưa nay, bất kể là nhân là yêu là ma, điều có ba hồn bảy phách. Năm xưa, lão đạo sĩ đánh tan đi hai hồn bảy phách của Dung Phượng Ca, khiến cho y vất vưởng ở trần thế suốt hai trăm năm. Nay bị hai vị hắc bạch vô thường bắt đi, hiện giờ y không thể luân hồi, cũng chẳng thể tồn tại trên trần gian, chỉ có thể là một lũ cô hồn ngẩn ngơ trong chốn u tối của địa phủ này mà thôi

Không có ánh sáng, không có mặt trời, không có hoa nở chim hót, bốn phía chỉ là sương khói dày đặc, hoang vắng tiêu điều, và nồng đậm tử khí….

Y đã ở đây bao nhiêu lâu rồi, chính y cũng không rõ, ở nơi này khái niệm thời gian dường như không tồn tại vậy. Dung Phượng Ca rũ xuống mi mắt, một thoáng thở dài, vươn cánh tay trắng muốt của mình, muốn chạm vào bất cứ một cái gì đó, nhưng hỡi ôi! Y chỉ là một phần hồn nhỏ bé, ngay khi là ma là quỷ cũng không thể được, cho nên y không thể chạm vào bất cứ một vật gì, chẳng thể cảm nhận bất cứ thứ gì, dù là cái băng giá lạnh lẽo cõi âm ty điện ngục này…

“ Tiểu yêu thụ, lại đang suy nghĩ gì đâu…” Hắc vô thường, từ đằng xa thấy Dung Phượng Ca ngồi ngẩn ngơ mới lại gần hỏi. Năm đó, đem tiểu yêu thụ này trở về, nguyên khí hầu như cạn kiệt nếu không phải lão diêm vương cho y một viên trấn hồn đan có lẽ giờ này đây tiểu yêu thụ kia cũng hồn phi phách tán rồi, nhưng là dù có một trấn hồn đan, cũng chỉ có thể lưu giữ một phần hồn ít ỏi kia mà thôi. Bao nhiêu năm nay, mỗi lần y cùng Bạch vô thường lên nhân gian cũng thường tìm những mảnh hồn phách năm xưa của tiểu yêu thụ này, nhưng hầu như là thất vọng

“ Hắc đại ca….” Dung Phượng Ca ngẩng đầu, nhẹ nhàng mỉm cười. Hắc vô thường chợt than khẽ, những kẻ đã quen sống bóng tối như y, chợt nhìn thấy nụ cười quá thuần khiết này của y, cũng cảm thấy thực sự…. khó mà thốt thành lời. Ánh mắt của Hắc vô thường xưa nay vốn lãnh thanh, nay chợt nhu hòa lại, y vươn tay vuốt vuốt đầu của Dung Phượng Ca, nhẹ giọng nói: “ ngươi vẫn còn… nhớ người kia sao?!”

Dung Phượng Ca nghe thế, bỗng dưng cúi đầu, mãi một lát sau y mới lên tiếng, thanh âm tràn đầy quyến luyến: “ sao lại không…!!” Nếu không còn nhớ thì có lẽ một phần hồn này của y, chẳng thể tồn tại được

Bởi lẽ, nếu không có chấp niệm với người kia đậm sâu như thế, có lẽ phần hồn còn xót lại của Dung Phượng Ca, đã tan thành mây khói cả rồi..

Hắc vô thường, đôi lúc thật khó hiểu, đã nhìn quen nhân sinh ấm lạnh, đã thấu hiểu sinh tử của con người, cả ngàn năm, nhưng đến bây giờ, nhìn vào tiểu yêu thụ này, đôi lúc y cũng phải nghi hoặc: “ liệu… có đáng không?! Nhiều năm như vậy, nhiều năm cố chấp như thế, đáng sao chứ?!”

Mỗi lần hỏi như vậy, Dung Phượng Ca, cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất, kiên định dứt khoát, không chút chần chừ: “ đáng!” Không vì cái gì cả, nếu là người ấy, nếu là Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca điều cảm thấy đáng!!

“ Năm xưa, ta cùng Bạch vô thường mang ngươi đi, ngươi không oán sao?!” Hắc vô thường bỗng dưng lại hỏi như vậy. Dung Phượng Ca ngẩn ra một chút, mới khẽ lắc đầu mỉm cười: “ nếu như lúc đó, nếu không có hai người, có lẽ… ta cũng không còn tồn tại cho đến ngày hôm nay. Bao nhiêu năm như vậy, hai người vất vả vì ta như thế, sao ta lại không biết. Hai vị đại ca, ân tình này… Dung Phượng Ca, không biết đến khi nào mới báo đáp được…”

