Lâm Hi đánh lâu chẳng được, trong lòng nghiền ngẫm, lại toát ra một ý niệm trong đầu:
– Đại sư tỷ võ công cao cường, sao ta không dùng quyền kình của nàng để tôi luyện làn da trên người. Điều này có lẽ so sánh với việc mình húc vào vách tường trong đại điện thì khá hơn nhiều!
Trong lòng Lâm Hi vừa nảy ra ý nghĩ đó thì chiến thuật cũng tức thời biến hóa. Hắn lúc trước phòng ngự chặt chẽ như nêm cối, nhưng lúc này lại giao thủ lần nữa thì nửa cố tình nửa vô ý liền lộ ra rất nhiều sơ hở.
Tô Tử Huyên là nhân vật như thế nào, Lâm Hi chỉ cần lộ ra một chút khoảng trống nhỏ nhất lập tức liền dùng ngón tay ngọc điểm tới kình khí bộc phát ra ngoài. Mặc dù nàng xuất động chỉ dùng năm ngón tay, nhưng tu vi bản thân thật sự lợi hại. Mỗi một lần giã đến trên người Lâm Hi là tương tự một cây đại chuỳ sắt thép gắng sức nện mãnh liệt.
– Đau quá a! Đại sư tỷ lấy ngón tay phát kình, quả thực so sánh nắm đấm còn phải lợi hại hơn nhiều!
Toàn thân Lâm Hi đau đớn khó nhịn, cảm giác đầu ngón tay Tô Tử Huyên đánh chỉ có một điểm, nhưng cái đau lại cũng lan hơn phân nửa người. Nửa thân hình đều đau nhức. Cũng may chịu đựng qua lần thứ nhất, phía sau là dễ chịu đựng được hơn nhiều.
Phanh! Phanh! Phanh!
Hai người quyền qua cước lại, chiến đấu kịch liệt. Lúc bắt đầu Lâm Hi vẫn còn chỉ là để cho Đại sư tỷ nhìn thấy thực lực của mình, nhưng hiện tại đã không nghĩ như vậy nữa.
Khi Tô Tử Huyên công kích đến, tầng da trong cơ thể Lâm Hi trở nên càng bị nén thêm, thật giống như là rèn sắt vậy. Đầu ngón tay Tô Tử Huyên mỗi lần đả kích một cái, đều sẽ khiến cho Lâm Hi như khối phôi sắt càng trở nên tinh túy hơn.
Trả giá duy nhất, chính là đau đớn! nguồn TruyenFull.vn
– Giao đấu với cao thủ để tôi luyện làn da, quả nhiên so với phương pháp ta húc vách tường thì mạnh hơn nhiều!
Lâm Hi nhạy cảm phát giác được, lúc giao đấu với Tô Tử Huyên thì làn da trên người được cứng cỏi hơn vài phần. Mặc dù không phải rất nhiều, nhưng mà trong thời gian ngắn lại có loại hiệu quả đã rất kinh người.
Lâm Hi hiện tại gặp phải cửa ải của tầng Đệ Ngũ Trọng “Nhận Bì Kỳ”. Thân thể húc vào vách tường để tôi luyện luyện thân thể, dù sao không bằng so chiêu với cao thủ.
Dù sao, vách tường là vật chết, chỉ có thể bị động đón nhận, không thể phản kích. Mà cao thủ liền không có loại hạn chế đó. Lực lượng cũng vượt xa, không phải một bức tường có thể so sánh.
Lúc đầu Tô Tử Huyên phát hiện Lâm Hi trên người sơ hở chồng chất, còn tưởng rằng là thể lực hắn không tốt. Dù sao thời gian giao đấu cũng không phải là ngắn. Nhưng dần dần, nàng liền phát hiện chuyện không phải như vậy.
– Hay cho tiểu sư đệ nhà ngươi, lá gan không nhỏ a! Lại dám dùng Đại sư tỷ này ra chiêu để cho ngươi rèn luyện làn da!
Đôi mi thanh tú của Tô Tử Huyên nhướn lên, không chút khách khí vạch trần động cơ của Lâm Hi.
– Ha ha, ai kêu Đại sư tỷ lợi hại như thế? Nhìn khắp núi Ngũ Lôi chúng ta cũng không còn mấy người có thể so sánh được hơn Đại sư tỷ. Nếu đã gặp được, đương nhiên không chịu buông tha. Đại sư tỷ sẽ không hơi đâu để ý đi.
Lâm Hi đương nhiên biết, vị đại sư tỷ này của mình, tính tình chính là rất mạnh mẽ nên vội vàng vỗ mông ngựa một cái trước.
Quả nhiên, Tô Tử Huyên nghe thấy Lâm Hi khen nàng lợi hại, lập tức vui vẻ ra mặt, lông mày giãn ra không ít:
– Hảo tiểu tử, coi như ngươi thức thời!