Bạch vô thường, từ bên ngoài bước vào, nghe vậy bật thốt lên: “ không cần!!” Dung Phượng Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, không nói thêm một lời nào nữa. Bạch vô thường nhìn Dung Phượng Ca, lên tiếng: “ chúng ta, là nhận được sự ủy thác của người, cũng không phải tự nguyện giúp ngươi, tiểu yêu thụ! Cho nên ngươi không cần cảm thấy mắc nợ”. Hắc vô thường khẽ nhíu mày, trừng mắt nhìn Bạch vô thường, Bạch vô thường sờ sờ mũi, cười nhạt

“ Nếu biết, hai người các ngươi, vĩnh viễn chẳng thể đồng sinh, hà tất phải khổ như vậy, tiểu yêu thụ! Nghe lời ta, dù ngươi chỉ là một phần hồn còn xót lại, nhưng với Trấn hồn đan, có thể bắt đầu lại từ đầu, lúc trước chẳng phải ngươi chỉ là một gốc cây lê nho nhỏ cũng tu luyện thành hình sao?! bây giờ ta đem một phần hồn của ngươi phong ấn trong một hạt giống, trồng lại từ đầu, nhất định có một ngày, ngươi sẽ lại tu luyện thành công…” Bạch vô thường phân tích. Theo như tình trạng hiện giờ thì có lẽ cách này là duy nhất mà thôi!!

“ Vậy… phải mất bao nhiêu năm?!” Dung Phượng Ca cười khổ: “ một ngàn năm hay một vạn năm?!” chẳng lẽ phải trở thành một gốc cây vô tri vô giác mấy ngàn năm sao, không có ký ức, không có cảm xúc?! Và… không còn nhớ chút gì về người kia sao?!

Y….. làm không được…

Thực sự…. không được……..

Dung Phượng Ca ôn nhu cười, đôi con ngươi một thoáng xa xăm mở mịt, y nói: “  ta đã hứa, cùng Nhan Nhan…. sẽ mãi bên nhau, không rời không khí…”

Khẽ nhắm mắt, một lát sau mới mở mắt ra, kiên định nhìn Hắc Bạch vô thường, Dung Phượng Ca bình thản nói: “ Nhan Nhan đã hứa… sẽ bảo vệ ta, nhất định… Nhan Nhan sẽ làm được!!”

Hắc Bạch vô thường chợt thở dài, không rõ tiểu yêu thụ này quá mù quáng ngu ngốc hay là quá tin tưởng, tin tưởng một cách vô vọng như vậy…. Nhưng là khi bọn họ chứng kiến, khi bọn họ chứng kiến người kia, thì những suy nghĩ trong lòng của bọn họ, mờ mịt….

Người kia….

Người kia……

Thế thứ nhất, là đương triều tể tướng, quyền khuynh thiên hạ, lại cam nguyện vì tiểu yêu thụ một đời cô đơn, qua đời chỉ mới ba mươi bốn tuổi

Kiếp thứ hai, người kia lại là nữ tướng quân đầu tiên của đại lục, binh quyền nắm trong tay, lại một kiếp vì tiểu yêu thụ này, tự vẫn. Ra đi vào lúc niên kỷ hoa nhất của cuộc đời con người, chỉ mới… hai mươi sáu tuổi mà thôi….

Kiếp thứ ba…

Còn kiếp thứ ba… thì sao?!!…

Bạch vô thường đang muốn nói gì đó, thì có một thuộc hạ chạy đến, thì thầm vào tai y điều gì đó, Bạch vô thường khuôn mặt vốn trắng bạch nay càng thêm trắng, đôi con ngươi phức tạp nhìn Dung Phượng Ca. Hắc vô thường như cảm nhận được những điều suy nghĩ trong y, nhìn Bạch vô thường, thở dài: “ là… người đó sao?!” Bạch vô thường gật đầu!!

Thuộc hạ vừa mới báo, kiếp thứ ba của Lạc Khanh Nhan, vừa mới kết thúc, cũng chỉ qua đời vừa lúc hai mươi bảy tuổi…. Một thế cô đơn, chết cũng là dưới tán Lê hoa, tự vẫn….

“ Là… Nhan Nhan sao?!” Dung Phượng Ca hỏi

“ Đúng vậy! tiểu yêu thụ… ngươi có muốn đến không?!” Hắc vô thường thở dài

“Tại sao… lại nhanh như vậy….” Dung Phượng Ca bàng hoàng hỏi, tại sao mỗi một thế của Nhan Nhan lại ngắn ngủn như vậy chứ, y không cần. Y dù rất nhớ, rất nhớ nàng ấy, nhưng là không muốn nàng ấy ra đi sớm như vậy, hà cớ gì hết thế này đến thế khác, tuổi thọ của nàng ấy lại ngắn đến như thế, điều ra đi vào lúc đẹp nhất của đời người

Nữ tử đó, mỗi một lần đầu thai điều uống mạnh bà thang nhưng không hiểu sao điều nhớ lại. Bạch vô thường khẽ nhíu mày, là vì tình quá đậm quá sâu, quên không được, dù có là vong xuyên thủy cũng không có tác dụng hay là vì Mạnh bà thang kém chất lượng không biết nữa?! +_=

“Ta không đi… không đi…” Dung Phượng Ca sắc mặt tái nhợt, y thầm thì: “nhất định là vì… là vì Nhan Nhan muốn gặp ta, cho nên mới dùng phương thức quyết tuyệt như vậy….”

“ Chẳng phải ngươi luôn nhớ mong người đó sao, đến lúc gặp mặt lại không đi a..” Hắc vô thường khẽ quát. Dung Phượng Ca mím môi, đôi con ngươi đỏ ngầu, thanh âm bất giác nghẹn ngào đi lên, tức giận nói: “không gặp…!! chẳng lẽ mỗi một thế ta sẽ phải chứng kiến cảnh Nhan Nhan điều ra đi lúc còn trẻ như vậy hay sao, chẳng lẽ mỗi một kiếp phải chứng kiến Nhan Nhan dùng phương thức quyết tuyệt như thế kết thúc cuộc đời của mình?!”

Từ phẫn nộ, tức giận lại chuyển sang đau thương, thanh âm ô iếc nghèn nghẹn, nức nở ẩn ẩn quật cường: “ Hắc đại ca… cầu người, cầu người… nói với nàng ấy, nói rằng… Phượng Ca đã trở thành một gốc cây vô tri vô giác rồi, nói rằng…. Phượng Ca đã quên đi Nhan Nhan rồi… đừng khờ như vậy nữa….”

Hắc vô thường, muốn an ủi tiểu yêu thụ này, nhưng lại bất lực, mấy ngàn năm nay, y đã quen lạnh lùng đối ai cũng lạnh nhạt nhưng không hiểu sao đối với tiểu yêu thụ này y lại không biết nói sao cho phải, xoay người rời đi, còn lại cũng chỉ là tiếng thở dài còn văng vẳng của y. Nguyên lai… nguyên lai… y cũng có lúc thở dài kia đấy…

Bạch vô thường cũng bước đi theo, còn lại cũng là Dung Phượng Ca ngồi đó, cô đơn tràn đầy bất lực….

Chẳng thể làm gì, cũng không thể làm được gì….

“ Nhan Nhan…. ô..ô… Nhan Nhan sao lại ngốc như vậy, ngốc như vậy chứ…” y ôm mặt khóc nức nở. Mãi cho đến khi một mình, mới bật khóc thành tiếng. Nói là quên đi, lại day dứt luyến tiếc không muốn người kia quên đi mình, lại không nhẫn tâm nhìn người kia thống khổ như vậy. Dung Phượng Ca… quả thật rất muốn nổi điên, y rốt cuộc đã gây nên tội ác gì, để mà.. phải chịu đựng những chuyện như thế này nha?! Thật sự… thật sự y muốn vấn trời xanh như thế

“ Hắn….. đã nói như thế sao?!” Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt nhìn Hắc Bạch vô thường. Hắc Bạch vô thường nhìn nữ nhân dù có bước xuống địa ngục nét mặt vẫn bình thản như đang dạo chơi này, không khỏi một lần rồi lại một lần đen mặt. Hai người gật đầu, theo lời của Dung Phượng Ca, nói lại với Lạc Khanh Nhan y chang như vậy, không thêm một chữ cũng chả bớt một chữ. Lạc Khanh Nhan nở nụ cười, vân đạm phong khinh: “ tiểu tử đó, vẫn là… ngốc như vậy a..”

“ Hắn…… có khóc nhiều không?!”

“ Hắn…… có hay không vẫn thường ngẩn ngơ ngồi một mình, thoáng chốc lại nở nụ cười một cách ngu ngốc?!”

“ Hắn…… có hay không tịch mịch, có hay không… cô đơn?!”

Lạc Khanh Nhan đã hỏi, hỏi rất nhiều, nhưng Hắc Bạch vô thường vẫn im lặng, không một câu trả lời, có lẽ vì không biết trả lời như thế nào. Mà Lạc Khanh Nhan vốn hỏi, cũng chẳng mong có câu trả lời từ hai vị sứ giả địa ngục này

“Phải làm như thế nào… mới có thể ở dưới này mãi mãi…” Lạc Khanh Nhan nhìn hai người mà hỏi như vậy. Hai người kia sững lại một chút, mới lắc đầu nói: “ không ai có thể ở dưới này mãi mãi được, rồi cũng phải luân hồi mà thôi, không thành người cũng thành súc vật…..”