Nhưng mà, sau một khắc, Tô Tử Huyên lập tức lại trợn đôi mi thanh tú lên, toát ra một cỗ sát khí:
– Có điều, dám lấy Đại sư tỷ để luyện công thì sẽ bị giáo huấn giác ngộ!
Khí thế của Tô Tử Huyên biến đổi, lực lượng của năm đầu ngón tay lập tức tăng thêm không ít. Nàng quát một tiếng:
– Nằm xuống cho ta đi!
Tô Tử Huyên xuất ra một chiêu này, khí thế so với trước đây cách biệt một trời. Trong thời gian năm ngón tay phát huy ra, lại có mơ hồ có tiếng sấm sét nổ ầm ầm, khí lưu ở đầu ngón tay lại ngưng tụ xuất hình ảnh thu nhỏ của đám mây đen bao quanh.
– Đây là Phong Lôi Chưởng!
Lâm Hi mặt liền biến sắc. Lần này Tô Tử Huyên đánh tới, rõ ràng là tuyệt học trấn phái Phong Lôi Chưởng của Ngũ Lôi Phái. Chưởng xuất ra có tiếng sấm nổ mạnh, cứng rắn đến mức mãnh liệt, là do tổ phụ của Lâm Hi sáng chế.
Tô Tử Huyên đem quyền kình luyện ra hóa hư là thực, hiển lộ ra hình ảnh Phong Lôi. Rõ ràng là nàng đã qua lĩnh ngộ tinh túy của môn quyền pháp này, hoàn toàn nắm giữ môn quyền pháp này.
– Sư tỷ, người cũng hãy chú ý!
Tâm thần Lâm Hi ngưng tụ, lần này không hề tránh lui nữa. Đại sư tỷ đã xuất ra Phong Lôi Chưởng để đối phó hắn, hiển nhiên là đã nhận ra thực lực của hắn. Trong lòng Lâm Hi cũng khơi dậy một cỗ ý chí chiến đấu, tâm thần nhất động, lập tức liền tập hợp lực để phát kình “Chuy Kích Tam Liên Thức”!
Cục cục roạt roạt!
Khớp xương toàn thân Lâm Hi rung động lục cục, cả xương sống có hình như một con Cự Long mới tỉnh giấc rồi đột nhiên ngẩng đầu. Lập tức, nó truyền tới tay Lâm Hi rồi đánh ầm đi ra ngoài.
Ầm!
Quyền chưởng tương giao phát ra tiếng nổ trời long đất lở. Lâm Hi lại lần nữa cảm giác được có một bức tường đồng vách sắt không thể khắc phục vắt ngang ở trên người. Một quyền này đánh ra, lập tức có một cỗ lực lượng khổng lồ phản chấn trở về.
Rẹt rẹt rẹt!
Lâm Hi khí huyết dao động, dưới chân liền rẹt rẹt rẹt lui vài bước rồi thân hình mới đứng vững.
– Đại sư tỷ quả nhiên lợi hại, ta như vậy đều không đánh lại nàng!
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ.
Lâm Hi bên này vẫn còn ở trong lòng than thở Đại sư tỷ lợi hại, còn đám đệ tử trọng yếu chung quanh đã sớm sôi sùng sục.
– Sớm nghe nói tiểu tử này lợi hại, không nghĩ tới hắn lợi hại như thế. Rõ ràng lại dưới tay Đại sư tỷ mà chống đỡ được lâu như vậy!
– Các ngươi mau nhìn, Đại sư tỷ đã bị đánh lùi! Đây thật đúng là chuyện chưa bao giờ có. Gia hỏa Lâm Hi này, thật khủng khiếp!
– Vậy thì có cái gì, Đại sư tỷ từ trước đến giờ giao hảo tốt với Lâm Hi, nhẹ tay thương xót, lui vài bước thì có gì đặc biệt hơn người?”
– Đồ ngu ngốc nhà ngươi này, Đại sư tỷ giao đấu với người khác thì có lúc nào lại lưu tình đây?…
…
Đám đệ tử trọng yếu ở chung quanh nhìn Lâm Hi, tựa như nhìn quái vật vậy. Người dám chủ động khiêu chiến Đại sư tỷ, từ rất nhiều năm trước đã tuyệt tích. Có thể bức Đại sư tỷ thối lui khỏi chỗ, càng là không có một người nào.
– Tiểu sư đệ, một năm không gặp, ngươi lại trở nên lợi hại như thế.
Tô Tử Huyên nhìn Lâm Hi, đôi mắt nhung lướt từ trên xuống dưới như thể mới lần đầu tiên biết được hắn. Ở phía trước người của nàng, rõ ràng có thể thấy được một nhóm dấu ngón chân. Rõ ràng là dấu vết vừa mới bị lực lượng của Lâm Hi phản chấn đẩy lui.
Nghe thấy Tô Tử Huyên nói như vậy, Lâm Hi gãi gãi đầu, nói với vẻ mặt xấu hổ:
– Đại sư tỷ, tỷ đừng nói như vậy. So sánh với tỷ thì đệ còn kém nhiều lắm.