“ Vậy a….” Lạc Khanh Nhan nhẹ cười, khẽ nhắm mắt, thanh âm lạnh nhạt vô ba: “ nói lại với hắn, hắn… dù có quên ta, cũng không quan trọng, chỉ cần ta nhớ hắn là đủ rồi, nói với hắn…. ta nhớ hắn….”

“ Nói với hắn rằng, lời hứa năm đó…. Ta nhất định sẽ làm được….”

Lạc Khanh Nhan luôn biết tiểu tử ngốc đó, bên ngoài thì mềm mại nhưng bên trong thật sự rất quật cường, đôi lúc nàng cũng phải chịu thua cho nên hắn nói không gặp nàng thì nhất định sẽ không gặp, nàng cũng không ép hắn mà cũng luyến tiếc ép hắn khó xử.

Khi Hắc Bạch vô thường quay về chuyển lời của Lạc Khanh Nhan cũng là lúc nàng phải bước qua cầu Nại Hà, uống lên vong xuyên thủy để tiếp tục luân hồi rồi. Dung Phượng Ca đã đứng dưới cầu, từ rất lâu. Trên con thuyền nhỏ, vẫn lam y bào thanh nhã, vẫn mái tóc trắng muốt phiêu dật kia, vẫn đôi tử mâu xinh đẹp câu hồn người đó, chỉ có điều giờ khắc này đây, chiếc mũ rất to che đi dung nhan tuyệt mĩ đó, y đứng trên thuyền, nhìn đoàn người từ xa, lần lượt từng người bước qua cầu…

Mãi cho đến khi, nhìn bóng dáng cao gầy kia, mãi cho đến khi nhìn người kia bình thản uống xong Mạnh Bà canh, mãi cho đến khi bóng dáng người kia chỉ còn là một điểm rất nhỏ trong tầm nhìn và mất hút mãi mãi trong vòng xoáy luân hồi thiên địa, y mới luyến tiếc thu hồi tầm mắt của mình quay về đến…

Y đã cầu xin Mạnh Bà, cho Nhan Nhan của y, uống đến hai bát vong xuyên thủy, như vậy… tất cả sẽ quên đi, quên mãi mãi. Nhan Nhan của y sẽ có cuộc sống mới hoàn toàn, sẽ có người để nàng yêu thương cũng sẽ có người yêu nàng thật nhiều. Nhan Nhan sẽ hạnh phúc… thật hạnh phúc….

“ Còn ngươi thì sao?!” lão thổ địa năm xưa không biết tự bao giờ lại xuất hiện bên cạnh Dung Phượng Ca, trầm giọng hỏi. Dung Phượng Ca vươn tay chạm nhẹ vào ngực trái của mình, khẽ nhắm mắt, y nói: “ hình ảnh của Nhan Nhan, sẽ vẫn còn ở nơi này! như vậy…. là rất tốt, rất tốt!!”

Mỗi một kiếp luân hồi, có thể dõi theo bóng lưng của người bước qua cầu, bấy nhiêu thôi, cũng là…. Đủ rồi…

“ Hài tử ngốc, thật ngốc quá….” Lão thổ địa bất giác bật cười chua chát….

Nhưng là…

Thiên tính vạn tính, cứ tưởng mọi sắp đặt của mình đã đâu vào đấy rồi nhưng Dung Phượng Ca lại không tính đến trái tim của Lạc Khanh Nhan….

Để rồi, lại hai mươi lăm năm sau, một lần nữa chứng kiến cảnh người mình yêu nhất một lần nữa ra đi, Dung Phượng Ca đã òa khóc, nước mắt rơi rất nhiều, y bật khóc lớn như một đứa trẻ. Y đã rất cố gắng, rất cố gắng học cách kiên cường. Một ngày trên dương gian bằng một năm dưới địa ngục, y đã cố gắng, cố gắng rất nhiều nhưng vì sao, vì sao mỗi lần chuyện liên quan đến người ấy, nước mắt của y lại không kiềm chế được ….?! Một lần… lại một lần….

Hắc vô thường đôi khi cũng không kiềm chế được nổi điên, rốt cuộc vong xuyên thủy là cái quái gì vậy, tại sao nữ nhân kia đã uống nhiều như vậy cũng không thể quên đi quá khứ. Nhiều lúc Hắc vô thường nghĩ, có chăng Mạnh Bà đã già đến lú lẫn nên đưa nhầm thuốc quên thành thuốc nhớ cho nữ nhân kia không nữa…

Hai người này, đến khi nào mới khiến cho hai người bọn họ thảnh thơi đây?! Bạch vô thường, một lần lại một lần than thở…..

“ Hắn… lại không đến gặp ta sao?!” Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn hai ‘bằng hữu’ lâu năm của mình. Hắc Bạch vô thường lại lần nữa lắc đầu…

“ Vậy a… tiểu tử đó, cố chấp hơn ta tưởng…” Lạc Khanh Nhan cười dài, đôi con ngươi phảng phất, là ưu sầu nhiều hơn…

“ Hai người các ngươi, hà tất cố chấp như vậy chứ?!” Chịu không nỗi nữa rồi, ngay cả lãnh tình như Hắc vô thường cũng phải hét lên như vậy. Lạc Khanh Nhan khẽ cười, thanh âm bình thản vô ba: “ cũng không biết nữa, có lẽ… đây là một mục đích duy nhất của cuộc đời ta chăng?! ”

Từ lúc sơ ngộ năm ấy, có lẽ đã định sẵn mỗi sinh mỗi thế của nàng, điều phải vướng bận người kia rồi….

“ Hắn nói, hắn đã quên ta…. Vậy…. muốn ta quên hắn, thì… hắn phải trả lại trái tim của ta kia chứ?! Phải không….”

Lạc Khanh Nhan nở nụ cười, xoay người bước đi, lại tiếp tục hành trình luân hồi của mình. Bước đến cầu Nại Hà, khẽ liếc mắt nhìn bóng dáng người kia, trên thuyền, chiếc mũ rất to che đi dung nhan quen thuộc. Đôi môi cong lên tiếu dung, ôn nhu như nước…

Đã quên…

Đúng vậy! Đã quên….

Vậy thì, tại sao mỗi một thế, cứ lại đứng dưới ấy làm gì, ngươi…. Chỉ nhìn bóng lưng của ta thôi, cũng đã thỏa mãn rồi sao?!….

Ta, lại không thỏa mãn. Dung Phượng Ca… ta chỉ có thể cho ngươi một kiếp này thôi, đến kiếp sau, dù ngươi không muốn ta cũng sẽ bắt ngươi ra gặp ta….

Bóng người đã không còn, Dung Phượng Ca cởi ra chiếc mũ, mệt mỏi cười khẽ, tiếu dung… rất nhẹ…..

Tính ra, hai người bọn họ, điều là… kẻ ngốc…

Nhất sinh nhất thế luân hồi, chẳng qua chỉ là phút giây ngắn ngủi, một cái liếc mắt giao nhau bên cầu Nại Hà mà thôi…..

Mấy ngàn năm cô đơn chờ đợi, cũng chỉ vì có thể thoáng nhìn một chút thôi, bóng lưng của người, có thể nhìn một lát thôi bóng dáng quen thuộc khiến lòng y vươn vấn từ lúc còn là bé con ấy…

Ai khờ hơn ai, ai…. Điên hơn ai kia chứ?!

Là si cuồng

Là …. Đã say… cho nên không muốn tỉnh?!…

Có lẽ, cả hai người bọn họ, điều đã say… đã say rất lâu rồi….

Say vì người…..

Dù, sau mỗi cơn say, là đau nhưng cái mông lung ngọt ngào trong khi say lại quá ngọt ngào khiến cho người ta luyến tiếc dứt bỏ chăng?! Cho nên thiên hạ này, si nhân mới nhiều như thế…

Lão thổ địa lại xuất hiện, khẽ thở dài, lão lên tiếng, thanh âm trầm thấp: “ tiểu yêu thụ à! Đừng đau lòng….”

“ Thổ địa gia gia, ngài nói xem, sao Nhan Nhan lại ngốc như vậy?!” Dung Phượng Ca khổ sở nói. Vong xuyên thủy, đã uống nhiều như vậy, tại sao hết thế này đến thế khác, điều nhớ lại….

“ Vậy còn ngươi, chẳng phải cô đơn cả vạn năm cũng chỉ vì nhìn thấy người kia một khoảnh khắc? tiểu yêu thụ a, một ngày trần gian bằng một năm dưới âm phủ này, ngươi có thể chờ được thì tại sao người kia lại không làm như vậy được?!”

“ Ta… ta….” Dung Phượng Ca lại không biết trả lời sao với câu hỏi này của lão thổ địa

“ Vậy thì ta phải làm như thế nào bây giờ, chẳng lẽ phải quay lại lúc ban đầu chỉ là một gốc cây nho nhỏ vô tri vô giác nhờ thiên địa linh khí mà tu luyện sao?!” Dung Phượng Ca hỏi, thanh âm khàn khàn, chua xót: “ nếu như… nếu như không tu thành làm sao bây giờ, nếu như… nếu như không thể gặp lại người đó thì sao bây giờ?!…”

Lão thổ địa trầm ngâm một lát, lại nói tiếp: “ ta nghe một lão bằng hữu nói, nhân gian hiện nay, sinh linh đồ thán, có một lũ oán khí mới tạo thành, cũng đã ngàn năm rồi, oán khí đó rất mạnh, có thể phá tan lịch kiếp nếu như… nếu như ngươi cùng khối oán khí đó hòa thành một, thì có lẽ… có lẽ sẽ có cơ hội tu đủ hồn phách, có thể bước vào vòng luân hồi….”

“ Ngài là nói… oán khí sao?!” Dung Phượng Ca hỏi lại

“ Ừ! Đúng vậy, oán khí của thiên địa, sinh ra…. Chính là vì… Diệt thiên!!” Lão thổ địa lên tiếng. Nếu như… nếu như không phải là đường cùng, thì lão sẽ không dùng cách này đâu. Tiểu yêu thụ này, thuần lương như vậy, từ lúc còn là một gốc cây nho nhỏ, lão đã luôn coi dùm cho tiểu hài tử này rồi, mấy ngàn vạn năm lão coi tiểu yêu thụ này như hài tử của mình, nếu không phải đã hết cách thì lão tuyệt không đưa ra đề nghị này….

“ Được!” Dung Phượng Ca không suy nghĩ nhiều mà đồng ý. Nếu như… nếu như có cơ hội cùng người đó, dù chỉ là một phần vạn, y điều cam nguyện thử, không hối cũng không oán, dù cho thất bại, hồn phi phách tán, tuyệt không hối hận!

“ Nhưng là…” Dung Phượng Ca nhìn Lão thổ địa, nghi hoặc: “ Phượng Ca… sẽ không mất hết ký ức về Nhan Nhan chứ?!” Lão thổ địa ôn hòa mỉm cười, gật đầu. Dung Phượng Ca nở nụ cười, thật đẹp….

Lão thổ địa âm thầm cảm thán, ai da! Tiểu yêu thụ à… ta cũng không phải muốn lừa ngươi đâu, nhưng là nếu như không nói dối ngươi sẽ chẳng chịu hợp tác đâu nhỉ?! Cho nên…. Đừng trách thổ địa gia gia nhé ^^

Mùa thu lại đến, Lê hoa tiếp tục nở rộ

Lại là, một trời hoa rơi, trắng muốt, lãnh hương vất vít nơi chóp mũi…

“ Các ngươi đã đến rồi sao?!…” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, như là… chào hỏi ‘cố nhân’. Nhiều lần như vậy a, các ngươi… chắc cũng đã rất phiền…

“ Ngươi này nữ nhân, ở đây người yêu ngươi nhiều như vậy, sao lúc nào cũng chọn lựa kết cục như vậy chứ hả?!” Bạch vô thường bình thường lúc nào cũng hi ha cười, hôm nay cũng giận giữ thét lên. Bọn họ quả thật là kiếp trước… à không chắc mười đời của kiếp trước, kiếp trước nữa mắc nợ hai người này quá, sao lúc nào cũng khiến hai người bọn họ chứng khiến cảnh này vậy chứ, khiến cho hai người bọn họ, lãnh tình cả vạn năm, cứ mãi âm ĩ dậy sóng….

“ Nhưng là… lại không có hắn a..” Lạc Khanh Nhan vô sỉ nói. Qủa thật thì Hắc Bạch vô thường phải thừa nhận rằng, qua mỗi một thế, nữ tử này càng thêm mặt dày, càng thêm lưu manh vô sỉ và càng thêm…. Lạnh lùng tàn khốc, đối với ai cũng vô tình như vậy….

“ Ngươi… tức chết ta mà, ngươi không cảm thấy có lỗi với bọn họ hay sao?!” Bạch vô thường nói đoạn, chỉ tay vào đám người dưới kia ( Dao Dao: hiện giờ ba người bọn họ, tình trạng hồn phách, không ai thấy nhé +_+ và đám người dưới kia, tức là chỉ thuộc hạ, hay thân nhân… hay những người yêu Khanh Khanh a.. ^^)

“ Bọn họ a…” Lạc Khanh Nhan nở nụ cười: “ có lẽ… còn hi vọng ta chết sớm một chút mới tốt đâu! Mà thôi, chúng ta đi thôi, kiếp này… ta đã sống quá lâu rồi, để cho hắn chờ lâu như vậy, thực không tốt…”

“ Lâu cái đầu của ngươi” Hắc vô thường lần đầu tiên mắng người: “ mới có hai mươi chín tuổi mà thôi, là hai mươi chín tuổi đó…”

“ Ta biết a, nhưng sống thọ hơn kiếp trước…” Lạc Khanh Nhan nhún vai cười: “ nếu không phải còn một số chuyện chưa giải quyết, có lẽ ta đã gặp hai người các ngươi sớm hơn rồi”. Đến lúc này thôi thì đáng thương hai Hắc Bạch vô thường, dù có giận đến ói máu cũng chẳng ăn thua

Lấy trong lòng một hộp gỗ, Lạc Khanh Nhan nhẹ cười: “ lần này đây thì dù hắn có không muốn cũng phải gặp ta. Cái này! hai các ngươi giữ dùm ta, là linh hồn thì mang vật gì cũng là quá sức mà…”

“ Này, là…?!” Hắc Bạch vô thường cau mày một lát mới đồng thanh hô lên: “ này là tam bảo nhân gian, sao ngươi…. Sao ngươi lại có được?!” Nói đến tam bảo nhân gian đương nhiên phải nhắc đến Hắc ngọc Phượng Hoàng, Lam Phỉ Lệ và Huyết sắc bảo ngọc rồi. Này ba vật chính là hấp thụ hàng ngàn vạn năm linh khí của thiên địa, tuyệt đối có linh tính, sao nữ nhân này lại có được, lại cùng một lúc có được ba bảo vật

“ Này a, mỗi một thế, ta điều tìm tìm kiếm kiếm… rất lâu, mới có đủ a….” Lạc Khanh Nhan bình thản nói nhưng lại khiến cho hai người bọn họ rúng động tâm can, thì ra… thì ra nữ nhân này, mỗi một thế luân hồi, cũng chỉ vì tìm kiếm ba thứ này thôi sao?! đến khi đã tìm được rồi, lại… dễ dàng kết thúc cuộc đời của mình như thế….

Cầm hộp gỗ trên tay, hai người bọn họ lại như cảm thấy, sức nặng ngàn cân ….

“ Này, ba báu vật…. và…” Lạc Khanh Nhan khẽ rũ xuống mi mắt, vươn tay chạm vào lồng ngực của mình. Ba báu vật cùng tâm của nàng, sẽ phong ấn khối oán khí kia, hòa vào cùng hắn, hắn… có thể luân hồi. Mà khối oán khí kia, vì có ba bảo vật trấn áp cho nên tuyệt đối sẽ không chiếm lấy tâm trí của hắn, hắn… sẽ làm chủ khối oán khí đó…

Dung Phượng Ca….

Ta đã từng nói sẽ bảo vệ ngươi…..

Lạc Khanh Nhan đã nói, tức sẽ làm được…..

Đến khi, Lạc Khanh Nhan cùng Hắc Bạch vô thường bước vào cõi âm phủ dày đặc sương khói này, thì Dung Phượng Ca cũng đã chìm vào giấc ngủ, đã lâu….

Lão thổ địa nhìn Lạc Khanh Nhan, lên tiếng: “ ta phải khiến hắn ngủ nếu không biết được kế hoạch của chúng ta, hắn dù cho hồn phi phách tán cũng tuyệt đối không đồng ý. Xin lỗi, đã khiến cho ngươi không thể cùng hắn lần cuối”

“ Không sao, ngài làm đúng lắm…” Lạc Khanh Nhan cười nhẹ, chăm chú nhìn người kia, dung nhan này, đã lâu nàng mới có thể nhìn thấy tận tường như vậy….

Vươn tay, ôn nhu chạm thật nhẹ vào khuôn mặt của hắn, không còn ấm áp như lúc trước nữa, cũng chỉ là lạnh rất lạnh…. Sắc mặt trắng bệch không chút sinh khí….

Ta… tìm được ngươi rồi đó…

Lâu như vậy a….

Lâu quá, ngay cả chính ta cũng không còn đếm được thời gian nữa rồi…..

Đưa tay, ôm người đó vào trong lòng, như là… ôm trọn giấc mộng của cả đời nàng, Lạc Khanh Nhan nở nụ cười…

Ấm áp…..

Đã lâu, đã rất lâu rồi nàng mới nở nụ cười ấm áp đến tận chân tâm như thế….

Một người tỉnh, còn một người đã không còn ý thức….

Nhưng là, không khí ấm áp, quyến luyến nhu tình, như xua tan đi cái băng giá cõi u minh này….

Khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật dài, đặt y nằm xuống, Lạc Khanh Nhan nhìn lão thổ địa, quyết tuyệt nói: “ mọi việc nhờ cả vào ngài”. Lão thổ địa…. trầm ngâm gật đầu…

Hắc Bạch vô thường, muốn nói, lại không biết nói gì, đành phải im lặng đứng bên cạnh đó

Mọi việc từ ba kiếp trước, điều được nữ tử kia sắp đặt cả rồi, ngay đến cả bọn họ cũng có thể qua mặt. Tâm cơ như thế, bọn họ có thể làm được gì, nhưng là,…..

Nhưng là, tính toán chi ly, tâm cơ sâu nặng, có chăng cũng chỉ vì một người…

Cố chấp như vậy, si niệm như thế… cũng khiến cho hai người bọn họ, một lời trách móc, một câu tố giác cũng chẳng thể nói ra….

Lạc Khanh Nhan…. Lạc Khanh Nhan a…. ta vẫn thường nghĩ tiểu yêu thụ kia thật khờ, thật ngốc, thật quá bi tình, nhưng là…. Cho đến giờ khắc này đây, ta chợt hiểu nếu như người kia là ngươi thì, dù có ngốc một chút, bi tình một chút…. Cũng là đáng cả thôi….

Như là, nhớ lại lúc trước….

Lam y thiếu niên, bạch phát tử mâu, kiên định mà nói rằng: “ Nhan Nhan đã nói, sẽ bảo vệ ta…”

Đúng vậy a…!! dùng ba thế của mình, dùng chính tâm của mình, để bảo vệ ngươi, ai mới là kẻ ngốc nhất đây?!

Hắc vô thường nhìn hai người, ánh mắt vốn đã từ lâu không còn cảm xúc, một thoáng mông lung, không biết tự khi nào, một giọt lệ đã lăn dài xuống đôi gò má lạnh lẽo kia. Vô thức vươn tay, chạm vào giọt nước mắt ấm nóng đó, y nở nụ cười: “ Hắc… vô thường…. cũng có thể khóc sao…?!”

Ma quỷ, một khi rơi lệ, là lúc… luân hồi làm người….

Bạch vô thường đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Hắc vô thường, thảng thốt: “ ngươi… ngươi… đã khóc sao?!” Hắc vô thường, gật gật đầu, lại nhìn sang bằng hữu lâu năm của mình, nở nụ cười: “ chẳng phải, mắt ngươi cũng đã nhòa lệ còn gì?!”

“ Nói bậy… ta… làm sao có thể rơi lệ đâu, là vì.. cái gì kia chứ?!” Bạch vô thường gầm khẽ, đầu ngón tay run rẫy chạm vào má của mình, ấm… nóng…

“ Ha hả…” cả hai cùng bật cười chua xót, cả vạn năm làm quỷ sai, cuối cùng bọn họ cũng đã giải thoát rồi sao?!… lại là vì…. Hai người kia…

Cuối cùng thì, nghi thức cũng đã xong, khối oán khí kia….. cũng đã dung nhập hoàn toàn vào Dung Phượng, mọi ký ức của y, những điều y đã trân trọng nhất, điều đã không còn. Không phải quên đi… mà là không còn. Đó là cái giá phải trả. Từ rày về sau, không còn Dung Phượng Ca, không còn là một tiểu yêu thụ chỉ còn tồn tại một…. Diệt Thiên mà thôi.

Còn… Lạc Khanh Nhan….

Phải mất đến hai ngàn năm, lão thổ địa đi khắp cùng trời cuối đất mới có thể ghép hoàn chỉnh những mảnh vỡ của trái tim nàng khi mà lúc trước dùng để phong ấn khối oán khí kia. Và những kí ức của hai người, cũng đã không còn tồn tại nữa, bởi lẽ ấy cũng là…. cái giá phải trả cho việc nghịch thiên mà đi này….

Vòng xoáy luân hồi, cuốn trôi đi tất cả, mỗi người… lại có một cuộc sống mới….

Diệt Thiên, qua mấy ngàn năm cô độc cũng đã luân hồi, trở thành một Dung Phượng Ca, lúc nào cũng lam y thanh nhã, khuôn mặt tuyệt mĩ xinh đẹp không giống người phàm

Lạc Khanh Nhan, một nữ nhân hiện đại lạnh lùng tàn khốc, một ngày tai nạn bất ngờ, lại xuyên qua ngàn năm thời không….

Lại một lần nữa gặp nhau, duyên phận cả vạn năm trước, một lần nữa bắt đầu….

Thật là… kỳ diệu biết bao…..

Kiếp này, Dung Phượng Ca cũng đã động tâm ngay từ phút giây tương ngộ đầu tiên….

Kiếp này, dẫu có trốn chạy, Lạc Khanh Nhan cũng đã vì Dung Phượng Ca lại một lần nghịch thiên mà đi….

Bàn tay vận mệnh, thật là bướng bỉnh, như là một trò đùa dai dẳng, lấy đi biết bao nhiêu đau thương…. Và cũng cho lại không ít ngọt ngào ấm áp….

Một tình yêu dai dẵng chưa bao giờ đi đến kết thúc

Một tình yêu cố chấp khiến cho đến cả ma quỷ cũng phải rơi lệ

Một thế lại một thế

Là si cuồng là khờ dại.

Thế thế luân hồi, khắc cốt tương tư!!

Là cả…. trăm năm, ngàn năm, vạn năm…….

Nhớ thương!

Hết ngoại truyện 6

P/S: he he, mọi người có thấy ngoại truyện này có ấn tượng không?!! đủ độ đau thương chứ, so với PN 5 của Tiếu diện vương gia thì như thế nào?!! nhớ cho Dao chút ý kiến đấy ^^

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.